Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mimi
*****Tư Đồ Sênh nói: ”Chúng ta có cần tiếp tục thảo luận không?”
“Cậu cảm thấy Chu Duy Ân làm như vậy là có mục đích gì? Bị Anh Lệ Cần âm thầm khi dễ, giận mà không dám nói ra, liền tìm cơ hội trả thù?”
“Sau đó, trong quá trình chăm sóc lại nảy sinh tình cảm chân thành và tha thiết, từ nay về sau xóa tan hận thù, trở thành một cặp anh em hòa thuận chuẩn mực trên đời?”
“Anh Lệ Cần vĩnh viễn sẽ không biết, vết sẹo trên đầu mình là do cậu em trai anh ta thương yêu nhất cấu kết với người ngoài tặng cho.”
“Ai nói với anh, vết thương của Anh Lệ Cần là Chu Duy Ân cấu kết với ngoại nhân gây ra?”
Anh Hạo Hanh ngẩn người: “Không phải cậu nói Chu Duy Ân… Chẳng lẽ nó tự tay động thủ?”
Tư Đồ Sênh lại nói: “Tuy rằng hiện trường đã bị thu dọn một lần, nhưng vẫn để lại vài dấu vết, căn cứ vào những dấu vết này… Anh có thể hơi hơi nhích ra một chút không?”
Anh Hạo Hanh ngả người về phía sau vài cm.
“Cái khái niệm ‘hơi hơi’ của mọi người xem ra không quá giống nhau.”
“Cậu muốn thế nào?”
Tư Đồ Sênh dùng ánh mắt ôn nhu thay cho câu trả lời: lập tức cút sang Siberia (*) cho tôi! Ngay và luôn!
(*) Siberia: 1 tỉnh rộng lớn của Nga, nơi có cái ông khủng bố mà Anh Hạo Hanh mang ra trên Tư Đồ Siêng ở chương trước. Đồ thù dai:v
Anh Hạo Hanh chẳng biết nhận được tín hiệu gì, chỉ là cười cười, rồi lùi về phía sau hai bước.
Tư Đồ Sênh nhất thời cảm thấy hô hấp cũng dễ dàng khoan khoái hẳn lên.
“Khi tôi bước vào căn nhà gỗ đó, phía trên bên phải cánh cửa có treo một cái móc, là mới mua, không có rỉ sắt, nhưng ở đầu móc lại có dính rỉ sắt.”
Anh Hạo Hanh tiếp lời: ”Bác sĩ nói vết thương trên đầu Anh Lệ Cần có dấu vết của sắt rỉ.”
“Vì thế, tôi đặt ra giả thiết, thứ hung khí tập kích Anh Lệ Cần làm bằng sắt rỉ. Trước khi anh ta đẩy cửa bước vào, khả năng nó được treo trên cái móc, khi cửa bị đẩy ra, hung khí liền từ trên móc trượt xuống…”
Anh Hạo Hanh nói: ”Như vậy, để đánh lén Anh Lệ Cần liền không cần phải thuê người khác, chỉ cần dùng một vài dụng cụ nho nhỏ… Ví dụ như một sợi dây thừng, một đầu buộc vào chốt cửa, một đầu cố định ở hung khí.”
Tư Đồ Sênh nói: ”Đúng rồi, nếu tiếp tục phát triển, rất nhanh anh sẽ biến thành thám tử lừng danh ‘Co - Hanh’ (*)!”
(*) Co – Hanh = Conan phiên bản Anh Hạo Hanh -_-
Người được ký thác kỳ vọng rất cao sẽ trở thành một thám tử lừng danh trong tương lai ‘Co - Hanh’: “…”
Mặc dù mắt đã thích ứng với bóng tối, thế nhưng thời điểm yên tĩnh ở trong một hoàn cảnh hôn ám và mờ ảo, chung quy sẽ tạo ra một bầu không khí có phần ái muội.
Vì thế, Tư Đồ Sênh mở đèn pha.
Ánh sáng bất chợt chiếu tới, khiến cho Anh Hạo Hanh vô thức mà nhắm mắt.
Tư Đồ Sênh đi một vòng quanh đám siêu xe, một bên tán thưởng, một bên không yên lòng mà quan tâm thăm hỏi đồng chí bạn ở trong góc phòng: “Cảm giác trong nhà có một quả mìn giả trang ẩn náu như thế nào?”
Anh Hạo Hanh hỏi lại: ”Văn phòng của các cậu có tiếp nhận công tác gỡ mìn không?”
“Động tác nhanh gọn, xuống tay chuẩn xác, kín mồm kín miệng, giá cả đi đôi cùng lợi ích, xóa bỏ mọi rắc rối phiền muộn trong gia đình. Nếu anh không tin, thêm mười lăm phần trăm phí phục vụ, còn có thể bảo đảm chất lượng tới ba năm.”
Thời điểm Tư Đồ Sênh nói chuyện làm ăn, toàn thân tựa hồ tỏa ra hào quang sáng chói, cho dù đứng dưới ánh đèn pha chiếu rọi, cũng làm người khác không thể rời mắt đi. Anh Hạo Hanh nghiêng người dựa lên vách tường, đáy mắt chợt lóe tinh quang, dường như vừa nghiên cứu lời đối phương nói, vừa tiện thể phân tích cả con người cậu.
Sau khi nghiêm túc thưởng thức từng chiếc xe, Tư Đồ Sênh cụp đuôi bỏ chạy lấy người.
Anh Hạo Hanh hỏi: ”Đi đâu?”
“Về nhà.” Tư Đồ Sênh chạy tới cửa cầu thang.
“Có muốn lái một chiếc xe trở về hay không?”
Tư Đồ Sênh nhảy lại trước mặt Anh Hạo Hanh, nhu thuận như một con chó cưng được người kia một tay nuôi lớn: ”Từ chối thì bất kính, chỉ đành cảm kích vô cùng!”
Anh Hạo Hanh lại hỏi: “Thích cái nào?”
Tư Đồ Sênh rụt rè nói: “Không cần quá phô trương, khiêm tốn một chút.”
Ngay sau đó, một chiếc BMW đuôi dài chậm rãi đi ra khỏi ga ra.
Tư Đồ Sênh ỉu xìu mà dựa người lên ghế tựa: ”Tôi tưởng rằng ‘lái một chiếc xe trở về’ có nghĩa là ‘tôi lái một chiếc xe trở về’.”
“Đích thực là ‘tôi lái một chiếc xe trở về’.” Anh Hạo Hanh hết sức chuyên chú lái xe, đầu cũng không quay lại, nói.
Không thèm tham gia vào mấy trò chơi chữ, Tư Đồ Sênh hỏi: “Cầm lái chiếc xe này, cảm giác thế nào?”
Anh Hạo Hanh nghiêm túc mà nhìn vào kính chiếu hậu: ”Tôi cảm thấy chính mình biến thành một tài xế.”
“Đây là ảo giác, với tốc độ hiện tại của anh, nhiều nhất chỉ là cảm thấy mình như một gã kéo xe thôi.”
“Cho cậu chọn xe tuyệt đối là sai lầm lớn nhất của tôi trong năm nay.”
“Tôi là căn cứ vào sở thích của anh để chọn.”
“BMW của tôi không có cái đuôi dài như vậy.”
“À, bộ phận này là tôi thích.”
“…”
Chiếc xe tiến vào nội thành, thu hút rất nhiều sự chú ý, những hình ảnh của nó cũng nhanh chóng lan tràn trên internet. Vì thế cho nên, khi Anh Hạo Hanh vừa dừng xe dưới lầu nhà Tư Đồ Sênh, mẹ anh đã đích thân gọi điện thoại tới.
“Bây giờ con nói chỗ con đang ở, hay để mẹ nói địa điểm mẹ đang ngồi?” Từ đầu dây bên kia, Giang Lệ Hoa cất tiếng hỏi.
Anh Hạo Hanh bất giác nhíu mày: “Mẹ, hiện tại con đang rất bận, chỉ sợ không có thời gian tham gia vào cuộc hội họp của mẹ và bạn bè.”
“Bận cùng bạn con lái xe của ba con đi rêu rao khắp nơi hả?”
“… Làm sao mẹ biết?”
“Con mở ra Wechat ra sẽ thấy cả nước này đều biết.”
Anh Hạo Hanh: “…”
Giang Lệ Hoa lại nói: ”Không cầu hôn cũng không ngoại tình, ấy vậy mà có thể giật title các tờ báo, con mẹ rất giỏi.”
Anh Hạo Hanh thỏa hiệp: “Mẹ đang ở đâu?”
Giang Lệ Hoa hài lòng.
Tư Đồ Sênh vừa lấy chìa khóa nhà ra mở cửa, liền nhận được tin nhắn của Anh Hạo Hanh nói là phải rời đi. Vì thế, cậu liền thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Đi mà không biết giáp mặt chào hỏi một câu… Chìa khóa xe cũng không thèm lưu lại, thật sự quá tuyệt tình.”
Cậu đẩy cửa vào nhà, thay dép lê, vừa ngồi xổm trong bếp ăn bánh chưng mà La Mật mang tới chúc mừng, di động đã ầm ĩ reo lên.
Tiếp điện thoại, Tư Đồ Sênh liền nghe thấy giọng nói bất mãn của Anh Hạo Hanh: ”Vì sao không nhắn tin trả lời tôi?”
Tư Đồ Sênh nói: ”… Người đa tình từ xưa đến nay đều sợ cảnh biệt ly. Tôi sợ tôi nhắn lại toàn là ‘hu hu hu’.”
Anh Hạo Hanh thế nhưng lại chấp nhận cái lý do này: ”Tôi bận một chút, buổi tối sẽ quay lại thăm cậu.”
Tư Đồ Sênh đáp lời: ”… Tôi còn chưa đến tuổi lưu lại di sản (*), anh có thể không cần phải tận tình như vậy.”
(*) tuổi lưu lại di sản: tuổi già sắp xuống lỗ
Anh Hạo Hanh phi thường hưng thú hỏi: ”Cậu có di sản gì?”
Nếu không phải biết rõ Anh nhị thiếu giàu nứt đố đổ vách, không có khả năng coi trọng chút tài sản còm cõi này của cậu, Tư Đồ Sênh thật sự sẽ hoài nghi sau khi nói chuyện điện thoại xong, đối phương liền phái người đến xử lý mình. Cậu trả lời: “Một người hầu giàu có, lại trung thành và tận tâm.”
Anh Hạo Hanh ha ha cười thành tiếng: “Lời này xem như đang tuyên dương phải không?”
Tư Đồ Sênh đáp: ”Đúng vậy, chờ một ngày trời trong nắng ấm, còn có thể trao tặng huân chương dành cho chó Husky đấy.”
Anh Hạo Hanh lại tiếp tục cười.
Tư Đồ Sênh: “…” Người bình thường không phải sẽ đốp lại một câu ‘cậu mới là chó Husky, cả nhà cậu đều là chó Husky’ sao? Thời điểm vừa quen biết Anh nhị thiếu, tuyệt đối cậu không thể tưởng người này lại vui vẻ và tốt tính đến như vậy.
Anh Hạo Hanh cười đủ rồi thì lạnh lùng nói: “Trở về tôi sẽ tính sổ với cậu.”
Tư Đồ Sênh: ”…” Kỳ thật người này không phải vui vẻ và tốt tính, mà là hệ thần kinh hoạt động không được tốt lắm thôi.
Cúp điện thoại, Tư Đồ Sênh liền nhìn thấy La Mật ngồi ở một bên, chống má nhìn mình, trong mắt tràn đầy cảm động.
Tư Đồ Sênh nói: ”Cô có bầu rồi?”
“Không.”
“Tôi cũng không.”
La Mật kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ anh chuẩn bị có?”
“Không có cái gọi là chuẩn bị. Vì thế nên đừng dùng ánh mắt tràn ngập tình thương của người mẹ mà nhìn tôi, lòng tôi hoảng sợ.”
La Mật lại nói: ”Chỉ là tôi thật sự không ngờ, quan hệ của anh và Anh nhị thiếu lại tốt như vậy.”
Tư Đồ Sênh nghi hoặc: “Quan hệ của chúng tôi rất tốt sao?” Mặc dù đang hỏi vặn lại, thế nhưng cái chân đang đi dép lê của cậu lại nhẹ nhàng giơ lên một chút.
La Mật đáp: ”Nụ cười của anh lúc vừa rồi tràn đầy từ ái.”
Tư Đồ Sênh nói: ”Ở trong mắt tôi, Anh Hạo Hanh chính là con trai của bổng Anh (Bảng Anh*).”
(*) Bảng (镑 [bàng]) và Bổng (棒 [bàng]) là đồng âm
“Bổng ở trong ‘gậy gỗ’, hay là bổng ở trong ‘quá tuyệt vời’?” (*)
Tư Đồ Sênh: “…” Cho dù cậu ít đọc sách, cũng biết hai chữ ‘bổng’ này viết và đọc giống hệt nhau.
(*) Gậy gỗ (棒槌 [bàng chuí]) và Quá tuyệt vời (棒极了 [bàng jíle]) đều có một chữ Bổng (棒).
La Mật lại hung hăng cắm xuống một đao nữa: “Cái biệt hiệu ‘Bổng Anh’ này, Anh Hành Sơn có biết không?”
Tư Đồ Sênh điều chỉnh tư thế ngồi một chút, tự động phớt lờ câu hỏi này: “Không phải cô tiếp nhận một vụ làm ăn sao, hiện tại hẳn là đang rất bận đi?”
La Mật đáp: “Công việc này rất cao thâm, không có anh ra quân, một mình tôi không làm được.”
“Nói nghe xem nào.”
“Cái này lát nữa hãy nói.” La Mật chỉ lên mặt bàn, ”Đây là tấm hình chân dung được gửi tới tối hôm qua.”
Tư Đồ Sênh cởi dép, dùng ngón chân kẹp tài liệu lên, đưa tới tay mình, tỉ mỉ lật mở từng trang.
La Mật nói: “Ryan là một con sâu rượu, bởi vì dùng bạo lực trong gia đình, nên bị đưa vào đồn cảnh sát. Khó hiểu là Chu Dự Trinh thế mà không hề ly hôn với ông ta.”
Tư Đồ Sênh rút tấm ảnh chụp Ryan ra, hỏi La Mật: “Giống Chu Duy Ân không?”
“Chẳng những giống Chu Duy Ân, còn rất giống Anh Hành Sơn. Anh đoán xem, đối với Chu Dự Trinh mà nói, Ryan là thế thân của Anh Hành Sơn, hay anh Anh Hành Sơn là thế thân của ông ta?”
Tư Đồ Sênh đáp lời: “Bà ấy quen Ryan trước, sau khi bị chia rẽ mới kết hôn với Anh Hành Sơn, kế tiếp lại ly hôn mà đi theo Ryan, đáp án hẳn là quá rõ ràng.”
La Mật lại nói: “Con mắt chọn chồng của người phụ nữ này không được tốt cho lắm.” Không nói tới giá trị con người của Anh Hành Sơn, chỉ riêng một điểm đối xử tử tế với vợ mình, Ryan đã thua xa cả vạn dặm.
Tư Đồ Sênh: “Nếu con mắt bà ấy tốt thì đã không có Anh Hạo Hanh rồi.”
La Mật: ”Anh có định vào mỗi dịp lễ tết sẽ thắp cho bà ấy ba nén hương để cảm tạ một chút hay không?”
Tư Đồ Sênh: ”…”