Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Nếu không thấy tận mắt thì ngươi vĩnh viễn sẽ không tin tưởng trên thế giới có người sử dụng trận pháp khủng bố như vậy. Cái tên đó đứng trong không trung, không biết hắn làm gì mà như ba đầu sáu tay, sáu ngón bấm phù văn. Khi đó phù văn đầy trời bay như bông tuyết, hơn chín trăm đệ tử không thể đến gần hắn. Đi một bước là như rơi vào vực sâu, nhúc nhích một cái là như bị sét đánh. Hơn chín trăm đệ tử bị hắn dùng trận pháp đùa đến gào khóc thấu trời.
- Ngươi không biết cái tên đó cuồng vọng, vênh váo cỡ nào, trong đời ta chưa từng thấy người nào cuồng như vậy.
Nói đến chỗ kích động Lạc Anh đứng trên bàn, bắt chước giọng điệu củae Thông Thiên lão tổ quát to:
- Tên khốn kiếp không biết sống chết, ta không trêu chọc các ngươi thế nhưng các ngươi tụtập người truy sát ta. Các ngươi luôn tìm hiểu tung tích của ta đúng không? Không cầntìm hiểu, hôm nay ta vào đây, lại đây truy sát ta đi! Cho ta nhìn xem bản lĩnh của các ngươi!
- Ngươi có biết lúc đó cái tên tổ chức truy sát Thông Thiên lão tổ sún răng là vì sao không?
Lạc Anh khẽ hỏi, bắt chước giọng điệu, động tác của Thông Thiên lão tổ quát to:
- Ai là Kim Khuê, đứng ra đây! Ngươi tuyên bố với cả thế giới là muốn đạp trên đầu ta đúng không? Bây giờ ta đến rồi, ngươi xéo ra đây đạp đi. Sao? Không dám? Tổ cha ngươi, không có bản lĩnh thì đừng khoác lác. Hôm nay đục bể răng chó nhà ngươi, lần sau còn nghe ngươi lảm nhảm là ta giết!
- Thông Thiên lão tổ quá khủng bố, hắn xâm nhập vào Băng hỏa Tiểu linh giới chủ động tìm các ngươi, thật là...
Tiết Thường Uyển nghe Lạc Anh miêu tả xong cảm thấy Thông Thiên lão tổ siêu đáng sợ.
- Khủng bố sao? Ngươi còn chưa thấy lúc hắn thật sự khủng bố.
Lạc Anh nhớ lại, giọng điệu phức tạp kể:
- Khi đó hơn chín trăm học tử bị tên kia đùa loay hoay như gà con. Cuối cùng mấy chục lão sư học phủ chạy tới trông thấy hình ảnh này thì ra tay bắt hắn. Nhưng vô dụng, tên khốn Thông Thiên lão tổ quá lợi hại. Hắn như có ba đầu sáu tay, ảo giác lửa bao phủ toàn thân. Hắn đứng trong không trung điên cuồng ngưng diễn, phù văn đầy trời ngưng tụ thành các trận tượng. Trận tượng rậm rạp, khắp nơi là cạm bẫy, công kích. Mấy chục lão sư nửa bước khó đi, một người động là tập thể gặp họa. Thông Thiên lão tổ đánh bọn họ chạy trối chết, hắn một mình rượt theo mấy chục lão sư học phủ chúng ta.
Lạc Anh bắt chước giọng điệu Thông Thiên lão tổ, quát to:
- Tổ cha ngươi, đã đến thì đừng chạy, xéo về đây!
Tiết Thường Uyển trợn mắt há hốc mồm nghe. Đó là mấy chục lão sư, còn là lão sư của Trung Ương học phủ vậy mà bị một mình Thông Thiên lão tổ rượt đánh, cái này...
- Có biết không? Nếu không phải các trưởng lão học phủ tới kịp lúc thgif mấy chục lão sư đã gục ngã tại đó.
- Tu vi trưởng lão Trung Ương học phủ cao tâm khó dò chắc có thể bắt giữ được Thông Thiên lão tổ.
- Khi đó mười trưởng lão cùng nhau hành động. Thông Thiên lão tổ cực kỳ cuồng vọng, hắn không chạy trốn. Thông Thiên lão tổ đứng đó ngay mặt quyết đấu với mười trưởng lão, ngươi không thấy được tình cảnh lúc đó đâu. Trời ạ, quá khủng bố. Ngươi biết hình ảnh phù văn đầy trời rơi xuống hình thành chín ngàn chín trăm chín mươi chín trận tượng giống y như đúc là tình hình đồ sộ cỡ nào không? Ngươi có biết chín ngàn chín trăm chín mươi chín trận tượng cùng lóe sáng, vận chuyển là tình huống gì không? Tên khốn kiếp đó quá đáng sợ, quá điên cuồng.
- Tên khốn Thông Thiên lão tổ chiến đấu cùng mười vị trưởng lão có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu. Cuối cùng chẳng biết tên khốn đó lợi dụng chín ngàn chín trăm chín mươi chín trận pháp làm đại trận kinh thiên gì mà dẫn đến Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp biến dị.
- Biến dị? Biến dị gì?
Tiết Thường Uyển nghe kinh tâm động phách như chính mắt trông thấy.
- Ta không biết biến dị cụ thể là gì, ta chỉ biết Băng hỏa Tiểu linh giới rung động, trời sụp đất nứt, trật tự trong Băng hỏa Tiểu linh giới hoàn toàn rối loạn, gầy dựng lại. Trời giáng xuống sao băng lửa, mặt đất ngưng kết biển đóng băng. Băng và hỏa đan xen nhau. Khi đó các đại nhân vật học phủ đều đến bảo vệ Băng hỏa Tiểu linh giới, tìm bắt Thông Thiên lão tổ khắp nơi. Ta và đại tỷ cùng tham gia đội truy bắt.
- Truy bắt Thông Thiên lão tổ rất nhiều người, mọi người đều cho rằng hắn đã trốn nhưng thật ra không phải, tên khốn đó núp trong một chỗ rất lạ.
- Chỗ lạ gì?
- Đến bây giờ ta cngx không biết nơi đó là cái gì. Ta nhớ cùng đại tỷ truy lùng Thông Thiên lão tổ bỗng nhiên cảm giác rơi xuống vực sâu, chúng ta vừa xui vừa may gặp Thông Thiên lão tổ. Xui là ta và đại tỷ không thể nhúc nhích như tứ chi không thuộc về mình. Ngươi biết không? Lúc đó ta sợ tè ra quần, đối diện là Thông Thiên lão tổ đơn độc khiêu chiến hơn chín trăm người! Nhưng may mắn là tên khốn Thông Thiên lão tổ đối diện cũng không nhúc nhích được.
- Sau đó thì sao? Chẳng lẽ các ngươi cứ nhìn nhau như vậy?
- Sau đó... Sau đó xảy ra một việc đời này Lạc Anh vĩnh viễn không quên, ký ức đó khắc cốt minh tâm mãi đến bây giờ...
Lạc Anh đang nói bỗng nhiên nhắm mắt lại, biểu tình trên khuôn mặt yêu diễm cực kỳ phức tạp, có ai oán, có hận, có nhớ nhung, có đau lòng.
Tiết Thường Uyển rất tò mò hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Sau đó không hiểu sao linh hồn của ta như rời khỏi cơ thể, ta chỉ nhớ đau nhức bị xé rách rồi ta đến một thế giới khác. Đó là thế giới thần kỳ, một thế giới hoàn toàn khác với chúng ta. Linh hồn ta nhập vào cơ thể nữ nhân xa lạ, nói lạ nhưng cũng không lạ. Sau khi thói quen một thời gian ta phát hiện quỹ tích sinh hoạt của nữ nhân này giống y như ta, ngay cả thói quen ăn mặc cũng giống như đúc. Ta liều mạng tìm cách trở về nhưng vô dụng, ta không biết nên làm sao để quay về. Sau này ta dần tuyệt vọng, nhận mệnh. Ta chấp nhận cuộc sống mới, học tập trong thế giới đó, dàn trưởng thành. Năm thứ hai ta gặp một nam nhân, ta vừa gặp hắn liền yêu. Từ quen nhau, hiểu biết đến yêu thầm. Ta yêu hắn, yêu đến chết đi sống lại. Còn hắn thì thờ lơ, lúc lạnh lúc nóng với ta. Khi hắn nhớ đến ngươi sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, chán ghét ngươi thì một tháng, thậm chí một năm sẽ phớt lờ ngươi.
- Sao có thể như vậy? Linh hồn của ngươi tách rời khỏi cơ thể mình, nhập vào thân thể nữ nhân thế giới khác? Còn sống mấy năm, quen một nam nhân?
Tiết Thường Uyển cảm thấy quá kỳ diệu, thần kỳ làm nàng như gặp ảo mộng.
Tiết Thường Uyển hỏi dồn:
- Rồi sao nữa?
- Sau đó... Ha ha.
Lạc Anh lắc đầu, cười bất đắc dĩ.
Lạc Anh buồn bã nói:
- Ta gặp nam nhân đó rất bí ẩn. Ta sống trong thế giới kia bốn năm, yêu hắn bốn năm, khóc bao nhiêu lần vì hắn. Cuối cùng ta không chịu nổi hắn thường hay biến mất, hắn bí ẩn, lạnh lùng, lúc lạnh lúc nóng. Cuối cùng lúc chia tay, nam nhân đó nói một câu.