Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cách ba vạn năm một lần, cuộc thi chọn ra người kế nhiệm vị trí cai quản bách hoa là một trong những sự kiện thu hút nhất chúng tiên bang. Mọi người nôn nóng tề tựu tại Dao Trì, háo hức chờ xem màn biểu diễn của những hoa tiên tài sắc vẹn toàn, cháu ngoại của Ngọc Hoàng Đại Đế.
Hội thi tìm kiếm chủ thượng Bách Hoa không chỉ là nơi thi triển tài năng, sắc đẹp cùng bản lĩnh của các vị công chúa, còn là nơi để các nam thần chọn ra ý trung nhân trong vô vàn hoa tiên xinh đẹp. Phải biết, Bách Hoa tiên nữ có hàng trăm, hàng ngàn người con nhiều không kể xiết, các nàng lại là cháu ngoại Ngọc Đế, con của Mão Nhật Tinh Quân, cháu nội Tỳ Lam Bà Bồ Tát, thân phận hiển hách, nếu có thể kết thông gia, thật không còn gì tốt bằng.
Khi Tử Lan cùng tiểu tiên nữ Diệp Vi, Diệp Trinh và Phù Dung đến Tây Vương Bảo Điện, từ xa nàng trông thấy rất nhiều thượng tiên đã ngồi từ lâu, nhìn vào thì có thể đoán họ đến từ rất sớm. Hàng trên cùng là Nam cực trường sinh đại đế, Sùng Ân Thánh Đế, Huỳnh Linh Bắc Địa, Hoàng Giác Đại Tiên, Huyền Vũ Chân Quân - Đãng Ma thiên Tôn, Hựu Thánh Chân Quân, Văn Xương Đế quân. Các vị Ngũ Nhạc đế quân: Đông Nhạc, Tây Nhạc, Nam Nhạc, Bắc Nhạc, Trung Nhạc .... đều có mặt đầy đủ.
Theo quy định, chỉ có những thần tiên có địa vị mới được vào nơi này, Tử Lan quay sang Diệp Vi, Diệp Trinh mỉm cười ôn hòa “Các muội ở ngoài đây chờ ta”. Nói rồi quay đầu bước đi, không quan tâm ánh mắt người nào thẫn thờ dõi theo bóng nàng.
Diệp Trinh nhìn dáng thướt tha của Tử Lan, quay qua Phù Dung, không ngừng tấm tắc khen ngợi “Công chúa nhà chúng ta thật xinh đẹp, tỷ thấy đúng không? À.... ”
Miệng nàng há hốc. Phù Dung tỷ... đi đâu mất tiêu rồi?
Diệp Trinh nhìn Diệp Vi, Diệp Vi nhún vai, ý tứ rõ ràng: Đừng hỏi tỷ. Tỷ không biết.
Tử Lan bước vào đại diện, đầu tiên đến bên bàn các vị đế quân, phúc thân hành lễ. Đây là các vị đế quân tuổi thọ sánh cùng trời đất, vai vế so với phụ mẫu nàng còn cao hơn.
“Tử Lan tiên tử bái kiến các vị đại tiên. Chúc các vị an khang ”
Các vị đế quân có cảm tình tốt với nàng công chúa ngoan hiền hiểu chuyện, khi thấy nàng bước đến, mọi người đều mỉm cười từ ái, thái độ thân thiện như đối với con cháu trong nhà,“Công chúa khách sáo rồi.”
Sau khi chào hỏi các vị đế quân, nàng bước đến chào hỏi các vị bát tiên. Tiếp đến là nhóm Thái dương tinh quân, Thái Âm tinh quân ,Thái bạch tinh quân , Mộc đức tinh quân, hỏa đức tinh quân, thổ đức tinh quân, la hầu tinh quân, kế đô tinh quân. Tới trước mặt thủy đức tinh quân, nàng có hơi lúng túng, ánh mắt thoáng tối sầm, nhưng một khắc sau đã lấy lại phong độ, cung kính hành lễ: “Thủy Đức tinh quân hữu lễ ”.
Thủy Đức tinh quân cũng không hơn gì Tử Lan tiên tử. Ông ngước nhìn lục công chúa đáng yêu của thiên đình bị thằng con mình chà đạp không ra hình người dưới hạ thế, thân là cha, ông không khỏi cảm thấy xấu hổ, chỉ là không biết làm sao hơn, đành qua loa vài câu xã giao, sau đó ảo não ngồi xuống ghế, nhìn bóng Tử Lan tiên tử dần khuất xa, trong lòng không ngớt nguyền rủa đứa con trời đất không dung của mình. Đều tại nó có mắt như mù, thần tiên gì chứ, còn không bằng súc sinh, à nói súc sinh thì thật là xúc phạm súc sinh, Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Chân Quân còn tốt hơn hắn gấp trăm lần.
Nghĩ đến Hàn Băng thần quân, Thủy Đức tinh quân không khỏi thở dài một hơi. Thằng bé này thật là, dưới trần gian đã lịch kiếp xong mà chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Thuận Phong Nhĩ, Thiên Lý Nhãn không mò ra được tung tích, đến ông là một trong cửu diệu tinh quân pháp lực mấy trăm vạn năm tu vi cũng không tài nào tìm ra. Rốt cục nó là vì sao vẫn chưa chịu về trời. Cũng đã 500 năm rồi chứ ít ỏi gì.
Tử Lan thầm đọc hai chữ “khí chất”, hóp eo thẳng lưng, cực kỳ đoan trang chính thức tiến đến bên các vị trưởng bối thân sinh. Nàng trước tiên hành lễ với Đại Kim Ô cữu cữu, Nhị Lang Thần biểu cữu, Tam Thánh Mẫu biểu di mẫu, các vị di mẫu tiên tử, có Đại Công Chúa Hồng Nhi, Nhị Công Chúa Cam Nhi, Tam Công Chúa Hoàng Nhi, Tứ Công Chúa Lục Nhi , Ngũ Công Chúa Thanh Nhi, Lục Công Chúa Lam Nhi, Thất Công Chúa Tử Nhi... sau đó mới nhẹ nâng bước chân, phong thái duyên dáng hành lễ cùng phụ mẫu là Mão Nhật Tinh Quân và Bách Hoa tiên nữ. Sau đó mới đi đến vị trí của mình, đứng bên cạnh các vị tỷ tỷ muội muội đang đứng xếp thành hai hàng dài vòng tròn quanh đại điện, gồm có Hồng Hoa tiên nữ, Đỗ Quyên tiên nữ, Hoàng Hoa* tiên nữ....
*: Hoa cúc vàng
Đây là quy tắc trong nhà nàng, kính người ngoài trước, sau đó mới lo đến bản thân mình.
Chợt một khăn tay từ đâu phủ lên trán nàng. Nàng ngơ ngác nhìn sang bên cạnh mình: Là Quận chúa Bảo Anh, con gái út Tháp Tháp Lý Thiên Vương, tiểu cô nương này không biết từ lúc nào đã mon men lại đây.
Bảo Anh nhỏ giọng hỏi nàng: “Tỷ mệt không?”
Trong giọng nói chứa đựng đau lòng khiến Tử Lan cảm thấy là lạ. Nàng nhìn nhìn, cảm giác ánh mắt Bảo Anh hôm nay có gì không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì nàng không tài nào đoán ra.
Quận chúa Bảo Anh nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, chậc chậc vài tiếng.
“Muội thât khâm phục tỷ, có thể bỏ nhều công sức như vậy hành ba cái lễ tiết vớ vẩn đó. Thần tiên đến tham dự cuộc thi hôm nay có tới mấy trăm người, nãy giờ tỷ vẫn chưa ngất xỉu kể cũng hay”
Tử Lan nghiêng sang, lườm quận chúa Bảo Anh một cái, “Muội muội, sao muội lại đứng đây? Chỗ muội không phải bên cạnh ba vị thái tử Kim Tra, Mộc Tra, Na Tra ư?”
Tiếng thở dài của người bên cạnh truyền vào tai nàng, rất có ý khinh thường. “Tỷ không biết nam nhân là động vật rất nhàm chán sao? Ngồi kế bọn họ thà ngồi kế pho tượng còn tốt hơn”
Tử Lan lại lườm nàng ta cái nữa, “ Muội mấy tuổi rồi mà nói chuyện nghe còn già hơn các vị Đế Quân vậy.”
Quận chúa Bảo Anh cười ha hả, “Quá khen quá khen. Muội tự biết mình nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, trên trời dưới đất không ai sánh bằng, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, lại không biết mình có bản lĩnh ngang bằng các vị Đế Quân!” Nàng đem mặt tiến tới trước mặt Tử Lan, “ Tỷ nói xem, ta có nên nhận cha mẹ tỷ làm cha mẹ nuôi, sau đó đi thi, chiếm luôn cái ghế chủ thượng Bách Hoa này luôn không?” Quận chúa Bảo Anh nháy mắt với Tử Lan tiên tử mấy cái, lông mi suýt nữa kề đến gương mặt của nàng.
Đối với một người có bản lĩnh mặt dày siêu cấp vô địch vũ trụ, Tử Lan chỉ còn biết thở dài, “Đầu năm nay làm ca ca của người ta thật không dễ chút nào, làm ca ca của Quận chúa Bảo Anh nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, trên trời dưới đất không ai sánh bằng, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, lại không biết mình có bản lĩnh ngang bằng các vị Đế Quân lại càng không dễ mà. Thật đáng thương cho ba vị thái tử Kim Tra, Mộc Tra, Na Tra…”
Lời này của Tử Lan chọc Bảo Anh cười nghiêng ngả, thiếu điều muốn té xuống đất, ánh mắt mọi người đồng loạt bắn về phía hai người bọn họ. Tử Lan chỉ là khẽ cười một tiếng, ánh mắt lơ đãng hướng về phía Mão Nhật Tinh Quân và Bách Hoa tiên nữ đang từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tiến về trung tâm đại điện.
Lập tức không khí trở nên trang nghiêm, mọi người im lặng nghe con gái yêu và con rể thứ mười của Ngọc Hoàng Đại Đế và Tây Vương Mẫu chính thức tuyên bố khai mạc cuộc thi.
Vòng thi đầu tiên, là cuộc so tài xem ai múa đẹp nhất của các tiên nữ .
Bách Hoa tiên nữ lắc lắc đầu, tuy là biết khi múa vẫn thường sử dụng các cánh hoa rơi xuống cho tăng thêm phần mỹ cảm, nhưng các con nàng thân là hoa tiên, không phải tiên nữ bình thường, đối với hoa phải có sự yêu mến, không thể tuỳ ý chà đạp như thế.* Haizz. Nàng thật có đôi chút thất vọng với chúng.
Mão Nhật Tinh Quân nhìn thấy nương tử nhíu mày, ông vỗ vỗ nhẹ vào tay nàng, ra hiệu kiên nhẫn, con gái chúng ta chắc chắn sẽ có người xuất chúng. Bách Hoa tiên nữ quay qua trượng phu, cho ông cái nhìn yên tâm, lại dõi lên khán đài. Lần này thì nàng mỉm cười.
Lục công chúa Tử Lan tiên tử bước ra, mọi người, kể cả Mão Nhật Tinh Quân và Bách Hoa tiên nữ đều ngạc nhiên. Tử Lan chỉ đơn giản dùng dải lụa trắng, múa vài đường thoạt nhìn đơn giản, nhưng thực chất lại cần kỹ thuật cao. Nàng không cài trang sức, trang điểm nhạt, càng tôn thêm vẻ đẹp thuần khiết, khả ái.*
Quận chúa Bảo Anh vẫn luôn nhìn Tử Lan, tình ý dịu dàng như nước. Sau đó ánh mắt như vô tình liếc qua Thuỷ Đức Tinh Quân đang nghiền ngẫm màn múa của con dâu hụt, nhìn ánh mắt nuối tiếc, khó xử của ông ta, có thể đoán được lúc này ông ta đang thầm rủa thằng con mất nết trời đánh thánh đâm của mình hàng ngàn hàng vạn lần. Chắc ông ấy sẽ thở dài trong lòng “Bảo vật như thế mà để đánh mất, thật là môt tên bã đậu không hơn không kém”.
Cha à, cha yên tâm, lần này con sẽ đưa con dâu ngoan về cho cha mà.
Màn múa kết thúc, hơn ngàn hoa tiên mà chỉ có 98 người vượt qua vòng sơ hạch. Tiếp theo sẽ là thi triển bản lĩnh. Các công chúa sẽ bốc thăm xem ai sẽ đấu với ai.
Con người ta chỉ cần vượt qua chữ tình, thì như đại bàng vứt bỏ tảng đá ngàn cân, thoải mái tự tin thi triển toàn bộ khả năng của mình.
“Sao lại cố sức vậy? Có mệt không? Để ta... à không, muội muội vận khí giúp tỷ tỷ.” Bảo Anh quận chúa vội vã cầm tay của Tử Lan, vẻ mặt đau lòng nói.
Tử Lan lúc này mới nhớ ra, khi nãy thi đấu với Bách Hợp tỷ tỷ, nàng thật sự rất mệt, nguyên khí tổn hao không ít. Nhưng... nếu để Bảo Anh muội muội ngấm ngầm hỗ trợ, vậy chẳng phải là gian lận rồi sao? Tử Lan nàng cũng không bao giờ làm chuyện hèn hạ như thế.
Tử Lan vội rút tay về, “Không sao.”
Ánh mắt Bảo Anh quận chúa vội thay đổi, trong con ngươi hàm chứa mất mát, giữa hai chân mày nhăn tít, cả người toát lên sự cô đơn, khiến Tử Lan có cảm giác như nàng mới vừa làm chuyện không nên làm vậy.
Tử Lan nhíu mày nhìn nàng ta. Nàng không hiểu, hôm nay Bảo Anh muội muội có điều gì đó thật khác thường.
Bảo Anh cười ngắt dòng suy nghĩ của nàng, “Ừ, đợi một lúc sẽ khá hơn. A Tả của ta giỏi như thế, không cần người khác giúp sức, vẫn có thể chiến thắng”
Câu cuối cùng rất nhỏ, Tử Lan không nghe rõ. Nàng chỉ mang máng cái gì Tả Tả đó.
Tử Lan bối rối nhích lại sát Bảo Anh, hạ giọng nói “Anh Nhi, muội bị thổ tả* hả?”
*: Tiêu chảy cấp
“Khụ... Khụ khụ khụ!”
Người nào đó bỗng dưng ho khan, khó khăn lắm mới ngăn mình phun ra máu, trợn trừng mắt nhìn bạn nhỏ đứng bên rất có lòng từ bi vỗ vỗ vào mu bàn tay nàng ta “Đau bụng thì đi đi. Đừng cố nhịn mà hại sức khoẻ. Tu vi muội còn non yếu, còn sót lại những triệu chứng yếu ớt của người người phàm cũng lả chuyện bình thường.”
Bảo Anh quận chúa sắc mặt cứng ngắc, qua một hồi lâu, nàng mới thở dài, bất đắc dĩ nói: “Muội không sao. Tạ tỷ tỷ quan tâm.”
Không sao thì tốt Tử Lan mỉm cười, sau đó tiếp tục theo dõi trận đấu của Liên Hoa muội muội cùng Thuỷ Tiên tỷ tỷ.
Mải mê tập trung, nên nàng không nhận thấy ánh mắt người bên cạnh trước sau như một luôn đặt trên người nàng, lần này trong mắt nhiều hơn vài phần kinh hỉ cùng dịu dàng, thật không đơn giản là ánh mắt của một tiểu cô nương đối với tỷ tỷ.
Ít nhất A Tả của hắn cũng đã quan tâm hắn, dẫu chỉ là... nàng chỉ là... đang quan tâm Bảo Anh muội muội của nàng mà thôi.