Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường
  3. Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 144
Trước /174 Sau

Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường

Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 144

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Anh lắc đầu cười lạnh, nhìn về phía màn đêm đã buông xuống bên khung cửa sổ.

“Đúng là ngồi không ở nhà cũng có người tự nộp mạng tới!”

Quân Tường không ngờ rằng, anh mới tới Giang Dương một ngày.

Vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Anh lắc đầu, nhấc điện thoại lên và gọi cho Đào Hoa điều tra thông tin về nhà họ Thẩm ở Giang Dương.

Không tới ba phút, Đào Hoa đã gửi thông tin về nhà họ Thẩm qua.

Nhà họ Thẩm, gia tộc có tốc độ tăng hạng rất nhanh ở thành phố Giang Dương.

Tuy rằng chỉ là một gia tộc hạng hai, nhưng đang trên đà đi lên mạnh mẽ.

Vì vậy nhà họ Thẩm có chút huênh hoang, ngạo mạn.

Nhưng mà, chỉ một gia tộc hạng hai mà đã dám huênh hoang như vậy.

Thành phố Giang Dương này cũng thú vị đó.

Nhà họ Thẩm cũng rất nhanh, chưa đầy 20 phút đã hừng hực kéo người tới trước biệt thự của Quân Tường.

“Người ở trong cút ra đây cho tao!”

“Tao muốn coi rốt cuộc là đứa nào mà huênh hoang như vậy, đến cả nhà họ Thẩm mà cũng dám đụng tới”.

Người đứng trước cửa chính là quản gia nhà họ Thẩm – Thẩm Thanh.

Đứng sau hắn ta là 20, 30 tên vệ sĩ.

Đám người trông rất dữ tợn vây kín xung quanh.

Cửa biệt thự bật mở, Quân Tường bước ra.

“Là tao.”.

Thẩm Thanh nhìn một lượt, chắc chắn Quân Tường không phải con ông cháu cha có máu mặt ở Giang Dương.

Lập tức yên tâm, trong mắt vẻ huênh hoang lại tăng thêm vài phần.

“Thằng nhãi kia, mày không biết nhà họ Thẩm ở Giang Dương sao?”

Quân Tường liếc mắt nhìn tên quản gia này, đáp: “Biết thì sao, mà không biết thì sao?”

“Biết rồi mà còn không ngoan ngoãn nghe lời!”

Từ lúc thế lực nhà họ Thấm mạnh lên, Thẩm Thanh cũng xem như một bước lên mây.

Càng lúc càng nhiều người tìm bợ đỡ hắn.

Vì vậy khi nhìn thấy Quân Tường, hắn nói năng cũng không khách khí chút nào.

Hắn quay đầu, ra hiệu cho đám vệ sĩ phía sau tiến lên trước: “Đúng là rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”

Bốn năm tên vệ sĩ mặc đồ đen, đeo mắt kính từ từ bước lên.

“Đến đây, tao muốn xem coi kẻ nào dám tiến lên phía trước”.

Quân Tường rút súng lục ra.

Đám lâu bâu này không đáng để dùng tới súng trường.

Đây chỉ là khấu súng phòng thân khi trước của Trần Nộ.

Nòng súng tối đen, lạnh tanh.

Chốt an toàn được rút ra, nạp đạn.

Nóng súng hướng trực tiếp về phía bốn năm tên vệ sĩ kia.

“Tới đây, tao muốn coi ai sẽ chết trước”.

Quân Tường vẻ mặt bình thản, ánh mắt lạnh lùng đáp.

Đám vệ sĩ im lặng:”…”

Thẩm Thanh trên trán đố mồ hôi lạnh, nói: “Xông lên, tao không tin chúng nó dám nổ súng!”

Quân Tường cười nhẹ: “Đấy chỉ là mày nghĩ thôi”.

Ngón tay khẽ bấm cò.

Đùng!

Tia lửa từ nòng súng léo lên

Viên đạn lập tức bay ra.

Bắn trúng vào đầu gối của Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh kêu gào một tiếng rồi ngã nhào xuống.

Máu tươi tuôn trào.

Quân Tường khẽ thổi khói trong nòng súng,

“Còn muốn thử tiếp không?”

Thấm Thanh ngấng đầu, nhìn Quân Tường.

Hắn không hiểu, rõ ràng Quân Tường biết hắn là người của nhà họ Thẩm mà vẫn còn dám ra tay!

“Nhà họ Thẩm sẽ không tha cho mày đâu”, hắn nghiến răng, đau tới mức toàn thân đố mồ hôi lạnh, nhìn Quân Tường đầy thù hận.

“ồ, vậy sao”.

Đùng! Phát súng thứ hai vang lên.

Chân còn lại của Thẩm Thanh bị bắn trúng.

Máu tươi tiếp tục phun ra, hắn đau tới mức cơ thể co quắp.

Quân Tường trước sau giữ vẻ mặt bình thản, không chút phản ứng.

Nhưng.

Khí thế bức người, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến tất cả mọi người nhà họ Thẩm khiếp sợ.

Đám vệ sĩ nhà họ Thẩm đều lui lại phía sau, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Quân Tường.

Vẻ mặt kinh hãi.

Ánh mắt Quân Tường nhìn về phía Thẩm Thanh.

“Thông báo cho gia chủ nhà họ Thấm tới xin lỗi rồi đón người đi”.

Thẩm Thanh đau đớn, mặt mày trắng bệch, cả người ngã nhào giữa sân, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

“Kêu hắn mau lên, không thì xíu nữa mất máu quá nhiều sẽ chết đó”.

Quân Tường “tốt bụng” nhắc nhở một câu.

Một tên vệ sĩ lập tức gọi điện thông báo.

Quân Tường đem một chiếc ghế ra, nhàn nhã vắt chân ngồi xuống.

Nòng súng trong tay anh thỉnh thoảng lại chĩa về đám vệ sĩ.

Nếu như bọn chúng dám làm càn.

Chưa tới 20 phút sau, một chiếc xe thể thao lao tới.

Quay đầu dừng xe, từ trên xe một chàng trai trẻ bước xuống.

Tròn chịa, đeo hoa tai, trên mặt đem theo nét cười.

“Tôi là Thấm Thiên của nhà

họ Thẩm”.

Thẩm Thiên vẻ mặt tươi cười nhìn Quân Tường, ngay cả ánh mắt nhìn lướt qua Thẩm Thanh đang quằn quại trên mặt đất cũng không thay đổi biểu cảm.

“Hôm nay là do nhà họ Thẩm dạy dỗ đàn em không tử tế, đụng chạm tới người anh em, tôi thay mặt xin lỗi anh trước”.

Thấm Thiên nhìn Quân Tường, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên khẩu súng kia.

Vừa nói, Thẩm Thiên vừa cúi đầu tạ lỗi với Quân Tường.

Sau đó xoay người nhìn Thẩm Thanh.

“Còn đứng đó làm gì, không mau đưa quản gia tới bệnh viện”.

“Tôi chưa có nói là cho hắn đi”, Quân Tường ngẩng đầu khẽ nói.

Ánh mắt Thấm Thiên loé lên một tia u ám.

Nhưng vẫn cười đáp: “Người anh em, Thẩm Thanh tới gây chuyện đúng là lỗi của nhà họ Thẩm, nhưng ít nhiều cũng đã trúng hai phát đạn rồi, hai nhà chúng ta coi như không ai nợ ai, thế nào?”

“Trúng đạn là kết quả của việc đụng chạm tới tôi, còn việc tuỳ tiện xông vào nhà người khác, món nợ này vẫn chưa tính đâu”, Quân Tường đáp.

Thấm Thiên cười đáp: “Dễ bàn, hôm nay ra ngoài vội quá, mai tôi sẽ đem một triệu tiền măt tới ta lễ”.

“Không đủ”, Quân Tường

nói.

Biểu cảm trên mặt Thấm Thiên không hề thay đổi.

Quảng cáo
Trước /174 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đương Gia Chủ Mẫu

Copyright © 2022 - MTruyện.net