Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Huyện Đông Sơn.
“Trần nhi, vì sao ngươi mang ta đến đây a?” Trầm Diệc Hiên mang vẻ mặt “ta không hiểu gì hết”, hỏi.
“Cho ngươi thể nghiệm một chút khó khăn trong dân gian a!” Sau khi trải qua nhiều ngày tự vấn, cắn rứt lương tâm, Quân Du Trần quyết định giúp đỡ Thanh Nương.
“A?” Trầm Diệc Hiên vẻ mặt mờ mịt không rõ.
“Mấy đại gia a! Cầu các ngươi trả nữ nhi lại cho ta đi! Ta chỉ có một nữ nhi a!”
“Nương, cứu ta a!” Ngay khi Trầm Diệc Hiên còn đang không giải thích được thắc mắc đã nghe thấy tiếng khóc, cả thôn trấn đang xôn xao thoáng chốc trở nên im lặng.
“Ngươi cút mau! Lão già kia, đại gia ta nói cho ngươi biết, nữ nhi của ngươi là dâng lên cho hoàng thượng, làm cung nữ trong cung, lão gia nhà chúng ta để mắt tới nữ nhi của ngươi là phúc đức mấy đời cho nhà ngươi đấy! Cút!” Một nam tử mặc trang phục gia đinh hung hăng hét trước mặt một ông lão, còn đá thêm một cái, mà ông lão thân thể lại gầy yếu bạc nhược, Quân Du Trần tốt bụng thấy cảnh này lại càng không thể bỏ qua.
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài tên thị vệ đại nội hoàng cung theo lệnh của Trầm Diệc Hiên lập tức giữ tay mấy tên gia đinh lại, toàn bộ dân trong thôn trấn đã chạy trối chết từ lâu.
“Lão gia nhà các ngươi là ai?” Quân Du Trần nhìn trên đất đầy máu không tránh khỏi nhíu mày.
“Tiền… Tiền… Lại bộ thượng thư, Tiền… đại nhân.” Tên gia đinh duy nhất còn thanh tỉnh thoi thóp nói vài lời liền ngất.
“Bệ hạ, vi thần tin rằng người cũng sẽ đoán được nguyên nhân thần đưa người tới đây.” Quân Du Trần không nhanh không chậm nói.
“Ngươi là tới vì cáo trạng!” Trầm Diệc Hiên nguy hiểm nheo mắt lại.
“Bẩm bệ hạ, đúng vậy! Mấy ngày trước phủ nha Thuận Thiên được một người là Thanh Nương đến từ huyện Đông Sơn tới báo án, nói là Tiền Lại bộ thượng thư Tiền Duy Tá hoành hành ngang ngược, gian ***, bắt người cướp của tại huyện Đông Sơn, không chuyện xấu nào không làm, hắn vì ham muốn sắc đẹp của Thanh Nương nên mà sát hại cả nhà nàng, không chỉ có trượng phu và cha mẹ chồng của nàng ngay cả nhi tử ba tuổi cũng không tha, may mà có bạn tốt tương trợ Thanh Nương mới có thể chạy trốn lên kinh cáo ngự trạng, trên đường Thanh Nương từng nhiều lần bị hắn truy sát, cuối cùng bạn tốt của Thanh Nương lại thành kẻ chết thay.” Trong giọng nói Quân Du Trần có chút oán giận.
“Nga? Phải không? Ngươi vu cáo đại quan triều đình, ngươi có chứng cứ gì!” Trầm Diệc Hiên cân nhắc, tiện tay sờ sờ cằm Quân Du Trần, Quân Du Trần sợ hãi lùi lại vài bước khiến cho Trầm Diệc Hiên rất không vừa lòng.
“Qua đây!” Thanh âm Trầm Diệc Hiên lúc này làm cho người ta không thấy được cảm xúc gì nhưng Quân Du Trần lại thuận theo hắn, nhẹ nhàng bước tới, bởi vì hắn biết muốn hắn đi qua lúc này là thánh thượng chứ không phải Trầm Diệc Hiên mấy ngày nay luôn tìm cách ăn đậu hũ* hắn.
“Sao? Trẫm chạm vào ngươi khiến cho ngươi rất chán ghét sao?” Trầm Diệc Hiên bá đạo đặt tay lên vòng eo nhỏ nhắn của Quân Du Trần, giữ chặt lại.
“Bệ… bệ hạ, không… không có!” Quân Du Trần thoáng có ý muốn khước từ Trầm Diệc Hiên, dù sao cũng đang là ban ngày a.
“Có cho ngươi cũng không dám! Trẫm nói cho ngươi biết, không nên nỗ lực làm trẫm tức giận, hậu quả không phải là thứ ngươi có thể gánh chịu được đâu! Trẫm có thể sủng hạnh ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!” Trầm Diệc Hiên lạnh lùng nói.
“Vâng!” trong lòng Quân Du Trần không khỏi trầm xuống, càng thêm cảm thấy buốt lạnh từ trong tim, thì ra trong lòng hắn hắn cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
“Nhưng … thế nhưng, bệ hạ, vi thần còn có chứng cứ quan trọng nhất muốn đưa ra, xin người trước tiên … buông tay ra!” Quân Du Trần e dè nói.
“Ân, coi như thái độ ngươi không tệ lắm, hôm nay trẫm tha cho ngươi!” Trầm Diệc Hiên buông tay đang đặt trên eo Quân Du Trần ra lại khiến trong lòng Quân Du Trần đột nhiên cảm thấy có chút mất mát nhưng hắn rất nhanh chóng bình phục tâm tình.
“Bẩm bệ hạ, theo như Thanh Nương nói, trong Tiền phủ có một quản gia thường ngày giúp đỡ Tiền Duy Tá bày mưu tính kế, thần nghĩ Tiền Duy Tá đã làm những gì thì tên quản gia kia là người hiểu rõ nhất!” Quân Du Trần thản nhiên nói.
“Nga? Như vậy cùng trẫm qua đó nhìn Tiền đại nhân của chúng ta một chút!” Ngay khi Trầm Diệc Hiên vừa định đi thì Quân Du Trần đột nhiên gọi hắn lại.
“Khoan đã! Bệ hạ, thần cho rằng nếu như bệ hạ cứ như vậy đi gặp Tiền Duy Tá hắn sẽ tìm cách chối bỏ mọi chuyện, cho nên thần khẩn cầu bệ hạ cải trang một chút lúc đi vào Tiền phủ!” Quân Du Trần nói.
“Cải trang sao?” Trầm Diệc Hiên sờ sờ khuôn mặt anh tuấn của mình.
“Ân…” Quân Du Trần suy nghĩ một hồi, liếc mắt thoáng nhìn bùn đất trên đường, đột nhiên nghĩ ra gì đó, “Bệ hạ, thứ lỗi cho thần mạo phạm!” Quân Du Trần đặt tay lên bùn đất, dùng hai tay đang dơ xoa xoa lên mặt Trầm Diệc Hiên, bất quá Trầm Diệc Hiên cũng rất thích thú, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Quân Du Trần chạm vào mặt hắn, tuy rằng đem khuôn mặt anh tuấn của hắn làm dơ a, hãn!
“Được rồi!” Quân Du Trần giả vờ trấn định nói, kỳ thực ngay khi chạm vào khuôn mặt Trầm Diệc Hiên trong lòng hắn như có hơn mười con nai con đang chạy loạn lên.
“Dám sờ soạng trên mặt trẫm, ngươi là người đầu tiên a!” Trầm Diệc Hiên tự tiếu phi tiếu nói.
“Đó là bệ hạ khoan hồng độ lượng! Không trách thần làm càn!” Quân Du Trần bộ dạng cung kính như trước làm Trầm Diệc Hiên rất khó chịu.
“Quên đi quên đi, đi thôi, đi thôi! Thấy bộ dạng này của ngươi làm trẫm phát ngán!” Trầm Diệc Hiên không nhịn được phất phất tay, đành tiến lên phía trước.
Trước cửa Tiền phủ.
“Buông, các ngươi thả ta ra, cha, cha cứu ta…” trước cửa Tiền phủ huyên náo tiếng nữ nhân.
“Nữ nhi a! Nữ nhi! Các ngươi còn hơn cả cầm thú, các ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống sao!” Một ông lão lao ra khỏi đám đông chỉ vào đám gia đinh mắng.
“Hắc! Lão già kia, đại gia ta nói cho ngươi, lão gia nhà chúng ta là đang giúp đỡ hoàng thượng tuyển tú trong dân gian, khuê nữ nhà ngươi được chọn là phúc phận ba kiếp nhà ngươi đấy! Cút!” Tên gia đinh kia đá văng ông lão ra.
“Ầm ĩ cái gì!” Một người hơn năm mươi tuổi mặc y phục tơ lụa màu xanh đen, tay cầm quạt đi ra từ đại môn, bên cạnh còn có một lão quản gia mặc đồ bình thường đang liên tục phe phẩy quạt cho hắn đỡ nóng.
“Lão… lão gia!” Mấy tên gia đinh đều quỳ gối dưới chân lão gia.
“Di! Tiểu mỹ nhân a!” Tiền Duy Tá dùng quạt trêu chọc nữ tử đang bị trói.
“Lão gia, người xem, đêm nay người muốn nữ tử này thị tẩm sao?” Tên quản gia bên cạnh hắn mang vẻ mặt nịnh nọt hỏi.
“Ngươi theo ta nhiều năm như vậy, quả nhiên là rất hiểu ta!” Tiền Duy Tá trưng ra vẻ mặt háo sắc trả lời.
“Thay lão gia làm việc đương nhiên là không thể bỏ qua, tới đây! Đem nàng ta đi tắm rửa thay quần áo!” Tên quản gia quay sang sai sử mấy gia đinh.
“Khoan đã!” Quân Du Trần quát to.
“Ngươi là ai, dám quản chuyện của lão gia chúng ta sao!” Quản gia kia nổi giận mắng.
“Ai nói ta quản chuyện của lão gia nhà các ngươi, ta quản chính là chuyện trong thiên hạ, chuyện thiên hạ chỉ cần là người trong thiên hạ đều quản được!” Quân Du Trần nghiêm nghị nói, nhanh chóng đi tới đứng chặn trước mặt Tiền Duy Tá.
“Tiểu tướng công, lớn lên thật xinh đẹp! Không bằng theo ta đi?” Tiền Duy Tá đưa tay lên mặt Quân Du Trần.
“Làm càn, lẽ nào trong mắt ngươi không có vương pháp sao?” Quân Du Trần nghi hoặc hỏi.
“Vương pháp? Trong mắt lão phu đương nhiên là có vương pháp a? Chỉ bất quá, hiện nay thánh thượng đang ở kinh thành xa xôi! Núi cao hoàng đế xa ai biết ta đang làm gì? Tiểu mỹ nhân nhân huynh nói đúng không?” trên mặt Tiền Duy Tá hiện lên nụ cười *** đãng.
“To gan, ngay cả người của trẫm ngươi cũng dám đụng vào sao!” Trầm Diệc Hiên xóa đi bụi bẩn trên mặt.
“Hoàng… hoàng thượng!” Tiền Duy Tá thoáng chốc xụi lơ trên mặt đất.
“Không dám, trẫm không phải hoàng thượng a! Tiền Duy Tá Tiền đại nhân ngươi mới là hoàng thượng!” Trầm Diệc Hiên bất âm bất dương nói.
“Tham kiến hoàng thượng!” Dân chúng xung quan đều đồng loạt quỳ xuống.
“Bình thân!” Trầm Diệc Hiên thản nhiên nói.
“Hoàng…” Tiền Duy Tá tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của Trầm Diệc Hiên liền lập tức nuốt xuống.
“Tiền Duy Tá, ngươi có biết tiểu mỹ nhân ngươi nói vừa trong miệng là ai không?” Trầm Diệc Hiên nói.
“Tội… tội thần không biết!” Tiền Duy Tá run run nói.
“Hắn là đương nhiệm phủ doãn Thuận Thiên, hiểu chưa? Từ hôm nay trở đi Tiền Duy Tá bị cách chức Lại bộ thượng thư, chuyển giao cho phủ Thuận Thiên, do phủ doãn Thuận Thiên Quân Du Trần thay thế Lại bộ thượng thư, Tiền Duy Tá, ngươi còn gì để nói!” Trầm Diệc Hiên lạnh lùng nói.
“Đông” Tiền Duy Tá liền ngất đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
ăn đậu hũ: đại khái là anh Hiên hay “tiện tay” sờ mó em Trần a