Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bản chất của Trần Lạc là gì?
Đừng thấy mặt ngoài Trần Lạc gầy yếu như con gái, mặt trắng nhỏ, bên trong tên này nóng như lửa, đụng vào là cháy. Thuở nhỏ Trần Lạc gan to bằng trời, không kiêng nể gì, làm việc bất chấp hậu quả. Nhìn những hành động lúc trước của Trần Lạc là biết, các Vinh Diệu Các khắp thế giới bị Trần Lạc uy hiếp, thậm chí uy hiếp Trung Ương học phủ đứng đầu. Quang Minh điện, nơi khiến người kính sợ, bí ẩn còn bị Trần Lạc uy hiếp thì có cái gì hắn không dám làm?
Đây chính là bản chất của Trần Lạc.
Bình thường bản chất này bị đại thừa tĩnh tâm kinh áp chế, nếu đụng vào nghịch lân của Trần Lạc thì bản chất nội tâm sẽ phá vỡ đại thừa tĩnh tâm kinh trói buộc, điên cuồng bốc cháy lên.
Trần Lạc ngủ say loáng thoáng nghe tiếng đập cửa dồn dập, có người kêu tên hắn. Trần Lạc mở mắt ra, ngồi dậy nhìn bên ngoài. Đã là hoàng hôn, sắp đến lúc ăn cơm chiều. Trần Lạc ngáp dài, bước xuống giường, mở cửa ra. Trần Lạc tưởng là Ngưu Manh kêu đi ăn cơm ai ngờ là Vương Uy.
Trần Lạc gài nút áo, ngáp dài hỏi:
- Ngưu đại chấp sự của chúng ta vẫn chưa về?
Biểu tình Vương Uy hốt hoảng không nói, gã đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại.
- Có chuyện gì?
- Không tốt!
Vương Uy nhỏ giọng nói:
- Người Tiểu La Thiên học viện đến tìm ngươi, hãy ở lại đây đừng đi ra ngoài.
- Người Tiểu La Thiên học viện tìm ta làm gì?
Có lẽ mới ngủ tỉnh nên đầu Trần Lạc còn mơ hồ, nói xong hắn chợt nhớ hình như buổi trưa đánh Cố Văn Hóa một trận. Trần Lạc phì cười, mở rộng cửa ra.
Trần Lạc lắc đầu, nói:
- Lúc trước luôn ở bên ngoài làm việc, không ngờ đám Tiểu La Thiên học viện ngang ngược như vậy, dám tìm tới cửa.
Thấy Trần Lạc đi ra ngoài, Vương Uy nóng nảy kêu lên:
- Trần Lạc, ngươi làm gì? Mau trở về, ngươi không thể đi!
- Yên tâm, ta chỉ đi xem.
Khuôn mặt nhu của Trần Lạc nở nụ cười tà dị, vừa đi vừa xắn tay áo.
Điệu bộ đó không giống đi xem mà là đánh nhau, Vương Uy muốn ngăn cản nhưng làm sao ngăn được Trần Lạc?
Giờ phút này, hoàng hôn đã qua, trời nhá nhem.
Trước cửa Tiểu Kim Câu học viện tụ tập tám, chín thiếu niên, bọn họ mặc quần áo sặc sỡ, vênh váo đứng trước cửa kêu gào, còn đánh bị thương hai học đồ giữ cửa. Học đồ Tiểu Kim Câu học viện nghe tin chạy tới, khoảng bốn, năm người tụ tập. Người dẫn đầu tên Nghiêm Tu, đã thông năm linh mạch, là nhân vật số hai trong Tiểu Kim Câu học viện. Thường này khi Ngưu Manh không ở sẽ do Nghiêm Tu quản lý.
Nghiêm Tu cùng bốn, năm mươi học đồ chạy tới, nâng hai học đồ Tiểu Kim Câu học viện bị đánh lên.
Mặt Nghiêm Tu chữ điền, người như tên, rất là nghiêm túc.
- Tại sao Tiểu La Thiên học viện các ngươi đánh người?
- Tại sao? Hừ!
Một học đồ thân hình to mập đứng đầu, mặt mũi dữ dằn, biểu tình kiêu căng nói:
- Giữa trưa hôm nay người Tiểu Kim Câu học viện các ngươi đánh Cố Văn Hóa, ngươi nói xem tại sao ta đánh người?
Nghiêm Tu biết tên mập này tên là Hồ Cao Phong, cũng mở năm linh mạch như gã. Hồ Cao Phong là nhân vật số bốn trong học đồ sơ giai của Tiểu La Thiên học viện, dựa vào gia đình giàu có, lại có Tiểu La Thiên học viện chống lưng, mấy năm nay gã hay ăn hiếp Tiểu Kim Câu học viện. Hồ Cao Phong có biệt hiệu là tiểu bá vương, kiêu căng, vênh váo.
Nghiêm Tu có nghe nói sự tích của Trần Lạc, tuy gã không hiểu tại sao hắn mở được ba linh mạch trong ba tháng ngắn ngủi nhưng biết Tiểu La Thiên học viện sẽ không cho qua chuyện này. Nghiêm Tu vốn chờ Ngưu Manh về bàn bạc ai ngờ đối phương đến quá nhanh, còn là tiểu bá vương Hồ Cao Phong mang người tới cửa.
- Ta biết Trần Lạc núp trong Tiểu Kim Câu học viện các ngươi, kêu hắn mau xéo ra đây!
Thân hình Hồ Cao Phong to mập khoanh tay đứng, hếch cằm mắt cao hơn đầu, coi rẻ Nghiêm Tu.
Hồ Cao Phong khinh thường nói:
- Nghiêm Tu, ta khuyên ngươi mau giao phế vật kia ra, nếu không thì hôm nay đánh ngươi luôn!
Bình thường chuyện này toàn do Ngưu Manh giải quyết. Đối diện Hồ Cao Phong hung tợn, nóng nảy thì Nghiêm Tu hơi luống cuống.
- Có lẽ chuyện này có hiểu lầm gì đó, Ngưu Manh sẽ quay lại ngay, hắn sẽ cho các ngươi lời giải thích.
Hồ Cao Phong cười to bảo:
- Ngưu Manh? Ha ha ha ha ha ha!
Mặt Hồ Cao Phong sa sầm, quát to:
- Đem Ngưu Manh ra đè ta? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ hắn sao? Ta đếm ba tiếng, không giao Trần Lạc ra thì ta đánh ngươi trước!
- Một!
Hồ Cao Phong bắt đầu đếm, đến tiếng thứ hai Nghiêm Tu đã hồi hộp trán toát mồ hôi lạnh.
- Ba!
Hồ Cao Phong dứt lời chửi thề:
- Nghiêm Tu, ta thấy ngươi chán sống rồi!
Trong khoảnh khắc Hồ Cao Phong tung cú đấm, Nghiêm Tu giơ tay đỡ. Hai người cùng là mở năm linh mạch, không biết do Nghiêm Tu quá căng thẳng hay không đủ kinh nghiệm đánh nhau nên bị Hồ Cao Phong đánh liên tục lùi lại.
- Ta luyện Hỏa Diễm Chưởng đến tiểu thành, ngươi dựa vào cái gì đấu với ta?
Hỏa Diễm Chưởng là linh quyết trung phẩm hoàng cấp, tu luyện đến tiểu thành có thể luyện ra hình. Đừng nhìn Hồ Cao Phong cao to mập mạp nhưng hành động rất nhanh nhẹn,sải bước tiến lên, hai tay xòe ra, linh lực như lửa bao bọc bàn tay gã. Bùm một tiếng Nghiêm Tu bị đánh vào bụng, gã hét một tiếng lùi lại mấy bước mới đứng vững.
Các học đồ dìu Nghiêm Tu, gã che bụng, mặt tái nhợt. Bốn, năm mươi học đồ Tiểu Kim Câu học viện thấy tình hình này rất là tức giận nhưng không dám đánh nhau. Một là vì bọn họ không đánh lại Hồ Cao Phong, hai là dù đánh thắng cũng không dám. Bọn họ không thể trêu vào gia đình Hồ Cao Phong, Tiểu La Thiên học viện rất mạnh trong Trường Tín thành.
- Ta lại đếm ba tiếng, nếu còn không giao Trần Lạc ra thì hôm nay ta đánh đến phụ mẫu ngươi nhận không ra!
Hồ Cao Phong thật sự rất kiêu căng, vênh váo. Hồ Cao Phong đang định đếm thì một giọng nói âm trầm không biết từ đâu vọng lại.
- Nghe nói ngươi tìm ta?
Thanh âm vang lên, mọi người nhìn bốn phía. Đám đông tách ra mới thấy một thiếu niên đến gần. Thân hình thiếu niên gầy gò, khuôn mặt trắng trẻo nhu giống con gái biểu tình hờ hững, khóe môi cong lên tà dị. Thiếu niên mặc áo lam, hai ống tay áo xắn lên. Một tay thiếu niên xách cây gậy sắt đen thui, cây gậy như mới rút ra từ đống lửa còn lóe sắc đỏ. Thiếu niên kéo cây gậy cạ mặt đất phát ra tiếng xèo xèo.