Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, Cố gia nhận được tin tức, tiệm gạo Cố Thị ở phố Tây bị Lý gia cho người đến quấy rồi, hai bên nảy sinh tranh chấp rồi giao chiến.
Người của Lý gia đã có chuẩn bị trước khi đến, nên không chịu thiệt hại đáng kể.
Kết quả là tiệm gạo bị đốt, còn có hai người thiệt mạng.
Lúc này tại Thiên Trung viện, Cố Ngữ Yên đang đến gặp Ngụy Vô Mục.
Chuyện của Lý Phùng và Trương Triệu Khoan liên quan đến đệ tử trong viện, dù là ngoại môn hay nội môn thì vẫn là đệ tử Thiên Trung.
Về tình hay về lý đều nên báo với Ngụy viện trưởng.
Ngụy Vô Mục nghe xong lời Cố Ngữ Yên nói thì vô cùng tức giận nhưng thân là viện trưởng ông cần có bằng chứng trước khi buộc tội Trương Triệu Khoan, dù sao trong Thiên Trung viện thì tên đó vẫn là phó viện trưởng.
Điều quan trọng trước hết chính là cứu những đệ tử bị bắt ra ngoài.
Cố Ngữ Yên hiểu được nỗi lo trong lòng Ngụy tổ phụ.
Nàng hướng ông nói ra phỏng đoán của bản thân.
Phía bắc Bích Lâm Sơn là vực thẳm sâu vạn trượng, từ trước đến nay không có người nào dám bén mảng đến nơi nguy hiểm đó, dựa theo thông tin nàng nghe trộm được từ Trương Triệu Khoan, thì khả năng cao bọn chúng đã di dời xào huyệt đến khu vực đó.
Cả Ngụy viện trưởng và Cố Ngữ Yên đều biết rõ, trong Thiên Trung viện ắt hẳn phải có tai mắt của Trương Triệu Khoan.
Hiện tại cần có người đi điều tra, thám thính tình hình nếu hành sự không cẩn trọng nhất định sẽ bứt dây động rừng, thậm chí gây nguy hiểm đến tính mạng người bị giam giữ.
“Đệ tử tinh anh.” Cố Ngữ Yên nói.
Đệ tử tinh anh ở Thiên Trung viện có khoảng hai mươi người, lai lịch rõ ràng, hơn nữa việc đệ tử tinh anh ra ngoài lịch luyện, thoắt ẩn thoắt hiện trong viện vốn là chuyện hết sức bình thường.
Hiện tại có giao nhiệm vụ cho bọn họ cũng không bị nghi ngờ.
Nhưng tốt nhất chỉ nên chọn một vài người, đặc biệt tránh người của Trương gia và Lý gia là được.
Rời khỏi phòng viện trưởng, Cố Ngữ Yên đang đi bộ dọc hành lang thì chạm mặt một người, là hắn Lý Viễn.
Hắn không nói gì chỉ nhét vào tay nàng một mẫu giấy rồi đi mất.
Mở ra mà là thư tình thì Cố Ngữ Yên sẽ hóa đá, chết trân tại chỗ cho mọi người xem.
Đáng tiếc, nam chính Huyền Vương ở phương xa chiếu rọi hào quang soi sáng nên không phải.
Xem qua nội dung trong giấy, Cố Ngữ Yên khóe môi bất giác nâng lên, hiển lộ nụ cười ẩn ý.
Có vẻ suy đoán của nàng là chuẩn xác.
Không hổ danh là đệ tử tinh anh của Thiên Trung viện, sự tình đệ tử mất tích chỉ cần bảy ngày liền có thể xử lý xong xuôi.
Xào Huyệt mới là một hang động ở dưới đáy vực phía bắc Bích Lâm Sơn, mọi người vất vả hơn năm ngày liền phát hiện ra một con đường dẫn xuống đáy vực.
Đáng tiếc lúc Ngụy Vô Mục dẫn người đến thì Lý Phùng và Trương Triệu Khoan đều không có ở đó, tuy đã giải thoát được phần lớn đệ tử bị bắt giữ nhưng vẫn có ba người đã mất tích.
Mọi người chia nhau ra tìm kiếm thì phát hiện một số bộ phận cơ thể, cùng tứ chi bị vứt trong góc động.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì ai nấy đều hiểu rõ, ba đệ tử kia đã không còn mạng.
Một tháng sau, sự tình vẫn chưa kịp lắng xuống thì Trương Triệu Khoan dẫn theo rất nhiều người, theo đường thông đạo bí mật, đột nhiên xuất hiện ở sân viện nội môn, bất ngờ tập kích người của Thiên Trung viện.
Đệ tử trong viện nhanh chóng được sơ tán, những người muốn ở lại tham chiến đều đứng ngay ngắn phía sau Ngụy viện trưởng.
“Trương Triệu Khoan, ai cho ngươi lá gan làm loạn ở đây.” Ngụy Vô Mục giận dữ.
Trương Triệu Khoan nhếch mép đầy khinh thường hướng Ngụy Vô Mục nói.
“Làm loạn??? Ta là đang thanh lý môn hộ.
Ngụy Vô Mục ngươi không tài không đức, cái gì mà học viện đệ nhất Mạc Ly quốc, toàn dạy ra lũ người vô dụng, phế vật.
Cái gì mà đạo lý nhân sinh, cái gì mà hướng thiện, Thiên Tinh giới lấy thực lực đứng đầu, kẻ mạnh thắng kẻ yếu bại.
Thiên Trung viện không cần bọn yếu kém vô dụng, lũ côn trùng nhãi nhép nên sớm chết đi thì mới tốt.”
“Được, kẻ mạnh thắng kẻ yếu bại.
Vậy chúng ta dùng thực lực để xem ai mới là kẻ thảm bại.”
Nói xong hai người bắt đầu giao chiến, người mà Trương Triệu Khoan dẫn đến và đệ tử còn lại ở Thiên Trung viện cũng xảy ra hỗn chiến.
Vốn tưởng rằng Trương Triệu Khoan không phải đối thủ của Ngụy Vô Mục nhưng nào ngờ tu vi của hắn so với ông không hề thua kém.
Hai người giao chiến hơn một canh giờ thì Trương Triệu Khoan đột nhiên cười lớn, như một kẻ điên loạn.
Ông ta phất tay ngay lập tức giữa không trung xuất hiện một con quái thú gớm ghiếc, thân hình giống với loài thuồng luồng, hai bên lại mọc ra đôi cánh dơi, quái dị nhất vẫn là phần đầu, thay vì là đầu của một ma thú nào đó thì lại là ba cái đầu người đang trợn lớn cặp mắt trắng dã.
Phía bên dưới sân viện cũng xuất hiện một con quái thú tương tự.
Thân hình cá sấu to đồ sộ, trên thân lại mọc ra vô số cánh tay người.
Phần đầu lại là của ma thú hắc lang.
Trương Triệu Khoan trông thấy biểu cảm kinh hãi của mọi người thì nở nụ cười thỏa mãn, hắn vui sướng hét lớn.
“Chịu chết đi.”