Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền sau khi đồng thanh thì tức khắc nhìn nhau.
“Nàng.”
“Chàng.”
Hai người lại lần nữa đồng thanh.
“Chàng nói trước đi.”
“Nàng nói trước đi.”
Lại lần nữa thanh âm đồng điệu không lệch một nhịp. Cố Ngữ Yên là Tiêu Huyền nhìn nhau, đồng thời phất tay, nghỉ nói luôn, chuyện gì đến rồi hẳn tính.
“Huyền Huyền, trong những người của Thánh Cung ắt hẳn là có tai mắt của Vô Âm Cung đi.”
Tiêu Huyền không đáp lời Cố Ngữ Yên, mà nháy mắt với nàng. Được rồi, không có mới là chuyện là đó. Hai người trao đổi qua lại thêm một lát, tình chàng ý thiếp mặn nồng thêm một chút thì Cố Ngữ Yên quyết định đã đến lúc phải rời khỏi cái tòa Tháp Khảo Hạch này.
Phía bên ngoài Tháp Khảo Hạch, không ít người đang náo loạn, trầm trồ vì có người đã đi đến tầng thứ tám của tòa Tháp này. Suốt trăm năm nay đây là người thứ năm đạt được thành tựu như vậy trong cuộc khảo hạch tuyển chọn tân đệ tử của Thánh Cung.
Tiểu Hắc một thân tiêu sái, quyến rũ mị hoặc thản nhiên phi thân lên một nhánh nghiêng người soái khí.
“Nhìn kìa, người đó chính là người đã đi đến tầng thứ tám của tháp Khảo Hạc sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Là một mỹ nam nha.”
“Soái quá đi mất.”
“Không biết chàng ấy đến từ đâu? Sao lại tài giỏi như vậy?”
“Là một thiếu niên trẻ tuổi.”
“Tuổi trẻ tài cao.”
“Có cái gì đáng nói chứ, không chừng chỉ là do may mắn mà thôi.”
“May mắn mà có thể đi được đến tầng thứ tám của Tháp Khảo Hạch thì loại may mắn này cũng quá yêu nghiệt rồi.”
“Hẳn là con cháu thế gia.”
“Ngoài Lam gia và Giang gia thì còn có đại gia tộc nào khác sao?”
“Nói không chừng là truyền nhân của cường giả nào đó, thân tàn bất lộ.”
…
Tiểu Hắc nằm ngả người trên nhánh cây, khẽ ngáp một tiếng, thật là chủ nhân sao lại đi lâu vậy chứ?
“Vừa nãy dường như có đến hai người đi đến tầng thứ tám.”
“Nhưng hiện tại chỉ có duy nhất một người đi ra, người còn lại…”
“Nói không chừng là đã thiệt mạng.”
Tiểu Hắc nghe thấy lời đó liền nổi cáu.
“Thiệt mạng cái đầu ngươi, cả nhà ngươi đều thiệt mạng.”
Người kia nhìn Tiểu Hắc với biểu cảm ngơ ngác, kinh ngạc, bản thân hắn…có làm gì sai à?
Tiểu Hắc nhìn chăm chăm về phía Tháp Khảo Hạch, sau đó…bắt đầu trông ngóng, đếm người, đếm cừu…một hai ba bốn...
“Chủ, à nhầm tỷ tỷ.”
Tiểu Hắc vừa trông thấy bóng dáng mảnh mai với y phục mà trắng thì liền nhận ra ngay là Cố Ngữ Yên. Hồ ly mỹ nam ngay lập tức phi thân xuống đất, đương nhiên động tác khi chạm đất cũng phải thập phần soái khí, phiêu dật thoát tục. Mọi người lúc này đều chú mục về phía nữ tử bạch y vừa xuất hiện, hình như nữ tử này đi ra từ đỉnh của Tháp Khảo Hạch.
“Nàng ta, đi ra từ đỉnh của toà tháp sao?”
“Người đó đi ra từ đỉnh Tháp Khảo Hạch?”
“Ôi mẹ ơi, ta đang mơ sao mỹ nhân a, là mỹ nhân xuất hiện từ đỉnh tháp.”
“Mỹ nhân a, là một đại mỹ nhân.”
“Nàng ta đi ra từ đỉnh Tháp thật sao?”
“Hai người đó là tỷ đệ!!!”
“Một cặp tỷ đệ bá, thật bá.”
Người lời ra kẻ lời vào đều bàn tán về chuyện hai người một đặt chân đến tầng tám một lên đến đỉnh của tháp Khảo Hạch. Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc đứng đối diện nhau.
“Sao rồi?”
“Tầng tám.”
“Được.”
“Không xấu mặt tỷ chứ?”
“Không hổ danh Tiểu Hắc gia ta.”
Hai người cười cười nói nói vui vẻ, đang bàn đến chuyện tối nay nên ăn món gì thì người của Thánh Cung đến, tuyên bố danh sách những người đã thông qua khảo hạch vòng một, có thể tiến tiếp vào vòng thứ hai. Xong xuôi mọi việc người của Thánh Cung tiến về phía Tiểu Hắc và Cố Ngữ Yên.
“Hai người là Yên Hắc Ngữ và Yên Bạch Ngữ?”
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo hống hách kia khiến Cố Ngữ yên cảm thấy rất không vừa mắt. Nàng chỉ đơn giản gật đầu xem như xác nhận là ngươi nói đúng rồi đó.
“Các người đến từ?”
“Ta là người từ tảng đá chui ra.” Tiểu Hắc thản nhiên đáp.
“Ta là tỷ tỷ của hắn, từ trên trời rơi xuống.” Cố Ngữ Yên thản nhiên nói.
“Các người hai người.”
Mới như vậy thôi đã bị chọc giận rồi sao? Thật là sức chịu đựng kém. Được rồi, để ta cho ngươi biết thế nào là mùi vị của sự tức giận.
“Thì đúng rồi, không là người chẳng lẽ chúng ta là linh thú sao?” Tiểu Hắc lại duy trì điệu bộ thản nhiên đáp.
“Ngươi…”
“Uầy, ngươi cái gì mà ngươi, tiểu gia ta đây có tên họ hẳn hoi.”
Người của Thánh Cung lúc này đã tức giận đến đỏ cả mặt, Tiểu Hắc vẫn rất thản nhiên, còn Cố Ngữ Yên thì đang cười thầm trong bụng, bên ngoài vẫn biểu hiện ra gương mặt lạnh lùng bất biến. Người của Thánh Cung nhìn thấy biểu hiện của hai tỷ đệ Yên Hắc Ngữ và Yên Bạch Ngữ thì tức giận, phất tay áo bỏ đi. Tiểu Hắc nhìn theo bóng lưng của hắn lè lưỡi, làm mặt xấu.
Ngay lúc này Lam Khải và hai tỷ muội Giang gia xuất hiện, trước đó khi Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc tiến vào Tháp Khảo Hạch, cả ba người liền rời đi. Bọn họ không có hứng thú đối với chuyện này, hơn nữa cũng chỉ là tuyển chọn tân đệ tử mà thôi.
“Yên tiểu thư, Yên công tử, hai người đều thông qua khảo hạch vòng đầu chứ?” Giang Thẩm Thục nhanh miệng lên tiếng.
Cố Ngữ Yên gật đầu.
“Chúc mừng, không biết Yên tiểu thư và Yên công tử, đi đến tầng thứ bao nhiêu?”
Câu nói vừa ra khỏi cửa miệng, Giang Thẩm Thục liền bắt gặp ánh nhìn điềm tĩnh như nước của Cố Ngữ Yên, sau đó nàng ta nhìn qua Lam Khải, thấy sắc mặt hắn có phần thất thần, ánh mắt dán chặt vào bảng thông báo thành tích Tháp Khảo Hạch. Cái tên Yên Hắc Ngữ và Yên Bạch Ngữ nằm liền kề nhau, một ở tầng tám…một ở…đỉnh tháp.
Đỉnh tháp!!!