Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mít
*****Khi thức ăn được dọn lên, tự nhiên Tư Đồ Sênh cũng nói ít đi, chỉ có những lúc Giang Thành Nghiệp khuấy động không khí, cậu mới đáp lại vài câu. Đến khi kết thúc bữa cơm, Trương Duy Triêu vẫn không hề xuất hiện.
Giang Thành Nghiệp lấy bật lửa ra, hỏi Tư Đồ Sênh có bận tâm nếu mình hút thuốc hay không. Sau khi nhận được một tiếng không của đối phương, ông mới bắt đầu châm lửa, lại quay sang gõ nhẹ mặt bàn nói với Anh Hạo Hanh, “Xem ra người đi đưa tin như cháu đã xử lý không thỏa đáng nhiệm vụ rồi.”
Tư Đồ Sênh lập tức bán đứng anh, “Anh ta dán một mảnh giấy vào cửa nhà Trương Duy Triêu.”
Giang Thành Nghiệp nói, “Ngay cả điện thoại cũng không gọi à?”
Anh Hạo Hanh đáp lời, “Điều kiện tiên quyết là cậu ta phải chịu nghe điện.”
Mắt Giang Thành Nghiệp lóe sáng, ông lại hỏi, “Cậu ta không chịu nghe điện? Hai đứa đã xảy ra chuyện gì?”
Anh Hạo Hanh trưng ra biểu tình khó coi mà đón nhận ánh mắt tràn đầy tiếu ý của Giang Thành Nghiệp. Tuy rằng anh không ghét ông cậu này, nhưng cũng không quá yêu thích vẻ mặt của ông ta. Mỗi lần nhìn thấy ông là Anh Hạo Hanh lại nhớ tới thảm cảnh bị người coi như bé gái mà đùa giỡn lúc ấu thơ. Mặc dù ngay một giây sau khi buông lời trêu ghẹo, mấy tên háo sắc kia đều bị anh đánh cho tơi bời, nhưng cảm giác vẫn là không thích.
Anh lạnh lùng nói, “Đã xảy ra chuyện nằm ngoài dự đoán của cậu.”
“Xem ra không nghiêm trọng lắm.” Giang Thành Nghiệp cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Tối nay cậu còn có một cuộc hội thảo, bữa cơm này dừng lại ở đây thôi.” Sau đó, ông vươn tay về phía Tư Đồ Sênh, “Rất vui khi được gặp cậu. Không ngờ thằng nhóc tính tình quái gở này lại có được một người bạn giống như cậu vậy.”
Thân là một doanh nhân thành đạt, lời ăn tiếng nói của ông khéo léo đến mức không thể xoi mói được.
Cho dù Tư Đồ Sênh vốn dĩ không thích mấy người thâm tàng như vậy thế nhưng cũng không kìm được mà nảy sinh hảo cảm, hoàn toàn không chút dị nghị đối với từ ‘bạn’ mà ông vừa mới nói ra.
Giang Thành Nghiệp đi rồi, Tư Đồ Sênh bắt đầu thỏa sức lấp đầy bao tử.
Anh Hạo Hanh bị hành động ăn uống của người nọ làm cho đói theo, cũng ăn thêm một đợt thứ hai. Xong xuôi, Tư Đồ Sênh đem tất cả thức ăn chưa dùng hết đói gói lại.
“Cậu còn nuốt trôi được cả bữa ăn khuya?”
“Mang về cho bạn.” Thân là ông chủ, lúc nào cũng phải lo lắng đến phúc lợi của nhân viên, đặc biệt là những loại phúc lợi hoàn toàn không mất phí như thế này.
“Cậu có bạn?” Ngoài miệng Anh Hạo Hanh giễu cợt, nhưng là đóng gọi xong đồ ăn vẫn chủ động xách cái túi ra ngoài, hệt như vệ sĩ hộ tống Tư Đồ Sênh ra bãi đỗ xe, ý đồ theo cậu lên xe.
Tư Đồ Sênh bất đắc dĩ nói, “Có một câu thành ngữ rất thích hợp với anh.”
“Nhân từ độ lượng?”
“Âm hồn bất tán.”
“Cậu vừa mới ăn một bữa cơm của cậu tôi đấy.”
Tư Đồ Sênh, “…” Lúc này đã nhận là ‘cậu tôi’ rồi, trong bữa cơm rõ ràng là ông cậu nhà hàng xóm mà!
Gió đêm rất mạnh, Tư Đồ Sênh mở cửa sổ xe, gian nan lái nó phóng đi giữa cơn cuồng phong bão táp. Chiếc xe dừng lại dưới lầu nhà La Mật, mở cửa, ngay sau đó Anh Hạo Hanh với mái tóc rối tung như thể vừa sống sót sau đại nạn mặt không đổi sắc mà bước xuống.
Tư Đồ Sênh vuốt rất nhiều keo, cho nên tóc tai được cố định rất chắc, ngoại trừ làn da bị thổi tới đỏ rát, đôi mắt ngấn lệ vì gió đánh cay xè và động tác có phần cứng nhắc ra thì không có gì khác biệt so với bình thường cả.
La Mật sớm đã nhận được tin nhắn của cậu nên xuống lầu chờ sẵn, vừa nhìn thấy hai người bọn họ liền giật nảy cả mình, “Các anh bị cướp sao?”
Anh Hạo Hanh ngoài cười nhưng trong không cười quay sang nhìn Tư Đồ Sênh rồi nói, “Không! Hóng gió thôi!” Từng chữ từng chữ hệt như một mũi khoan điên cuồng muốn cắm thẳng vào mặt cậu.
La Mật còn đang bán tín bán nghi, nhưng vừa nhìn thấy hộp thức ăn trong tay Tư Đồ Sênh thì lập tức chuyển sang biểu tình vô cùng thấu hiểu, “Thanh niên trai tráng như các anh hẳn là nên quên mình để đi tìm cảm giác mạnh… Đồ ăn đã nguội cả rồi!”
Tư Đồ Sênh nói, “Có còn hơn không.”
La Mật, “Nóng vẫn hơn lạnh.”
“Có lần sau chung quy vẫn hơn là không có lần sau.”
“… Đúng đúng.” La Mật thỏa hiệp.
Tư Đồ Sênh lại lên tiếng, “Đã lâu không gặp Khẩu Tử nhà cô rồi, tôi lên nhà ngồi chơi một chút.” Dứt lời, cậu quay đầu lại nhìn về phía Anh Hạo Hanh.
Anh Hạo Hanh thấy thế, mở miệng, “Tôi cũng lâu không gặp anh ta rồi, cùng lên ngồi một chút đi.”
Tư Đồ Sênh và La Mật, “…” Anh căn bản chưa từng gặp qua a!!!
La Mật đáp, “Khẩu Tử nhà tôi không ở nhà.”
Tư Đồ Sênh nhướn mày, “Anh ta rốt cuộc lấy hết dũng khí để bỏ nhà ra đi rồi?”
La Mật nghiến răng, “Anh ấy đi công tác!”
“Nhà cô ở lầu mấy?” Đi đến chân cầu thang, Anh Hạo Hanh bất chợt quay lại hỏi một câu như thế.
Tư Đồ Sênh và La Mật, “…”
Anh Hạo Hanh lấy ra ba chén trà từ trong phòng bếp, mỗi người một chén.
Tư Đồ Sênh và La Mật đứng dựa vào cạnh cửa nhìn bộ dáng bận rộn ra vào chẳng khác gì chủ nhà của anh ta, vẻ khiếp sợ ứ đọng trên gương mặt một lúc lâu sau cũng chưa tiêu tán hết.
“Anh xác định anh ta là người giàu có nhất thành phố này?”
“Cô có thể đi điều tra một chút. Nếu không phải, không cần nói lại với tôi, cứ trực tiếp thủ tiêu tại chỗ là được rồi.”
Trong bếp, Anh Hạo Hanh tìm thấy một túi bỏng ngô bán đầy ở siêu thị, tuy rằng biểu tình chán ghét nhưng vẫn thò tay vốc một nắm lớn nhét vào miệng của mình.
La Mật nói, “Tôi cảm thấy không cần điều tra nữa, người này hơn phân nửa là giả mạo rồi.”
Tư Đồ Sênh quay sang nói với Anh Hạo Hanh, “Bỏng ngô đắt lắm đấy.”
Anh Hạo Hanh nhướn mày tỏ vẻ không tin.
Tư Đồ Sênh đẩy La Mật đi về phía trước, “Nhìn vào vóc dáng của anh ta là đủ biết, việc khiêng một bao bỏng ngô to như vậy lên lầu khó khăn biết bao nhiêu.”
La Mật gật đầu, “Biệt danh của tôi là Thumbelina (*).”
(*) Thumbelina: nhân vật trong câu truyện cổ tích Cô bé tí hon của Andersen. Đại khái là bé nhỏ nhưng làm được những chuyện rất phi thường, vác ai kia lên lầu ném xuống cũng chỉ là chuyện nhỏ:v:v
Anh Hạo Hanh lấy ra một xấp tiền, đặt xuống mặt bàn.
La Mật sáng bừng con mắt, “Tôi khẳng định anh ta chính là người giàu nhất thành phố.”
Rút lấy một tờ tiền, Anh Hạo Hanh đưa sang cho cô.
“…” La Mật, “Vẫn nên điều tra lại một chút thì hơn.”
Tư Đồ Sênh và La Mật không nhanh không chậm uống trà, thỉnh thoảng lại giao lưu một vài ánh mắt.
Anh Hạo Hanh cũng không gấp gáp, chậm rãi ngồi một bên quan sát hai người bọn họ liếc mắt đưa tình. Anh không tin Tư Đồ Sênh này bất chấp rét lạnh lái xe tới đây lại thực sự chỉ để đưa đồ ăn thức uống.
Quả nhiên, dưới sự đồng ý ngầm của cậu, La Mật bắt đầu mở miệng, “Thiên đường Tả Ý…”
Bốn chữ này vừa bật ra khỏi miệng, lập tức thành công thu hút lực chú ý của cả hai người bên kia.
“… trở thành một nơi được canh giữ cẩn mật không phải vì vụ việc chúng ta đột nhập vào nhà dân hôm trước. Mà trước khi chúng ta lẻn vào đó một lần nữa, đã có một người lái xe gây tai nạn rồi bỏ chạy. Người bị tông trúng kia có thân phận không tầm thường nên nhà thầu của khu đô thị này đã nhận được cảnh báo, yêu cầu ngăn cản tất cả những nhân vật danh tính bất minh ra vào Thiên đường Tả Ý.”
Tư Đồ Sênh gãi cằm, “Đã điều tra về chiếc xe gây tai nạn chưa?”
La Mật tủm tỉm cười.
Tư Đồ Sênh vuốt nhẹ lên tay ghế sofa, “Trương Duy Triêu?”
La Mật nói, “Chiếc xe được đăng ký dưới tên Trương Quốc Đống.”
Tư Đồ Sênh, “Như nhau cả thôi. Căn cứ vào di chúc, trừ bỏ những đồng nghiệp cũ mà ông ta muốn tặng chút tài sản thì Trưng Duy Triêu là người kế thừa duy nhất.”
Anh Hạo Hanh khó hiểu, “Vì sao cậu luôn nhắm vào Trương Duy Triêu?”
Tư Đồ Sênh nửa đùa nửa thật nói, “Ai mà biết được. Có lẽ bởi vì anh ta là bạn của anh?”
“Cậu ghen?”
“…”
La Mật hiếu kỳ quan sát hai người bọn họ kẻ tung người hứng. Ngoại trừ Thẩm Ngọc Lưu, cô rất ít khi nhìn thấy ai đó có thể làm cho Tư Đồ Sênh kinh ngạc.
Tư Đồ Sênh lại nói, “Chuyện Tống Xuân Lâm được thả về Thiên đường Tả Ý, ngoại trừ tôi ra thì chỉ có Trương Duy Triêu biết rõ.” Tuy rằng lúc ấy Trương Duy Triêu hôn mê bất tỉnh, thế nhưng một người trong hoàn cảnh bị khống chế lại có thể dùng mấy chữ ‘thuê phòng’ và ‘trả tiền theo kỳ’ để ám chỉ cho mình rằng bản thân anh ta đang gặp nguy hiểm, tuyệt đối không phải một người không có bản lĩnh tự vệ. Vì lẽ đó, khi cậu hoài nghi Tống Xuân Lâm bị nhét vào va li mang đi, thủ phạm đầu tiên cậu nghĩ tới chính là Trương Duy Triêu.
Anh Hạo Hanh đơn giản suy nghĩ một chút liền đoán được vài phần đại khái, “Thông tin là do đám người áo đen kia nói cho cậu biết? Kẻ bắt cóc Trương Duy Triêu cũng là bọn chúng. Các người vốn đã quen biết lẫn nhau hay là sau này mới đạt thành thỏa thuận? Mà cái thỏa thuận này lại chọc tới Trương Duy Triêu?”
Tư Đồ Sênh âm thầm kinh hãi đối với năng lực suy đoán của người kia, chính là ngoài mặt vẫn tỏ ra ù ù cạc cạc.
Anh Hạo Hanh vốc lên một nắm bỏng ngô ném tới, “Diễn xuất của cậu không tốt như cậu tưởng đâu.”
“Là một người bạn, nếu đã biết tôi đang che giấu, vậy anh đừng nên hỏi tiếp mới phải.” Tư Đồ Sênh nhặt bỏng ngô lên ung dung nhét vào miệng.
Anh Hạo Hanh, “Cậu thừa nhận chúng ta là bạn bè?” Anh không hề quên khi Tư Đồ Sênh nghe được hai tiếng ‘bạn bè’ kia đã phản bác lại ra sao.
Tư Đồ Sênh tức giận, “Nếu không phải bạn bè, tôi sẽ không kéo anh vào vòng quan hệ xã hội của tôi.”
Anh Hạo Hanh nhìn quanh căn phòng một lúc, tiện thể quét mắt qua La Mật chẳng biết từ khi nào đã lấy dụng cụ đan len ra mà bắt đầu đan áo, chế nhạo, “Vòng quan hệ xã hội của cậu so với một cái phao bơi cũng gần to bằng nhau rồi đấy.”
Tư Đồ Sênh nói, “Thời khắc mấu chốt cái vòng ấy có thể cứu mạng tôi. Còn anh thì sao hả?”
Anh Hạo Hanh, “To đến mức cậu không thể tưởng tượng ra được đâu.”
“Là loại vòng mai phục hay là vòng vây (*)?”
(*) Hai loại vòng này đều không có tác dụng bảo hộ vật thể ở trung tâm, trái lại còn tấn công hãm hại người ở giữa vòng nữa:V:V
La Mật ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Mười phút nữa ông xã nhà tôi sẽ gọi điện về, các anh khẳng định vẫn muốn tiếp tục ngồi lại chỗ này?”
Tư Đồ Sênh hỏi La Mật, “Còn có chuyện gì khác nữa không?”
La Mật trả lời, “Tôi xem lại video từ camera mang theo bên người thì phát hiện một cô gái vóc dáng cao gầy, có điều khuôn mặt lại bị gương trang điểm che mất.”
Tư Đồ Sênh, “Mặc dù có một cái vung cao cấp nhưng chưa chắc đã có cái nồi thích hợp để đậy vào. Cô và chồng cô rất xứng đôi, vô luận là tính cách hay là… chiều cao.”
Chiều cao là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng La Mật.
Cô nghe thế thì nghiến răng nghiến lợi mỉm cười, “Chúc anh sớm tìm được một cái vung có thể đậy được cái nồi cao ngất ngưởng của anh.”
Khi câu chuyện tiến vào giai đoạn không thể vui vẻ được nữa, Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh bị La Mật đang nóng lòng chờ điện thoại của ông xa đuổi ra khỏi nhà.
Hai người bọn họ chầm chậm đi xuống lầu.
Tư Đồ Sênh hỏi, “Anh bắt taxi trở về hay là đi bộ về?”
Anh Hạo Hanh giật giật tay nắm cửa xe của cậu, trả lời, “Tôi có lựa chọn tốt hơn rồi.”
Tư Đồ Sênh thử vặn chìa khóa vài lần, nhưng cửa xe thế nào cũng không mở ra được. “Tôi cảm thấy anh nên gọi tổ tư vấn để có lựa chọn tốt hơn.”
Đúng lúc ấy điện thoại di động của Anh Hạo Anh bất chợt vang lên.
Sau khi nghe máy, sắc mặt đang lơ đễnh của anh dần dần trở nên ngưng trọng. Anh quay sang nói với Tư Đồ Sênh, “Cậu tôi bị tai nạn giao thông đang cấp cứu ở trong bệnh viện.”
Tư Đồ Sênh không nói hai lời, lập tức mở cửa xe.