Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường
  3. Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 135
Trước /174 Sau

Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường

Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 135

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Quân Tường nhớ lại dáng vẻ của Tiểu Đao lúc nhỏ.

Từ nhỏ bố mẹ của Tiểu Đao đã ly hôn, cho nên tính cách của anh ta hơi cô lập với những người khác.

Năm đó cùng với Tiếu ú còn có Tiểu Ngưng Nhi, quan hệ của bốn người bọn họ là thân thiết nhất, tốt nhất.

Nhất là Tiểu Đao, năm đó là người luôn răm rắp nghe theo từng lời anh nói.

Còn ngoan ngoãn, chịu nghe lời hơn nhiều so với em ruột của anh là Quân Thiên.

Khiến cho cả quãng thời gian đó nhà họ Quân coi anh ta như là con trai thứ ba của nhà mình.

Nhưng mà sau đó, Quân Tường tức giận bỏ nhà đi, liền chẳng còn liên hệ gì với đám bạn thuở thiếu thời này nữa.

“Tiểu Đao vì sao lại thê thảm như vậy?”, Quân Tường nghiêng đầu qua hỏi Tiểu ú đang đẩy chiếc xe máy điện đi phía trước.

M Pv _ _ _ • _’a • _ ‘ • n

Đến nơi rồi nói .

Tiểu Ú đẩy xe máy điện, đưa theo Quân Tường đến một quán ăn nhỏ trong khu dân nghèo.

Quán ăn không lớn, chỉ khoảng bốn mươi mấy mét vuông, bên trong bày vài bộ bàn ghế, bình thường cũng chỉ bán bánh chẻo và một ít món ăn gia đình, đủ để trang trải cuộc sống.

Sau khi bước vào quán ăn, Quân Tường liền trông thấy một đám gương mặt thân quen.

Năm đó có Trương Phạn Đoàn từng đánh nhau với mình, Tôn Chính Kỳ thật thà chất phác, còn có Tiếu Ngưng Nhi với gương mặt mệt mỏi ở phía không xa.

Đám bạn thuở thiếu thời của mình năm đó đều đang tụ tập trong quán ăn nhỏ của Tiểu ú.

Quân Tường quét mắt nhìn một lượt, phát hiện ra cuộc sống của bọn họ có vẻ không được khá giả.

Từ ăn mặc đến thần thái đều lộ ra vẻ mệt mỏi do phải vật lộn với cuộc sống.

“Anh Quân Tường?”, Tiểu Ngưng Nhi ngẩng phắt đầu lên, vừa nhìn thấy Quân Tường ánh mắt cô ta liền trớ nên kích động.

Tiểu Ngưng Nhi tên thật là Đường Ngưng, từ nhỏ lớn lên cùng với Quân Tường, vẫn luôn bám theo đuôi anh.

Quân Tường vẫn luôn coi cô ta như em gái của mình.

Quân Tường gật đầu nhìn về phía Tiểu Ngưng Nhi.

Bao nhiêu năm trôi qua,

Tiểu Ngưng Nhi dường như đã già dặn hơn rất nhiều, cô gái nhỏ non nớt nay đã trở thành một người phụ nữ chân chính.

Nhưng từ đầu đến cuối trên gương mặt của Tiểu Ngưng Nhi đều khẽ ửng đỏ.

Nhóm bạn còn lại cũng đều vui vẻ chào hỏi Quân Tường.

Quân Tường tuỳ ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống: “Tiểu Đao rốt cuộc sao vậy?”

Tiểu Ú thở dài một tiếng, nhấc cái đầu béo ú lên nhìn về phía Tiếu Ngưng Nhi: “Em nói đi”.

Tiểu Ngưng Nhi khẽ cắn môi nhìn về phía Quân Tường nói.

“Anh Quân Tường, trong nhóm người chúng ta chỉ có Tiếu Đao là khấm khá nhất”.

“Chỉ ngắn ngủi vài năm, liền kiếm được vốn liếng cả mấy chục triệu tệ, nhưng ai cũng không ngờ được, vợ của anh ấy lại lén lút qua lại với người khác rồi hãm hại anh ấy, hạ độc anh ấy, bây giờ anh ấy đã nằm viện hai tháng rồi”.

Quân Tường khẽ chau mày.

Tiểu Ú than thở nói tiếp: “Đáng hận nhất là vợ của Tiểu Đao và tên gian phu kia đã nuốt hết tài sản của Tiểu Đao, khiến cho Tiểu Đao bây giờ nằm trong bệnh viện mà không có cả tiền viện phí”.

“Lần này, là lần thứ ba chúng em góp tiền cho Tiểu Đao rồi”, Tiểu Ú thở dài nói.

Khuôn mặt béo ú cúi xuống trông vô cùng sầu thảm.

“Nhưng mọi người cũng đều không khá giả gì, làm gì mà có nhiều tiền như vậy chứ?”, Tiểu ú rầu rĩ nói.

Những người khác cũng đều cúi đầu.

Những năm gần đây, cuộc sống rất vất vả nghèo túng.

Cuộc sống của bọn họ cũng không khá khẩm, bản thân còn khó mà gánh vác nổi, càng đừng nói là đi tiếp tế cho người khác nữa.

Quân Tường nhíu mày: “Tiểu Đao bây giờ ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện thứ nhất Giang Dương”, Tiểu Ngưng Nhi nói.

“Mọi người đừng lo lắng, viện phí của Tiểu Đao anh sẽ trả”, Quân Tường nói thẳng.

Tiểu Ú ngẩng đầu lên nhìn về phía Quân Tường: “Anh Quân Tường, viện phí mỗi tuần của Tiếu Đao bây giờ là 50 ngàn, hơn nữa độc đã lan khắp toàn thân, ngày sau cũng trở thành người thực vật, chi phí bỏ ra không phải là nhỏ”.

Trương Phạn Đoàn nhìn về phía Quân Tường: “Đều là người dân nghèo, lấy đâu ra số tiền lớn như vậy được”.

“Việc này không cần mọi người phải lo nữa, đi, bây giờ đưa anh đi thăm Tiếu Đao”.

Quân Tường quay đầu nhìn về phí Tiểu Ú nói.

Tiểu Ú đứng dậy nhìn sang phía mọi người: “Mọi người ai muốn đi chung?”

“Tôi không đi được, chiều nay tôi còn phải đi chở hàng”, Trương Phạn Đoàn nói.

“Chiều nay tôi cũng phải đưa con đi học thêm”, Tôn Lài Lài bóp đầu nói.

“Em…”, Tiểu Ngưng Nhi vốn cũng muốn đi.

Nhưng dường như nhớ đến gì đó, có chút hoảng hốt lắc đầu: “Em thì không đi nữa”.

Cuối cùng, nhiều người như vậy nhưng chỉ có Tiểu ú đi cùng Quân Tường đến bệnh viện.

“Những năm gần đây, mọi người đều khó khăn, Tiếu Ngưng Nhi thì càng vất vả hơn”.

“Thế nào?”

Quảng cáo
Trước /174 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Hữu Nhất Khỏa Thần Thoại Thụ (Ta Có Một Gốc Cây Thần Thoại

Copyright © 2022 - MTruyện.net