Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mít
*****Lúc Tư Đồ Sênh ăn thịt cừu xong, người dự tiệc đã vơi đi một nửa.
Cậu nhìn những ánh mắt u oán của các cô gái trẻ bắn tới khi đi ngang qua đây, dùng khửu tay huých nhẹ vào thắt lưng của Anh Hạo Hanh: “Chủ đề của bữa tiệc hôm nay là ‘Không phải nửa kia chớ quấy rầy’ à.”
Anh Hạo Hanh nói: ”Ừ, cho nên không phải nửa kia chớ quấy rầy.”
Tư Đồ Sênh hỏi: “Một người cũng không lọt mắt sao? Tôi cảm thấy đêm nay có rất nhiều cô gái tốt.”
Anh Hạo Hanh trầm mặc một lát mới hỏi ngược lại: ”Cậu cảm thấy ai tốt?”
“Tỷ như con gái của bác Tiền, trên trán có một cái nốt ruồi, xinh xắn ôn nhu, mặt mày tươi trẻ.”
“Dễ ngoại tình.”
“Hay là ví dụ như con gái của chú Lương, khi nói chuyện tản ra mùi tỏi, dáng người cao gầy, mày kiếm mắt sâu.”
“Giống cọp mẹ.”
“Hoặc là giống như cháu gái của bà Thái, ăn mặc thời trang, ngũ quan vuông vức, đôi mắt hữu thần.”
“Thấy tiền sáng mắt.”
“Còn tỷ như…”
“Tối hôm nay, rốt cuộc cậu ngắm bao nhiêu cô gái?” Ngữ khí của Anh Hạo Hanh có phần không vui.
Tư Đồ Sênh ngẩn người, bỗng nhiên nói: “Thực xin lỗi.”
Anh Hạo Hanh chẳng hiểu cái gì: “Xin lỗi cái gì?”
“Vừa rồi tôi đột nhiên có loại cảm giác nguy cơ sẽ bị thiến khi nhìn ’nữ nhân trong tam cung lục viện của hoàng đế’.”
“…”
Anh Lệ Cần lăng xăng cả một đêm, ngu ngốc chính là lại chạy thành một đường song song với lộ trình của Anh Hạo Hanh, cho nên từ đầu đến cuối bọn họ không hề gặp nhau. Đến khi bữa tiệc sắp sửa kết thúc, anh ta rốt cục cũng đi tới.
Tư Đồ Sênh dựng thẳng sống lưng, chuẩn bị một hồi giương cung bạt kiếm ngay chính diện.
Đối với trang phục trên người cậu, Anh Lệ Cần thấy mà như không thấy, mặt không đổi sắc nói: ”Ba tôi mời cậu tới thư phòng.”
Tư Đồ Sênh thở dài, nhỏ giọng nói với Anh Hạo Hanh: ”Loại thời điểm này, có phải anh nên chạy tới cửa ngự thư phòng, quỳ ba ngày ba đêm, vừa khóc vừa hô ‘Tất cả đều là lỗi của nhi tử, xin hãy xử nhẹ cho Tư Đồ ái khanh’ này nọ linh tinh hay không?”
Anh Hạo Hanh đáp lời: ”Cậu muốn bị quẳng vào thiên lao đầu tiên?”
Tư Đồ Sênh hỏi lại: “Nếu tôi bị quẳng vào thiên lao, anh thật sự sẽ tới cứu tôi?”
Anh Hạo Hanh nhật thấy một tia khẩn trương ẩn sâu dưới vẻ cợt nhả của người nọ, vì thế kéo tay cậu, nói: ”Để tránh hầm rượu nhà tôi thật sự biến thành thiên lao, tôi cùng đi với cậu.”
Anh Lệ Cần vươn tay cản lại theo bản năng, thế nhưng lập tức bị Anh Hạo Hanh trừng mắt một cái mà vội rụt trở về.
Tư Đồ Sênh bị Anh Hạo Hanh lôi kéo lên lầu, vẫn không quên quay đầu lại nhìn Anh Lệ Cần, nhỏ giọng nói: ”Nếu đây là một bức tranh biếm họa, bối cảnh hiện tại của anh ta nhất định là một màn sương mù màu đen.”
Anh Hạo Hanh đáp lời: ”Tuy rằng tôi ghét anh ta, nhưng cũng không đến mức cho rằng anh ta cần phải chịu trách nhiệm về chất lượng không khí của thành phố A hiện tại.”
Tư Đồ Sênh: “…”
Thư phòng của Anh Hành Sơn rộng chừng hơn ba trăm mét vuông, ba mặt là tường một mặt có cửa sổ.
Tư Đồ Sênh nhìn đến một phòng chất đầy sách bên trong liền cảm thấy thua kém một quãng về khí thế, không khỏi nhích lại gần Anh Hạo Hanh một chút.
Từ lúc hai người bọn họ bắt đầu bước vào cửa, Anh Hành Sơn đã bất động thanh sắc mà quan sát cả hai, thời điểm chứng kiến một màn này, lông mày ông hơi hơi cau lại, chỉ tay vào hai cái ghế trước bàn, nói: ”Ngồi đi.”
Tư Đồ Sênh cả đêm đi giày cao gót, bước chân có chút không được tự nhiên. Anh Hạo Hanh thấy thế liền vươn tay giúp cậu kéo ghế, chờ đối phương ngồi xuống mới kéo một ghế khác ra, tự mình ngồi xuống.
Cử chỉ ga lăng lịch thiệp này khiến cho gương mặt lạnh lùng của Anh Hành Sơn càng thêm cứng ngắc: “Cảm ơn cậu đã tham gia bữa tiệc xem mắt của Hạo Hanh.”
Tư Đồ Sênh không ngờ đối phương lại nói chuyện trực tiếp như vậy, khóe môi khe khẽ căng ra, có chút muốn cười. Song nhìn đến sắc mặt âm trầm của Anh Hạo Hanh, cậu nhất thời dừng khựng lại.
Anh Hành Sơn nói: ”Cậu là bạn tốt của nó, hy vọng ở trên phương diện này có thể đóng góp một vài ý kiến tích cực.”
Tư Đồ Sênh gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi là người tích cực ủng hộ chế độ một vợ một chồng.”
Anh Hành Sơn ý vị sâu xa nói: ”Tôi cũng hiểu chế độ một vợ một chồng là rất tốt.”
Tư Đồ Sênh thấy người nọ cứ nhìn mình chăm chăm, tựa hồ muốn ám chỉ điều gì, thế nhưng lại không tiếp ý tứ của ông ta, vì thế nội tâm có phần sốt ruột. Nghĩ nghĩ một chút, cậu nói thêm: ”Không biết ngài cảm thấy chính sách kế hoạch hoá gia đình như thế nào?”
Anh Hạo Hanh: “…”
Anh Hành Sơn nói: “Tôi biết cậu mở một cái văn phòng tên là Andersen.”
Tư Đồ Sênh mỉm cười đáp: “Làm ăn nhỏ thôi.”
“Tôi muốn giao cho cậu một nhiệm vụ.”
Tư Đồ Sênh hết nhìn Anh Hạo Hanh lại ngó Anh Hành Sơn, cuối cùng chỉ đành quỳ gối trước hào quang vạn trượng của vị đại gia đứng đầu thành phố: “Văn phòng của chúng tôi vẫn luôn tận lực phát triển trên mọi lĩnh vực, ngày càng mở rộng các loại nghiệp vụ, chỉ cần khách hàng có đủ thành ý, ông mai bà mối cũng là có thể làm!”
Anh Hạo Hanh trực tiếp đạp vào ghế cậu một cước.
Tư Đồ Sênh trừng mắt nhìn Anh Hành Sơn, nói: ”Chủ yếu phải xem thành ý của ngài.”
Anh Hành Sơn đưa cho cậu một tâm chi phiếu giá trị một trăm vạn: ”Tôi muốn tìm một người.”
Trong đầu Tư Đồ Sênh đột nhiên vang lên giai điệu của ca khúc: “Biển người mênh mông, nếu tìm được em, tất cả đều trở nên có tình có ý.”
Anh Hành Sơn sẽ không thật sự giúp Anh Hạo Hanh đi tìm một nửa mảnh ghép của cuộc đời chứ?
Độ khó của việc này…
Chẳng thà giúp Chương Bảo Hoa giám sát Anh Hạo Hanh, mỗi tháng lĩnh đều đều lĩnh ba vạn tiền lương.
Anh Hành Sơn lấy ra một phong thư, đưa cho Tư Đồ Sênh nói: ”Cậu tự xem.”
Anh Hạo Hanh nhướn mày, liếc mắt nhìn Tư Đồ Sênh.
Tư Đồ Sênh cất phong thư vào trong trong ngực.
Anh Hành Sơn lại nói: ”Kỳ hạn là ba ngày.”
“…” Tư Đồ Sênh lấy phong thư ra, định đưa trả lại cho Anh Hành Sơn.
Anh Hành Sơn: ”Sau khi xong việc trả thêm bốn trăm vạn.”
“…” Tư Đồ Sênh một lần nữa đem phong thư nhét vào trong ngực.
Anh Hành Sơn tiếp lời: ”Thời gian bắt đầu tính từ giờ trở đi.”
“…” Tư Đồ Sênh một lần nữa lấy thư ra.
Anh Hành Sơn nhìn cậu.
Phát hiện Anh Hành Sơn không như dự đoán mà chủ động tăng phí, Tư Đồ Sênh xấu hổ vuốt vuốt mép lá thư, mỉm cười nói: “Tôi định vuốt cho nó phẳng chút.”
Anh Hành Sơn: “Tôi gọi tài xế đưa cậu về.”
Tư Đồ Sênh đứng lên, mới định đáp ứng, lại chợt nghe Anh Hạo Hanh nói: ”Được rồi, để con đưa.”
Anh Hành Sơn: “Con ở lại, ba có lời muốn nói với con.”
Anh Hạo Hanh nhanh tay tóm lấy Tư Đồ Sênh đang chuẩn bị chuồn êm, nói: ”Chờ tôi một chút, tôi đưa cậu về.”
Tư Đồ Sênh: ”… Tôi xuống dưới lầu chờ anh.”
Anh Hạo Hanh đáp lời: “Không cần, cậu có thể ngồi đây, dù sao ta cũng vừa mới nghe cậu và ba tôi nói chuyện, bây giờ đến lượt cậu nghe.”
Tư Đồ Sênh nhìn vào sắc mặt ngày càng xám xịt của Anh Hành Sơn, trong lòng vô cùng muốn gào thét: ông đây không có sở thích công khai hóng chuyện! Nếu không thể không nghe, vậy thì xin hãy cho tôi một cái máy nghe trộm đi!
Anh Hành Sơn mở miệng: “Con có thể bắt đầu nghĩ đến chuỵện chung thân đại sự của mình.”
Anh Hạo Hanh đáp lời: “Nhà nước đang kêu gọi tự do hôn nhân.”
“Cho nên ba không sắp xếp cho con một người vợ đính ước từ nhỏ.”
“Không thật sao?” Anh Hạo Hanh nói, ”Nhìn vào bộ dáng hệt như cô dâu nhỏ cả ngày bám đuôi con của anh hai, con còn tưởng anh ta là được chứ.”
Anh Hành Sơn cau mày: “Nghe nói hai ngày trước con đánh Lệ Cần?”
Anh Hạo Hanh trả lời: ”So chiêu luận bàn võ nghệ một chút thôi.”
“Sau lưng nó tím bầm một mảng.”
“Người ta thất thủ mà.”
“Ba hy vọng không có lần sau.”
Anh Hạo Hanh cười lạnh, nói: ”Cái này phải xem bản thân của anh ta. Học ai không học lại học Cầu Thiên Trượng (*), không có bản lĩnh lớn thì đừng mơ tưởng tới Hoa Sơn luận kiếm.”
(*) Cầu Thiên Trượng: nhân vật trong bộ Thần điêu đại hiệp của Kim Dung, anh trai Cầu Thiên Xích, anh vợ của Công Tôn Chỉ
Anh Hành Sơn tiếp lời: ”Con đã biết hiệp định giữa ba và mẹ con, ba sẽ không thay đổi, cũng không muốn nhắc lại nữa. Đối với anh hai con, ba hy vọng con sẽ có sự tôn trọng nhất định. Không đề cập tới chuyện hai đứa cùng chung huyết thống, chỉ dựa vào ngần ấy năm ơ chung, con cũng nên quý trọng phần tình cảm này.”
Anh Hạo Hanh nói: “Giật giây con phạm sai lầm, sau đó khích bác đâm chọc tình cảm của con và ba?”
Anh Hành Sơn đảo mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt hóng được chuyện hay của Tư Đồ Sênh.
Cậu liền thức thời chạy đến đầu kia của thư phòng.
Anh Hành Sơn hạ giọng: “Trò đùa tìm một người đàn ông đến tham dự bữa tiệc như thế này cũng nên một có chừng mực thôi, ba không muốn phải chứng kiến… lần thứ hai.”
Sau khi Anh Hạo Hanh rời đi, Anh Hành Sơn gọi Anh Lệ Cần kêu tới: “Con mời những vị tiểu thư nào?”
Anh Lệ Cần thuộc làu như nắm trong lòng bàn tay mà kể ra một lượt.
Anh Hành Sơn nghe vậy liền hỏi: “Thiên kim của Từ Trường Đông và Đổng Thịnh Gia đều tới?”
Anh Lệ Cần nói: ”Các cô ấy đã đến từ rất sớm.”
Anh Hành Sơn gật gật đầu: ”Ba đã biết, con ra ngoài đi.”
Anh Lệ Cần nhìn ba của mình, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Anh Hành Sơn ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái: ”Yên tâm, ba đã phái người đi tìm rồi.”
Trên mặt Anh Lệ Cần loáng thoáng xuất hiện một tia bất mãn, thế nhưng rất nhanh đã được áp chế xuống, anh ta lặng lẽ rời khỏi phòng.
Anh Hành Sơn lấy hai tấm hình ở trong ngăn kéo ra, trong ảnh là hai thiếu nữ diện mạo xinh tươi thoát tục. Con mắt Giang Lệ Hoa vẫn luôn sắc bén, người mà cô ấy đã chọn đương nhiên mọi mặt đều vượt trội hơn người. Bữa tiệc đêm nay, tuy nói là để con em các gia đình bồi dưỡng tình cảm, kỳ thật chính là được đặc biệt chuẩn bị vì hai thiếu nữ này. Rốt cuộc Hạo Hanh lại cho rằng hai cô bé ấy $ $không sánh được với Tư Đồ Sênh?
Anh Hành Sơn thừa nhận Tư Đồ Sênh dung mạo xuất chúng, là thanh niên xinh đẹp tuấn mỹ hiếm có khó tìm, nhưng tuyệt không đến mức quốc sắc thiên hương, độc nhất vô nhị, chí ít con gái nhà họ Từ và nhà họ Đổng không hề thua kém cậu ta.
Vốn dĩ ông lo lắng công việc của Tư Đồ Sênh sẽ khiến cậu ta phải va chạm với đủ loại người, từ đó gây ảnh hưởng không tốt tới Anh Hạo Hanh, song hiện tại cái mà ông không thể không lo nghĩ tới lại chính là thái đồ ngày càng coi trọng của Anh Hạo Hanh đối với Tư Đồ Sênh.