Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường
  3. Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 153
Trước /174 Sau

Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường

Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 153

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chúng quay đầu lại nhìn Doanh Tiêu, miệng lưỡi bắt đầu chửi bới.

Doanh Tiêu thấy thằng oắt con lưu manh dám chửi mình.

Nhất thời mỉm cười, để lộ ra hàm răng đều đặn trắng tinh.

Lại cộng thêm làn da màu lúa mạch nên trông càng tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

“Cười con mẹ gì vậy!”, tên tóc đỏ cầm đầu tại tiếp tục chửi.

“Tốt lẳm, lát nữa tôi phải thay bố mẹ các cậu để dạy dồ các cậu một trận tử tế”, Doanh Tiêu nói.

Quân Tường đứng bên cạnh, vẻ mặt bình thản: “Tìm một góc nào nó, giải quyết nhanh chóng đi”.

“Vâng!”

Doanh Tiêu trực tiếp ra tay, túm lấy thằng nhóc tóc đỏ cầm đầu lôi sang ngõ bên cạnh.

“Một ngày không gặp mà em đã thảm hại thế này rồi à?”

Quân Tường hai tay đút túi quần, cúi đầu xuống nhìn Tô Diệc Viên hỏi.

Tô Diệc Viên ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Quân Tường, mắt liền sáng rực lên.

Sau đó ra vẻ vô cùng tủi thân nói: “Không cần anh quan tâm!”

Quân Tường mỉm cười nói: “Vậy anh đi nhé?”

“Ai ya, đừng đi!”, Tô Diệc Viên vội vàng nói, sau đó bật khóc tu tu.

“Hu hu hu, nhiều người xấu quá, tại sao bọn họ đều muốn bắt nạt em!”

Tô Diệc Viên khóc thút thít nói.

Cả một ngày dài cô nhóc chẳng gặp được người nào tốt.

Đều là mấy tên khốn bụng dạ khó lường.

Cũng may cô nhóc không ngốc, lần nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.

“Nói đi, số điện thoại của bố mẹ em là bao nhiêu, anh gọi điện thoại cho họ kêu bọn họ tới đón em về”.

Quân Tường nói.

“Anh có thể thu nhận em không?”, cô gái nhỏ giưong đôi mắt to tròn trông mong nhìn Quân Tường.

Quân Tường lắc đầu:

“Không thể”.

“Em thật sự rất nghe lời, hơn nữa còn ăn rất ít”, Tô Diệc Viên nài nỉ Quân Tường.

“Vậy cũng không thể”, giọng nói của Quân Tường lạnh như băng.

Tô Diệc Viên chu cái miệng nhỏ nhắn lên, lại chuẩn bị khóc.

“Mẹ em đã mất rồi, bố em thì dẫn người phụ nữ khác về nhà, em không muốn về, anh không thu nhận em vậy thì em đành tiếp tục đi bụi thôi”.

Tô Diệc Viên cắn môi.

Đeo lại chiếc ba lô, đôi mẳt to tròn long lanh ngấn nước, bướng bỉnh đi về phía trước.

Cô nhóc này cũng khá quật cường.

Quân Tường đột nhiên nhớ lại ngày trước lúc anh trốn nhà ra đi cũng có bộ dạng thế này.

“Thu nhận em cũng được, nhưng em phải làm việc”.

Quân Tường vô thức nói.

Tô Diệc Viên lập tức quay ngoắt lại, ánh mắt lấp lánh sáng bừng lên.

“Công việc gì vậy? Em đều làm được, em đều có thế làm được!”

Quân Tường quan sát một lượt Tô Diệc Viên.

Mặc dù cô nhóc lúc này trông có chút nhếch nhác, nhưng vẫn có thể nhìn ra điều kiện gia đình không tệ, toàn thân toát lên khí chất.

“Nấu cơm giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa”.

Quảng cáo
Trước /174 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Thao Thiết

Copyright © 2022 - MTruyện.net