Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giữa vườn hoa bạch mai, Cố Ngữ Yên đứng đối diện Tiêu Huyền bắt đầu phát động tấn công, động tác của nàng nhanh nhẹn, trực tiếp nhắm vào tử huyệt của đối phương, không chút lưu tình.
-“Tiểu Yên, nàng muốn trở thành quả phụ sao?”
Tiêu Huyền vừa đỡ đòn vừa cười đùa, trêu chọc Cố Ngữ Yên.
Chỉ cần nàng lộ ra sơ hở hắn sẽ ngay lập tức bắt lấy cơ hội mà chiếm tiện nghi của nàng.
Hai người đánh nhau mà cẩu lương trải đầy sân.
Tiêu Huyền hóa giải đòn tấn công của Cố Ngữ Yên, ôm nàng từ phía sau, ghé sát vào tai nàng thì thầm.
-“Cảm nhận linh lực trong cơ thể, hòa quyện cùng nó.
Động tác, tốc độ, linh lực tất cả như một điệu nhạc cùng cộng hưởng.”
Cố Ngữ Yên xoay người, càng về sau sức mạnh tấn công của nàng càng lớn, càng chuẩn xác.
Tiêu Huyền nhìn nữ nhân trước mặt, lộ ra nụ cười cưng chiều, nương tử tương lai của hắn, thật thông minh, học thật nhanh.
-“Được rồi.”
Lời của Tiêu Huyền vừa dứt thì Cố Ngữ Yên bắt đầu cảm nhận được sự biến đổi linh lực bên trong cơ thể.
Nàng thăng cấp trở thành Võ Vương cấp năm.
Tiêu Huyền mỉm cười đi đến bên cạnh Cố Ngữ Yên.
-“Yên nhi, năng lực chiến đấu của nàng đúng là khiến người khác kinh ngạc.
Nhưng nàng có thể mạnh hơn nữa, trong người nàng có sáu loại thuộc tính, ngoài việc dựa vào thuộc tính của đối phương, địa hình chiến đấu, Yên nhi cũng nên lưu ý tình huống vận dụng thuộc tính linh hoạt.”
Nói đến đây Tiêu Huyền đột nhiên cúi đầu, áp sát gương mặt xinh đẹp của Cố Ngữ Yên.
-“Khiến đối phương không kịp trở tay, kinh ngạc đến chết.”
Cố Ngữ Yên lần này không né tránh Tiêu Huyền, nàng thản nhiên mỉm cười.
-“Đa tạ ngươi.”
Hiện tại nàng đã xác định được phần nào nặng lực của Tiêu Huyền, tu vi của hắn nếu ở giai đoạn luyện khí thì nhất định đã là Thức Hải cảnh, nếu không thì đã đến cấp bậc cường giả.
Ngay lúc này trong lòng nàng nổi lên một suy nghĩ đáng sợ.
-“Tiêu Huyền, ngươi bao nhiêu tuổi?”
-“Haha, Yên nhi nàng sợ ta thật ra là một lão nhân sao?”
-“Mau trả lời đi.”
-“Hai mươi ba.”
-“Thật không?”
-“Ta không lừa nàng đâu.”
-“Ngươi chắc chắn?”
-“Chắc chắn.”
-“Đúng thật là hai mươi ba tuổi?”
-“Đúng vậy, vài tháng nữa là hai mươi tư.”
Cố Ngữ Yên thở phào, cứ tạm tin hắn, nhìn Tiêu Huyền cũng không giống loại trâu già ham gặm cỏ non lắm.
Hơn nữa Huyền Vương là tình nhân trong mộng của hàng vạn thiếu nữ, không thể nào là một lão nhân được, không thể nào.
Tiêu Huyền nháy mắt với Cố Ngữ Yên.
-“Yên nhi, ngủ ngon.”
Nói xong, hắn rời khỏi Cố phủ.
Đêm hôm đó Cố Ngữ Yên có một giấc ngủ rất ngon, sáng hôm sau nàng thức dậy khá muộn.
Cố Ngữ Yên ngồi giữa vườn bạch mai, nhàn nhã dùng bữa sáng.
-“Ngữ Yên nha đầu, sao bây giờ con mới ăn sáng vậy?”
-“Đại thúc.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười ngọt ngào đưa đến trước mặt Cố Bắc Niệm một miếng bánh đậu xanh.
-“Đại thúc, bánh đậu xanh sáng nay rất ngon, thúc ăn đi.”
Cố Bắc Niệm nhận lấy bánh cắn một miếng.
-“Nha đầu, ăn nhanh chút, tổ phụ đang chờ con đó.”
-“Đợi con??? Có việc gì sao?”
-“Con không tính đi học ở Thiên Trung viện nữa à?”
-“Ò ò, vâng, con đi ngay đây.”
Cố Ngữ Yên uống ngụm trà, chào đại thúc rồi nhanh chóng đến gặp tổ phụ.
Hai vị tổ phụ của nàng đúng là không hổ danh đại boss Mạc Ly quốc, quá nhanh, thủ tục nhập học chỉ cần một ngày.
-“Cháu gái bảo bối.”
-“Nội tổ phụ.”
-“Nha đầu, lại đây, để ta giới thiệu với con.
Vị này là Ngụy viện trưởng, viện trưởng Thiên Trung viện.”
Lão nhân trước mặt râu tóc bạc trắng, ánh mắt hòa ái, dễ gần, ông so với Vô đại sư thì có bộ dạng cao nhân hơn rất nhiều.
-“Tiểu cô nương, còn nhớ lão nhân ta hay không?”
Cố Ngữ Yên nghe thấy lời của Ngụy Vô Mục thì mỉm cười, lễ phép gật đầu.
Lão nhân này chính là người lần trước nàng gặp ở Linh Vân Các, Ung Thuận thành.
Ngày đó kiểm tra thuộc tính, còn làm vỡ luôn linh cầu của người ta.
Ngụy Vô Mục nhìn Cố Nguyên, vỗ vai ông.
-“Lão Cố, ông quả thật may mắn có cháu gái bảo bối như vậy?”
-“Đương nhiên, cháu gái của ta đó Võ vương cấp bốn, luyện đan sư ngũ phẩm mười sáu tuổi.”
-“Còn là người có thuộc tính Quang minh, trong cơ thể có tổng cộng sáu loại thuộc tính.”
-“Hả, cái gì? Sáu loại?”
Cố Nguyên giật mình, ánh mắt nhìn Cố Ngữ Yên như không thể tin được, ông lại nhìn Ngụy viện trưởng, muốn kiểm tra xem mình có nghe lầm hay không.
Đúng là con hơn cha, nhớ năm đó Cố Bắc Quân mang song thuộc tính Kim Hỏa đã vang danh thiên hạ.
Nay Cố Ngữ Yên lại có đến sáu loại thuộc tính.
-“Lão Cố, không nghe lầm đâu, cháu gái của ông có năm loại thuộc tính cơ bản và một thuộc tính siêu hiếm, Quang minh.”
-“Nha đầu Ngữ Yên sao cháu không nói với ta?”
-“Nội tổ phụ, người không có hỏi mà.”
Thật tình, cháu gái này của ông quá dọa người, từ lúc nàng trở về đến nay đã dọa ông không biết bao nhiêu lần.
Yêu nghiệt quá mức, thật đáng sợ.
-“Nha đầu, ba ngày nữa con sẽ đến Thiên Trung viện nhập học, với năng lực của con có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.”
-“Vâng.”
Ngụy viện trưởng nhìn Cố Ngữ Yên, càng nhìn càng thấy rất ưng ý, tiểu cô nương vừa xinh đẹp lại vừa có thiên phú vượt bậc.
-“Ngữ Yên, ta biết cháu đã nhận Vô Phong làm nghĩa tổ phụ rồi? Hay là…?”
-“Không được.”
Cố Nguyên chắn trước mặt Cố Ngữ Yên, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Mục.
-“Nha đầu Ngữ Yên là cháu gái của ta, là cháu gái bảo bối của ta.”
-“Nè nè, Lão Cố, Vô Phong cũng nhận nàng làm cháu gái, bây giờ thêm ta nữa thì có sao?”
-“Không được, ta không đồng ý.”
-“Đi mà, Lão Cố.”
-“Không.”
-“Đi mà.”
-“Không được.”
-“Cố Nguyên, Cố gia chủ, Cố lão đại.”
…
Sau 99 lần năn nỉ thì Cố Nguyên cũng ậm ừ đồng ý với Ngụy Vô Mục.
-“Nhưng mà phải xem nha đầu Ngữ Yên có đồng ý không?”
-“Tiểu nha đầu, tên đầy đủ của ta là Ngụy Vô Mục là bằng hữu của nội tổ phụ con và Vô lão đầu.
Con đã nhân lão Vô làm nghĩa tổ phụ rồi, con có thể nhận ta làm tổ phụ luôn hay không?”
-“Ngụy viện trưởng, ngài hình như cũng có cháu gái mà, Ngụy Lạc Anh tỷ.”
-“Nha đầu Lạc Anh đó vừa ngang bướng vừa quậy phá.
Ngữ Yên à, cháu nhận ta làm tổ phụ đi, giúp ta trông chừng nó.”
-“Vâng, Ngụy tổ phụ.”
-“Haha, cháu gái ngoan.”
Thế là từ hôm đó Cố Ngữ Yên có đến ba vị tổ phụ.
Ba người đều là bằng hữu của nhau, biết nhau từ thời niên thiếu đến hiện tại đã hơn hai trăm tuổi râu tóc bạc phơ.