Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thở ra một ngụm trọc khí, Hoàng Thiên mở mắt, không phải hắn muốn dừng lại mà lúc này có người đi vào căn phòng hắn.
Ọt ọt ọt..
Cửa phòng mở ra, một thiếu phụ ba bốn mươi tuổi bước vào, trên tay nàng đang cầm một cái giỏ đựng thức ăn. Nhìn thấy Hoàng Thiên ngồi trên giường, nàng hơi ngạc nhiên, sau đó chuyển thành lo lắng nói:
- Thiên nhi, Thiên nhi làm sao vậy? Có cái gì không thoải mái sao?
Thiếu phụ này là Trần Vân Dao, mẫu thân tiện nghi của Hoàng Thiên. Theo trí nhớ của "Hoàng Thiên" mẫu thân này luôn chăm lo, yêu thương hắn, nhất là từ sau khi hắn bị phế đi đan điền và kinh mạch. Từ khi đến thế giới này nàng cũng là người mà hắn gặp nhiều lần nhất. Nhìn ánh mắt đầy yêu thương, lo lắng của nàng, trong lòng Hoàng Thiên bỗng dâng lên một sự ấm áp. Kiếp trước, từ nhỏ hắn đã lớn lên trong cô nhi viện, không biết bố mẹ mình là ai cho nên rất thiếu sự yêu thương của gia đình. Lúc này đây, cảm nhận được sự lo lắng, quan tâm cửa nàng, Hoàng Thiên có cảm thấy hóc mắt mình cay cay, bất giác thốt lên:
- Nương
- Không, không, nương, ta, ta không sao cả.
Nàng xem đi xem lại khắp cơ thể Hoàng Thiên khi xác định là hắn không có việc gì mới thở ra một hơi, nói:
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, sau này ngươi cũng đừng đi luyện võ nữa, đỡ phải luôn bị thương.
- Nương....nương ta không sao
- Ngươi.....ài...
Trần Vân Dao thở dài, nàng biết mình không thể khuyên được Hoàng Thiên. Từ khi bị phế đi đan điền, hắn trở nên ít nói hơn, cứ kiên quyết chuyển đến căn phòng nhỏ này, cả ngày cứ vùi đầu vào việc tu luyện, nhiều khi bị thương đầy người nhưng hắn vẫn cố gắng tu luyện. Nàng thường đem cơm đến cho hắn nhưng thường ra sau núi tu luyện nên ít khi gặp mặt, hôm nay thấy hắn vẫn còn chưa rời giường tưởng hắn lại bi thương nên nàng vô cùng lo lắng.
- Ta biết nói gì ngươi cũng không nghe
Hoàng Thiên đang định mở miệng thì có người đi vào.
Chỉ thấy một người trung niên bước vào, trên gương mặt nghiêm nghị, tuấn tú có phần giống Hoàng Thiên. Đây là phụ thân hắn - Hoàng Nhất Vũ. Hoàng Nhất Vũ cũng là một thiên tài tu luyện, năm nay chưa đến bốn mươi tuổi đã đạt đến Đại vũ sư.
Hoàng Thiên mở miệng nói:
- Phụ thân
Nhìn Hoàng Thiên, trong lòng Hoàng Nhất vũ cảm thấy rất phức tạp, thân là một người cha, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn con mình liều mạng tu luyện mà không giúp được gì. Trong lòng hắn luôn cảm thấy có lỗi, làm phụ thân mà hắn không thể bảo vệ được nhi tử của mình. Mỗi lần nhìn thấy Hoàng Thiên là lòng hắn liền lạnh lại, đã hai năm qua hắn vẫn chưa tìm ra hung thủ ám hại con mình. Trầm ngâm một lúc, hắn mở miệng nói:
- Thiên nhi, ngươi cũng không cần phải khổ sở như vậy, không thể tu luyện cũng không có gì là không tốt, ngươi có thể ra ngoài kinh doanh cho khuây khỏa.
Hoàng Thiên biết, tuy không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng phụ thân yêu thương hắn không kém gì mẫu thân.Từ khi Hoàng Thiên bị chặn giết phế đi kinh mạch, phụ thân hắn thường xuyên ra ngoài tìm kiếm thảo dược để giúp hắn chữa trị kinh mạch nhưng không có kết quả gì.
Nhìn thấy sự lo lắng của phụ mẫu, Hoàng Thiên rất muốn nói là mình đã có thể tu luyện, nhưng hắn vẫn cố nén lại được. Hắn không biết giải thích thế nào về việc kỳ lạ này, hơn nữa hắn muốn cho bọn họ một bất ngờ. Hắn muốn chính thực lực lấy lại địa vị của mình trong gia tộc. Với tốc độ tu luyện của mình, hắn tin rằng điều đó sẽ rất nhanh đến.
- Phụ thân ta tự biết phải làm gì.
Hoàng Nhất Vũ thở dài, nhìn Hoàng Thiên nói:
- Ba tháng sau sẽ đến đại hội luận võ của gia tộc, năm nay ngươi cũng đã mười lăm tuổi... ài... sau đại hội luận võ ngươi hãy đến thành đông quản lý sinh ý ở nơi đó.
Cái đại hội luận võ này, Hoàng Thiên cũng có biết. Cứ mỗi năm một lần gia tộc sẽ tổ chức đại hội luận võ cho các thành viên trong gia tộc. Đồng thời cũng kiểm tra thành quả tu luyện của tộc nhân trong một năm. Những người đủ mười sáu tuổi mà không đạt đến Vũ Thừa hậu kỳ sẽ bị đưa ra ngoài quản lý sinh ý của gia tộc. Nếu là hôm qua, Hoàng Thiên sẽ lo lắng về vấn đề này, nhưng hôm nay hắn đã có thể tu luyện lại, hơn nữa với tốc độ tu luyện hiện tại mà hình dung, đạt đến Vũ thừa hậu kỳ trong vòng ba tháng là điều trong tầm tay. Hắn nở nụ cười, nói:
- Vâng, ta biết.
Hoàng Nhất Vũ cùng Trần Vân Dao cảm thấy vô cùng kỳ quái, hôm nay Hoàng Thiên có vẻ khác lạ, thường ngày khi đề cập đến vấn đề này thì hắn luôn tỏ ra vẻ không mấy hứng thú còn hôm ngay Hoàng Thiên luôn có thái độ thong dong, cả người toát lên vẻ tự tin, không còn cái vẻ thất vọng và chán nản như trước kia. Hoàng Nhất Vũ bỗng nhớ về hai năm trước khi Hoàng Thiên bước lên Vũ sĩ cả người hắn cũng như lúc này. Lắc đầu, Hoàng Nhất Vũ dẹp đi những nghi vẫn trong lòng. Dù thế nào thì thái độ của Hoàng Thiên bây giờ cũng tốt hơn trước kia rất nhiều.
Sau khi nhìn thấy Hoàng Thiên ăn hết đồ ăn trong giỏ thì Hoàng Nhất Vũ và Trần Vân Dao mới ra về. Nhìn bóng lưng của phụ mẫu, Hoàng Thiên cảm giác một luông ấm áp từ trong lòng lan tỏa. Kiếp trước cả đời hắn thiếu đi tình yêu thương của cha mẹ, nhưng hôm nay hắn đã có phụ mẫu của mình. Hoàng Thiên nắm chặt tay, trong lòng thầm họ quyết tâm. Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không để phụ mẫu phải thất vọng. Nghĩ đến đại hội gia tộc ba tháng sau, hắn mỉm cười tự tin, nói:
- Đại hội gia tộc a, ta rất mong đợi a.
***
Đã ba ngày kể từ khi có thể tu luyện, hắn đã dành mọi thời gian cố gắng tu luyện tăng tiến tu vi của mình.
- Cũng nên học lại một ít vũ kỹ rồi.
Lục lọc trí nhớ một chút, sau khi cân nhắc, Hoàng Thiên quyết định tu luyện vũ kỹ Trọng Hổ Quyền một bộ vũ kỹ Hoàng giai trung cấp cùng một bộ thân pháp vũ kỹ Hoàng giai trung cấp Tật Báo Ảnh.
Trọng Hổ Quyền là một bộ quyền pháp công kích, khi xuất chiêu xuất ra sẽ đánh ra liên tiếp nhiều quyền, những quyên này kết hợp với nhau tạo thành một đòn công kích cực mạch. Tu luyện đến đại thành một chiêu xuất ra có thể trùng điệp đến mười hai quyền. Tật Báo Ảnh là một bộ khinh công, khi thi triển bước chân như báo, nhẹ nhàng, lưu loát, khi cần thì tốc độ cực nhanh, luyện đến đại thành có thể nhảy xa ba mươi bước.
Quyết định vũ kỹ tu luyện, Hoàng Thiên chạy đến khu đất trống sau núi, ở đây khá rộng thích hợp cho việc thu luyện thân pháp. Từ khi bị phế kinh mạch Hoàng Thiên quyết định chuyển đến khu nhà nhỏ phía tây này. Sau khi chuyển đến đây hắn thường đến sau núi luyện tập và phát hiện khu đất này, nơi này quả nhiên là chỗ luyện tập vũ kỹ tuyệt vời.
***
Một tháng sau, trong một khu đất rộng phía sau núi truyền đến những tiếng quyền pháp.
- Ba....ba.....ba...
- Bảy quyền, không tồi.
Thu tay,Hoàng Thiên mỉm cười cảm thấy khá hài lòng với kết quả đạt được. Lúc này hắn có thể thi triển ra bảy quyền trùng điệp, trước kia khi ở thời kì đỉnh phong hắn một lần xuất chiêu có thể tung ra chín quyền liên tiếp nhưng phải biết khi đó hắn đã là một vũ giả Sĩ giai. Hơn nữa trước kia khi thi triển vũ kỹ này hắn luôn có cảm giác khô cứng, nhưng hôm nay hắn lại có một cảm giác nhẹ nhàng, linh hoạt.
Trong một tháng này, ngoài tu luyện Trọng Hổ Quyền thì Tật Báo Ảnh của hắn cũng đã tu luyện đến đại thành.
Trong thời gian này, Hoàng Thiên cũng không quên tu luyện Huyền Thánh Thiên, tuy vẫn chưa đột phá tầng thứ nhất nhưng cũng còn cách không xa. Tu vi của hắn cũng đã đột phá Vũ đồ trở thành Vũ Thừa, hơn nữa là Vũ Thừa sơ kỳ đỉnh phong. Có lẽ khi Huyền Thánh Thiên đột phá tầng thứ hai thì hắn cũng đạt đến Vũ Thừa trung kỳ.
Lúc này, một tiếng bước chân vang lên, Hoàng Thiên quau đầu phát hiện một gia nô đang chạy đến. Hoàng Thiên biết người này, hắn tên là Lâm Nhị, người thường xuyên mang cơm đến cho Hoàng Thiên. Theo Hoàng Thiên thấy tên Lâm Nhị này cũng khá tốt, hắn đối với Hoàng Thiên luôn cung kính, không tỏ ra xem thường như những nô bộc khác. Lâm nhị chạy đến trước mặt Hoàng Thiên, cung kính nói:
- Thiếu gia, gia chủ cho gọi ngài đến đại sảnh.
Hoàng Thiên cảm thấy kỳ lạ, từ khi hắn bị phế đi đan điền thì rất ít khi biết đến việc trong gia tộc, gia gia cũng ít khi gọi hắn đến bàn việc, hôm nay sao lại gọi hắn đến. Hoàng Thiên nói:
- Gia tộc có việc gì sao?
- Bẩm thiếu gia, nghe nói có người của Thiên Nguyệt Tông đến, gia chủ đang tiếp đón ở đại sảnh.