Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Tử Mạn co đồng tử. Trương Thiên Hạo ở bên cạnh cũng để lộ vẻ sợ hãi. Nhưng bọn họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vì Hạ Cường vốn chẳng phải đại gia.
Hơn nữa Đường Long cũng đã trả anh món nợ đó. Giờ thì anh và Đường Long chẳng có giăng mắc gì hết. Vậy thì sao họ phải kiêng dè Hạ Cường chứ.
“Là một tên ăn mày mà dám mạo danh đại gia. Tôi nói này Hạ Cường, sao anh mặt dày thế?”
“Cả Chu Diễm Hân nữa, có phải giờ cô rất thất vọng không? Vốn tưởng được gả vào hào môn giờ không ngờ lại được gả cho một tên ăn mày. Ha ha. Đúng là buồn cười chết đi được. Con gái của kẻ ăn mày mà cũng đòi ăn thịt gà à. Chỉ xứng ăn mà thầu và uống nước lã thôi”.
Bốp…Hạ Cường tát cho Chu Tử Mạn một phát: “Mặc dù tôi không phải là đại gia nhưng hình như tôi có nói với các người rồi. Đừng có kích động tôi”.
Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo sợ hết hồn. Lúc này đột nhiên cô ta và Trương Thiên Hạo nhớ tới bệnh thần kinh của Hạ Cường. Hai người họ vô thức lùi lại, không dám gây sự với anh nữa.
Rời khỏi nhà họ Chu, tâm trạng của Chu Diễm Hân trở nên vô cùng nặng nề.
“Diễm Hân, có phải em thất vọng về anh lắm không?”
“Không có”.
Chu Diễm Hân vội nở một nụ cười: “Thực ra tối qua anh thật sự khiến em hết hồn đấy. Trên thực tế, em không hề hi vọng anh sẽ là đại gia gì cả. Chỉ cần như bây giờ, nhà ta ba người ở bên nhau mới là điều em mong muốn nhất”.
“Vì vậy, sau khi từ đám cưới về, anh giải thích cho em thì em lại cảm thấy nhẹ nhõm”.
Hạ Cường khẽ gật đầu. Giờ thì anh đã hiểu vì sao ngày xưa hoàng đế xuất môn đều đóng giả làm thường dân. Hóa ra là vì đạo lý này.
Dù là vì nhà họ Chu hay là vì Chu Diễm Hân thì lúc này Hạ Cường cũng không muốn để lộ thân phận nữa. Phải có kế hoạch dài hạn.
“Chỉ là em cảm thấy thất vọng về ông nội”.
Chu Diễm Hân hít một hơi thật sâu, mắt rưng rưng: “Hạ Cường, đã để anh phải cười rồi”.
“Em có bao giờ nghĩ tới việc rời khỏi tập đoàn Chu Thị và mở công ty của mình chưa? Dù anh không phải đại gia nhưng những năm ở nước ngoài cũng giúp anh tích lũy được không ít”.
Chu Diêm Hân cũng cảm thấy dao động. Nhưng cuối cùng cô vẫn từ chối: “Sau này tính. Nói thế nào thì bọn họ cũng là người thân của em mà”.
“Thôi được”.
Hạ Cường nhún vai: “Dù quyết định của em thế nào thì anh vẫn sẽ luôn ủng hộ em”.
Sau buổi hôn lễ, mọi thứ dường như trở lại bình thường. Những ngày tiếp theo, Chu Diễm Hân vẫn tới tập đoàn Chu Thị làm việc như thường.
Hạ Cường mỗi ngày phụ trách nấu cơm giặt đồ, sau đó đưa Tiểu Thi đi học. Hôm nay, Hạ Cường đưa Tiểu Thi tới nhà trẻ. Trên đường về, đúng lúc đi qua một cây cầu vừa mới xây dựng xong thì...có một dàn xe màu đen đỗ ở phía đối diện chặn đường.
“Hầm hố gớm nhỉ”, nhìn thấy dàn xe màu đen, Hạ Cường nheo mắt.
Cửa xe mở ra, mười mấy người mặc đồ đen, phát ra sát khí bước xuống. Hình thể bọn họ giống như như đúc, giống như là người bên quân đội vậy.
Họ mở cửa cho chiếc xe đỗ ở vị trí đầu tiên. Một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi bước xuống. Người đàn ông phát ra khí tức của một kẻ bề trên. Có thể thấy ngay ông ta không hề đơn giản, ngay cả đến những người như Đường Long của Khánh Thị cũng không so sánh được.
Thực tế, đây đúng là một nhân vật lớn. Ông ta tên Dương Ngạo, tới từ nhà họ Hạ ở phương Bắc. Nhà họ Hạ là gia tộc mà Hạ Cường được sinh ra, một trong những gia tộc siêu cấp ở phương Bắc.
Bọn họ nắm giữ mấy tỉnh thành lớn ở đây. Gia tộc có Tam Vương Ngũ Hổ trấn giữ, mà Dương Ngạo là một trong Tam Vương của nhà họ Hạ và được xưng là Mạc Bắc Vương.
“Cậu ba, tôi phụng mệnh lão thái thượng mời cậu về. Lão thái thượng rất nhớ cậu”, Dương Ngạo bước về phía Hạ Cường, nói bằng giọng đầy cung kính.
“Nhớ tôi sao?”
Hạ Cương nheo mắt. Năm đó, lão thái thượng mê tin mệnh lý tin lời của dì ghẻ rằng Hạ Cường là khắc tinh thiên sát sẽ khiến cả gia tộc bị suy vong thế là bà cụ đã đuổi Hạ Cường ra khỏi gia tộc, lưu đày tới Khánh Thị làm ăn mày.
Đây chắc chắn không phải là điều mà một người làm bà nội nên làm với cháu mình. Sự tuyệt tình của bà nội, sự ác độc của dì ghẻ cùng với sự lạnh nhạt của bố ruột khiến Hạ Cường đã vô cùng thất vọng. Giờ bà cụ lại cử người tới đón anh về? Nói là nhớ anh sao? Lúc này, Hạ Cường giống như đang nghe thấy truyện buồn cười nhất thế giới vậy.
Anh lạnh lùng nhìn Dương Ngạo: “Dù Phật có mở mắt, nước có thể chảy ngược thì bà ấy cũng không nhớ tôi đâu. Bà ấy bảo ông tới tìm tôi chẳng qua là vì muốn tủy của tôi đúng không? Bởi vì người con trai của dì ghẻ ác độc kia cũng chính là Hạ Kỳ Lân cần phải có tủy của tôi thì mới cứu sống được”.
Dương Ngạo co đồng tử: “Sao cậu biết?”
“Ha ha...”, Hạ Cường cười lạnh lùng nhưng không nói ra nguyên nhân. Mặc dù Thiên Vương Điện của anh nằm ở nước ngoài nhưng muốn điều tra mấy thứ tin tức này thì dễ như trở bàn tay.
“Lập tức biến mất khỏi tầm mắt của tôi”
Dương Ngạo không còn tỏ ra cung kính nữa, lúc này vẻ mặt ông ta trông vô cùng dữ tợn: “Cậu ba, lệnh của lão thái thượng không thể làm trái được. Bà ấy nói, bất luận thế nào cũng phải đưa cậu về. Đành phải đắc tội rồi”.
Dứt lời, mười mấy cao thủ phía sau Dương Ngạo giống như những con sói đói lao lên bao vây Hạ Cường.
“Dựa vào các người?”, Hạ Cường nheo mắt.
Bùm bùm...Âm thanh nặng nề vang lên trong không gian...Ngay sau đó là tiếng hét om sòm. Ba mươi giây sau, đám người mà Dương Ngạo dẫn theo đã nằm la liệt dưới đất.
Dương Ngạo cảm thấy ớn lạnh như gặp phải ma. Hạ Cường chộp cổ áo ông ta. Lúc này sát khí phóng ra từ người anh khiến Dương Ngạo co cụm: “Dương Ngạo, nể tình lúc nhỏ tôi gọi ông một tiếng chú Dương nên hôm nay tôi tha cho ông. Về nói với bà ấy, nếu như còn muốn lấy mạng của tôi thì tới đây nhanh lên”.
“Nhưng tốt nhất đừng sợ chết. Bởi vì tới người nào tôi giết người đó”, nói xong anh rời đi như một ma thần. Sát khí anh phát ra bao trùm cả cây cầu, một hồi lâu vẫn chưa tan hết.
Dương Ngạo run sợ nhìn theo bóng lưng Hạ Cường: “Hạ Cường, tôi không biết những năm qua cậu trải qua những gì mà lại có được thực lực và khí thế ghê gớm đến vậy. Thế nhưng nhà họ Hạ vẫn là gia tộc siêu cấp ở phương Bắc. Một thanh niên mới hơn 20 tuổi như cậu có thể chống lại được sao?”
“Đây...chính là số mệnh của cậu rồi”.