Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày mai Cố Ngữ Yên sẽ chính thức đến Thiên Trung viện nhập học.
Nàng có hỏi qua tiểu thúc, đệ tử Thiên Trung viện phân ra làm ba bậc, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và đệ tử tinh anh.
Đệ tử ngoại môn trong cuộc thi cuối năm hay còn gọi là đại hội so tài nếu đạt được thành tích trong mười danh ngạch đầu tiên có thể tiến vào trở thành đệ tử nội môn.
Đệ tử nội môn đứng ở ba vị trí đầu bảng sẽ trở thành đệ tử tinh anh.
Màn đêm buông xuống, Cố Ngữ Yên nhàn nhã nằm trên cành cây bạch mai to nhất trong sân viện.
Nàng ung dung uống một ngụm rượu, cảm giác tự do tự tại.
Khoảnh khắc này Cố Ngữ Yên thật sự rất xinh đẹp, mái tóc bạch kim buông xõa tự do, lay động trong gió, làn váy dài thướt tha, thanh thuần thoát tục nhưng lại cuốn hút, quyến rũ.
-“Rượu ngon phải uống với mỹ nhân.”
Tiêu Huyền đột nhiên xuất hiện ở một cây bạch mai khác, y đứng đối diện Cố Ngữ Yên, trên tay cũng cần bình rượu.
Cố Ngữ Yên mỉm cười.
-“Huyền vương đúng thật là nhàn rỗi nha.”
-“Theo đuổi mỹ nhân, dù không nhàn rỗi cũng sẽ nhàn rỗi.”
Ở Mạc Ly quốc Huyền Vương vốn nổi danh là nhàn vương, phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, mỹ mạo vô song đặc biệt lắm tiền nhiều của.
Nhưng thật ra hắn cũng không nhàn rỗi như vẻ bề ngoài, do công cuộc theo đuổi mỹ nhân nên Tiêu Huyền đã đẩy không biết bao nhiêu công việc cho đám người Mị Nhất, bọn họ hiện tại còn đang than trời trách đất nhưng tuyệt nhiên không dám trách vương gia.
Tiêu Huyền thân ảnh nhẹ dịch chuyển, xuất hiện ngồi bên cạnh Cố Ngữ Yên.
Nàng vẫn nằm ung dung trên nhánh cây mà uống rượu.
-“Yên nhi, ngày mai nàng đến Thiên Trung viện đúng không?”
Cố Ngữ Yên im lặng không đáp, tiếp tục uống rượu.
-“Ta có quà cho nàng.”
Lúc này Cố Ngữ Yên mới ngồi dậy, nhìn Tiêu Huyền.
-“Yên nhi đi với ta một lát?”
Cố Ngữ Yên lại nằm xuống.
Tiêu Huyền thấy nàng như vậy thì trực tiếp nắm lấy tay Cố Ngữ Yên kéo nàng ngồi thẳng dậy rồi bế nàng theo kiểu công chúa, nhanh chóng phi thân rời khỏi Cố phủ.
Cướp người trắng trợn quá!!!
Hai người đi đến một nơi rất đẹp, khắp nơi tràn ngập màu xanh, cỏ cây màu xanh lam lung linh như ngọc bích, hoa lá cũng màu xanh, xanh như mặt biển, tươi đẹp như nền trời.
Ở giữa khu vườn có một cây đại thụ rất lớn, nở hoa trắng tinh khôi.
Cố Ngữ Yên tiến lại gần, nàng muốn xem đây là loài hoa gì? Nhìn thoáng qua thật giống cây bạch mai trong viện nàng.
Tiêu Huyền nắm lấy ta Cố Ngữ Yên kéo nàng chạy đến dưới gốc đại thụ, y nhẹ nhàng đưa tay đón lấy một bông hoa đang rơi xuống đặt trong tay Cố Ngữ Yên.
Lúc này nàng mới quan sát kĩ, là hoa đào, hoa đào màu trắng.
-“Yên nhi có thích nơi này không?”
-“Ừm, rất đẹp.”
-“Vậy Yên nhi, nếu thích nàng có thể đến đây sống.”
Cố Ngữ Yên nhướng mày nhìn Tiêu Huyền, hắn có ý gì đây? Tiêu Huyền mỉm cười.
-“Vương phi không phải nên ở vương phủ sao?”
Oh my gold, nơi này là vương phủ, đây rõ ràng chỉ là một khu vườn trong vương phủ, như vậy khuôn viên của vương phủ phải rộng lớn đến mức nào? So với Cố phủ đúng là lớn hơn nhiều, quả thật là vương gia lắm tiền nhiều của.
Không biết hoàng cung so với phủ của Huyền vương thì nơi nào lớn hơn?
-“Yên nhi, ta chờ nàng đồng ý, vị trí Huyền vương phi chỉ thuộc về nàng.”
Cố Ngữ Yên quay đầu, không nhìn vào ánh mắt của Tiêu Huyền, đêm hôm hắn kéo nàng đến đây để tỏ tình sao? Muốn cầu hôn?
-“Yên nhi là đang ngại ngùng sao?”
Tiêu Huyền tinh ý nhận ra vành tai Cố Ngữ Yên có chút ửng hồng, trong lòng thỏa mãn.
Hắn phất tay, bên cạnh hai người xuất hiện một ma thú bạch lang, trên đỉnh đầu bạch lang có một nhúm lông màu vàng, lóe kim quang nhìn rất giống hình trăng khuyết.
-“Yên nhi đây là quà ta muốn tặng cho nàng.”
Cố Ngữ Yên nhìn bạch lang, nàng vươn tay vuốt v e bộ lông trắng mềm mượt của nó.
Bạch lang rất ngoan ngoãn, cúi đầu để nàng vuốt v e.
-“Thật ngoan.”
-“Nàng có thích không?”
-“Thích nhưng...”
-“Yên nhi đừng từ chối, bạch lang là do ta vô tình tìm được, ta cảm thấy nó rất thích hợp với nàng.”
Đúng thật là rất thích hợp, bạch lang ngày thường không thân thiện, dễ gần trừ Tiêu Huyền ra thì hầu như không ai có thể chạm vào người nó, cả bọn Mị Nhất cũng chưa từng được chạm vào bộ lông trắng của bạch lang.
Cố Ngữ Yên dịu dàng nhìn bạch lang, nàng hỏi.
-“Bạch lang, ngươi có chấp nhận đi theo ta không? Trở thành linh thú khế ước của ta?”
Bạch lang nghiêng đầu, thời gian một tách trà trôi qua nó tiến đến cúi đầu cọ bộ lông trắng muốt vào má Cố Ngữ Yên, biểu hiện bản thân đồng ý.
-“Sau này ta gọi em là Tiểu Bạch nhé.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười xoa đầu bạch lang sau đó đưa nó vào không gian huyễn tưởng.
Nàng nhớ Trứng Gà đã từng nói khế ước linh thú nàng sử dụng là khế ước thượng cổ, do vậy có lẽ không nên trực tiếp lập khế ước trước mặt Tiêu Huyền.
-“Tiêu Huyền đa tạ ngươi.
Đúng rồi, vài tháng nữa là sinh thần của ngươi, ta nhất định sẽ đáp lễ.”
Tiêu Huyền mỉm cười, trong đôi mắt của hắn chỉ có hình ảnh của Cố Ngữ Yên.
-“Yên nhi món quà ta mong đợi nhất chính là nàng...”
Nói đến đây, hắn cúi đầu ghé sát tai Cố Ngữ Yên.
-“Vương phi của ta.”