Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu như nói, vương giả trong thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng là ông Triệu - Triệu Quân, vậy người đứng đầu bạch đạo chính là Lâm Vân.
Không có nhiều người biết thân phận của ông ta, thậm chí phần lớn người thường đều không biết ông ta là ai. Ông ta ở phía sau thao túng nguồn của cải, thể lực to lớn.
Chỉ có những người có địa vị vững chắc ở thành phố Giang Lăng mới biết ông ta, biết người này rốt cuộc có thế lực mạnh như thế nào.
Tiêu Sách thật sự nghĩ cũng không nghĩ tới người đàn ông trung niên ở trước mặt này lại chính là Lâm Vân, khó trách khí thế lại ngập tràn như vậy, một kiểu phong độ có một không hai.
Mà người đẹp lạnh lùng ở sau lưng ông ta kia lại toát ra một nét đẹp lạnh giá, Tiêu Sách vốn nên nghĩ ra được cô ấy là Lâm Bán Thanh.
Dù sao thì với cấp độ xinh đẹp như thế này, trước giờ Tiêu Sách chỉ thấy có hai người là dì Hàn và Cao Cẩn Băng thôi, cô ấy có lẽ cũng là một trong bốn người đẹp ở Giang Lăng.
Chỉ cần Tiêu Sách thoáng nghĩ nhiều thêm một chút, có lẽ đã nghĩ ra được cô ấy là Lâm Bán Thanh rồi.
Nhưng mà, cho dù đã sớm biết người trước mặt chính là Lâm Vân đi nữa, nhưng cách thức anh xử lý chuyện này cũng sẽ không vì thế mà thay đổi. Có lẽ những người ở thành phố Giang Lăng này cần bảo vệ thân phận của Lâm Vân, nhưng Tiêu Sách lại không có quan tâm tới.
Cho dù đối phương có là Lâm Vân, là nhà họ Lâm quyền lực đi nữa, nhưng bọn họ bắt nạt cả nhà của Trầm ĩ, Tiêu Sách dĩ nhiên vẫn muốn ra mặt đòi lại công bằng cho họ.
Cho nên, hiện tại có biết thì cũng không muộn.
Tiêu Sách cầm danh thiếp của Lâm Vân, xoay người đưa cho Trầm Y nói: "Trầm Y, cô cầm đi."
"Tiêu Sách... Hay, hay là anh cứ cầm đi." Trầm Y có chút run rẩy đáp, cô ấy bỗng cảm thấy tình huống lúc này có chút không chân thực, trong lòng cũng hơi hoảng loạn.
Cô ấy cảm thấy nhất định là Tiêu Sách không biết chung cư Kim Liên mà người đàn ông trung niên đó nói là có ý nghĩa như thế nào.
Đó chính là khu chung cư xa hoa nằm ở vị trí sầm uất nhất trong trung tâm thành phố, vốn dĩ không phải là nơi mà người bình thường thuộc tầng lớp làm công ăn lương có thể ở được. Giá nhà ở khu đó đắt đỏ, hoàn toàn xứng danh là khu dành cho người giàu. Mà người đàn ông này đưa cho anh tờ danh. thiếp còn nói là có thể tới đó tùy tiện chọn một căn, bất luận là căn hộ của cả một dãy tầng lầu đều được?
Nếu chuyện đó là sự thật, vậy giá trị sẽ là bao nhiêu tiền? Cho dù cô ấy làm giám đốc ở công ty dược phẩm Tinh Quang cả đời, nhịn ăn nhịn uống cũng chỉ e là không mua nổi được.
Điều này khiến cô ấy vốn dĩ không dám nhận tấm danh thiếp trên tay của Tiêu Sách.
Tiêu Sách đã có thể ra mặt thay cho cả nhà của cô, để đám người của Lâm Minh Châu không tiếp tục làm hại bố mẹ cô, như thế thôi đã khiến Trầm Y rất cảm kích anh rồi, quả thật đã không dám đòi hỏi nhiều thêm.
Hơn nữa cô ấy cũng biết rõ, người có thể tùy ý cho cả một tầng căn hộ ở chung cư Kim Liên nhất định không phải là người bình thường.
Tiêu Sách vì giúp đỡ gia đình của cô ấy đã đắc tội tới gia đình này rồi, về sau nhất định sẽ gặp phiền phức lớn, Trầm Y nghĩ tới đó lại càng không dám cầm tờ danh thiếp này.
Cho dù người đàn ông trung niên này thật sự cho nhà, vậy đó cũng chỉ có thể thuộc về Tiêu Sách!
Tiêu Sách bên này nghe vậy, có chút bận tâm nhìn Trầm Y, cười nói: "Đây là quà xin lỗi của ông Lâm Vân đây gửi tới cô chú, bảo cô cầm thì cô cứ cầm đi. Cô không chịu cầm vậy chẳng phải là không chịu tha thứ cho ông Lâm Vân rồi sao? Vậy tôi cũng chỉ có thể trả nó về, tiếp tục đòi lại công bằng cho nhà cô."
Tiêu Sách nói xong, sắc mặt của Trầm Y lập tức hoảng hốt nhỏ giọng nói: "Tiêu Sách ! Đừng, đừng làm loạn thêm nữa. Bọn họ nhất định là không đơn giản đâu, anh không cần vì chúng tôi mà đắc tội thêm với họ."
"Vậy cô cầm lấy đi, cái này vốn nên là của cô!"
Tiêu Sách nhét tờ danh thiếp vào trong tay của Trầm ĩ, không để tâm tới sắc mặt kinh hoàng của người kia. Anh quay đầu nhìn Lâm Vân và Lâm Bán Thanh từ đầu tới cuối đều im lìm ở bên cạnh người kia.
Lâm Bán Thanh này đúng thật còn lạnh lùng hơn cả trong lời đồn, khó trách đám người phú nhị đại như Vương Thông ở thành phố Giang Lăng này lại cấp cho cô ấy cái biệt danh là "tôm hùm nhỏ".
Đôi mắt của Lâm Bán Thanh lạnh lẽo, thoáng nhìn về phía Tiêu Sách. Nhưng tiêu điểm lại không có nhắm vào người anh, cảm giác ánh mắt đó cứ lơ đễnh không xác định, vốn dĩ giống như không nhìn thấy Tiêu Sách vậy.
Mà cho dù là Tiêu Sách, Lâm Vân cùng Lâm Minh Châu có nảy sinh xung đột như thế nào, từ đầu tới cuối người này đều trưng ra một vẻ dửng dưng.
Quả thực, còn điềm tĩnh hơn cả thầy tu ngồi thiền.
Nhưng mà, đúng là xinh đẹp.
"Cậu bạn nhỏ, cậu muốn chúng tôi nhận lỗi cũng đã nhận lỗi rồi, bây giờ có thể nói cho rốt cuộc là cao nhân phương nào đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ này không?"
Lâm Vân mở miệng nói thêm lần nữa.
Tiêu Sách cười nhạt đáp: "Dĩ nhiên, tôi là một người giữ lời hứa. Ông Lâm làm việc sòng phẳng, đương nhiên tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa."
Lâm Vân nghe thế, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kích động.
Tiêu Sách nhìn thoáng qua đám người ở phía sau Lâm Vân đó, nhàn nhạt nói: "Nhưng mà, vị thần y đã cứu chú Trầm là kiểu người sống ẩn, không muốn để nhiều người biết thân phận của anh ấy, ông bảo mấy người không liên quan ở sau lưng giải tán hết đi."
"Nên mà, nên mà!"
Lâm Vân nghe thế bèn xoay người, điềm tĩnh nói: "Mấy người về trước đi, bệnh tình của ông cụ khá hơn thì tôi sẽ thông báo cho mọi người tới."
Tất cả người ở phía sau ông ta, kể cả Lâm Minh Châu mặt sưng vù như củ cải đó nghe xong đều chỉ có thể ra khỏi phòng bệnh.
Lúc Lâm Minh Châu bước ra khỏi phòng còn bỗng quay đầu lại hung hăng liếc Tiêu Sách và Trầm Y một cái, trong ánh mắt đều là thù hận, sau đó mới nhanh chóng rời đi.
Tiêu Sách nhìn thấy ánh mắt đó của bà ta lại cười nhạt, cũng không có để ý.
Lâm Minh Châu này chẳng qua là cậy vào nhà họ Lâm có quyền lực mà làm xằng làm bậy thôi, nếu như bà ta không phải là người nhà họ Lâm thì chẳng là cái thá gì.
Cho dù biết được người này oán hận mình, sau này nhất định sẽ tìm chuyện gây khó dễ cho mình, nhưng Tiêu Sách cũng không quan tâm.
Rất nhanh sau đó, phòng bệnh đã trống hơn một nửa rồi. Nhưng cũng không phải là tất cả đều rời đi, chí ít thì vẫn còn ba người không nghe theo lệnh của Lâm Vân.
Một trong số đó chính là Lâm Bán Thanh có ánh mắt lạnh lùng kia.
Cùng với hai người vệ sĩ một nam một nữ thấp thoáng đứng ở sau lưng cách Lâm Bán Thanh nửa bước đó.
Lâm Bán Thanh không nghe theo lệnh của Lâm Vân mà ở lại, Tiêu Sách cũng không quá bất ngờ. Nhưng hai người vệ sĩ này lại cả gan dám ở lại, chuyện này khiến anh cảm thấy có hơi bất ngờ.
Anh nhìn qua hai người này, đột nhiên nhớ lại lúc Vương Thông nói cho anh biết thông tin về cô gái Lâm Bán Thanh này có từng nói, bên cạnh người này lúc nào cũng có hai người vệ sĩ bên cạnh, cực kỳ lợi hại.
Có lẽ hẳn là hai người này, nghe nói bọn họ là anh em sinh đôi, kỹ thuật phối hợp tấn công vô cùng lợi hại.
Tiêu Sách nhíu mày, nghiêm túc đánh giá hai người này. Có lẽ là đi theo Lâm Bán Thanh đã lâu nên biểu cảm của họ cũng chẳng khác gì người kia, đều là kiểu dửng dưng không để ai vào tầm mắt.
Lâm Vân nghe thế lại kinh ngạc hỏi: "Cậu biết tôi?"
Chuyện này khiến Lâm Vân cảm thấy khó hiểu, vốn dĩ ông ta cho rằng Tiêu Sách không biết được ông ta là ai, cho nên mới có thái độ vô cùng điềm tĩnh mà trực tiếp lộng hành với ông ta như thế.
Dù sao thì người không biết sẽ không sợ.
Nhưng mà bây giờ xem ra, Tiêu Sách vốn dĩ là biết ông ta. Đã biết thân phận của ông ta rồi lại còn dám nói chuyện với ông ta như vậy, đưa ra đủ loại yêu cầu, người có lá gan như vậy nhất định là người khó có thể hình dung được nha.
Quả thực là, không sợ chết.
Tiêu Sách nhàn nhạt nói: "Nói thật, tôi cũng là từ lúc ông đưa ra danh thiếp đó mới biết ông. Mà tôi có vì lẽ đó biết được tên của ông, hay là vì con gái ông thì ở thành phố Giang Lăng này, tiếng tăm của con gái ông rất hot, chỉ sợ còn cao hơn cả ông cơ. Cô ta ở lại chỗ này, tôi thật không có ý kiến gì..."
Nói xong, Tiêu Sách chuyển hướng mà tiếp tục: "Nhưng hai người này, vẫn nên mời ra ngoài."
Anh nói xong, hai người vệ sĩ ở sau lưng Lâm Bán Thanh đều đồng loạt hừ lạnh, trừng mắt nhìn Tiêu Sách chằm chằm, vô cùng hiềm khích.
Tiêu Sách cũng không hề sợ hãi, đưa mắt nhìn lại.
Lâm Vân nghe thể lập tức nhíu mày, có chút khó xử nhìn con gái, nói: "Bán Thanh, chi bằng bảo bọn họ tạm rời đi một chút nhé?"
Lâm Bán Thanh nghe xong vẫn không động đậy, dường như đến cả Lâm Vân cũng bị người kia coi như không khí, không muốn đáp lại.
Nếu như không phải mi mắt vẫn còn cử động, dáng vẻ này thậm chí đã khiến người khác nhầm tưởng rằng cô ấy đang ngủ. Vì thế, thái độ dửng dưng với thế sự như này lại nhất thời khiến Lâm Vân cảm thấy có hơi xấu hổ.
Trong toàn bộ nhà họ Lâm, cũng chỉ có cô con gái này là ông ta không thể nào thao túng được.
Mà hai người vệ sĩ bên cạnh con gái kia, ông ta cũng không có cách nào ra lệnh được.
Ông ta chỉ đành nhìn Tiêu Sách mà nói: "Cậu bạn nhỏ, hai người vệ sĩ này của con gái tôi đã theo nó từ nhỏ, cho tới giờ đều không rời nửa bước. Bọn họ tuyệt đối là đáng tin cậy, vẫn xin..."
"Tôi không quan tâm bọn họ có đáng tin cậy hay không, dù sao thì tôi cũng không tin bọn họ, bảo bọn họ rời đi thì tôi lập tức nói cho ông điều ông muốn biết. Còn không, vậy cũng đừng trách sao tôi thất hứa, chỉ có thể tiễn khách." Tiêu Sách từ tốn nói.
Anh nói xong, Lâm Vân còn chưa kịp nói gì thêm, người vệ sĩ nữ ở sau lưng Lâm Bán Thanh đã bỗng hừ lạnh nói: "Loại người ngông cuồng! Chúng tôi không phải là người mà anh có thể tác oai tác oái, anh cho rằng mình nắm giữ được một ít thông tin mà chủ nhà họ Lâm nôn nóng muốn biết thì có thể hống hách rồi sao? Ấu trĩ!".
Cô ta nói xong, Tiêu Sách lập tức cười lạnh một tiếng, lạnh lùng đáp: "Vậy nên, mấy người là không chịu rời đi?"
"Không chỉ chúng tôi không đi, còn phải dạy cho anh một bài học, cho anh biết cái gì gọi là trời cao đất rộng!" Vệ sĩ nữ cười lạnh một tiếng, đột ngột ra tay.
"Không được."
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Vân phản ứng kịp thời muốn ngăn cản lại, nhưng mà lời của ông ta dường như không có tác dụng gì với người vệ sĩ nữ này cả.
Lâm Vân chỉ có thể nhíu mày nhìn con gái của mình, hy vọng Lâm Bán Thanh có thể mở miệng ngăn cản hành động của người kia lại. Nhưng mà Lâm Bản Thanh vẫn trước sau như một không hề nhúc nhích, cũng chẳng phản ứng chút nào, càng không có ý muốn ngăn cản.
Giây tiếp theo đó ở bên trong phòng bệnh là một bóng người đập vào trên nền đất, cả tòa lầu dường như đều đang rung lắc không ngừng.
Nhưng không phải là Tiêu Sách, mà là vệ sĩ nữ kia.
Trong một khoảnh khắc, không ai nhìn thấy rõ được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Hình ảnh cuối cùng mọi người nhìn thấy là vệ sĩ nữ đó tóm lấy cổ áo rồi quăng Tiêu Sách xuống đất, nhưng mà trong giây tiếp theo, người ngã trên mặt đất lại là vệ sĩ nữ.
Còn Tiêu Sách lại đứng ngay ngắn ở đó, giống như chưa từng nhúc nhích.
Trong phút chốc, đôi mắt từ đầu tới cuối đều tĩnh mịch đó của Lâm Bán Thanh thoáng có chút kinh ngạc, cuối cùng cũng chuyển tầm nhìn lên người của Tiêu Sách.
Tiếng hô "Dừng tay" trong miệng của Lâm Vân cũng dứt khoát được nén trở lại.
Ông ta có chút ngạc nhiên nhìn người vệ sĩ đến cả lệnh của mình cũng không nghe, chỉ răm rắp nghe lời của con gái ông ta đang nằm trên đất kia, bần thần hồi lâu.
Sau đó, ông ta nhìn về phía Tiêu Sách, sắc mặt nghiêm nghị hơn nhiều.
"Muốn chết."
Nhưng lúc này, sắc mặt của người vệ sĩ nam ở sau lưng Lâm Bán Thanh lại trở nên cực kỳ khó coi. Anh ta nhìn thấy em gái mình trong nháy mắt bị Tiêu Sách quật ngã xuống đất, lại có cảm giác như mình cũng bị giống vậy, khuôn mặt hờ hững đó ngập tràn tức giận.
Không chút do dự, anh ta lập tức xông về phía của Tiêu Sách.
"Long Ngũ, dừng tay!"
Lâm Bán Thanh vào lúc này lại mở miệng nói. Giọng của cô ấy rất ôn hòa, hoàn toàn khác xa so với vẻ lạnh lùng bên ngoài của mình, giọng nói khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu.
Vệ sĩ nam tên Long Ngũ đó nghe thể lập tức dừng lại, chỉ là vẻ tức giận trên mặt vẫn không thuyên giảm, trừng mắt nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách lại chẳng để ý người này, anh nhìn về phía vệ sĩ nữ bị mình quật ngã ra đất còn đang choáng váng kia bằng ánh mắt chế giễu mỉa mai, lạnh nhạt nói: "Muốn dạy dỗ tôi không nên quá ngông cuồng? Hình như cô còn chưa đủ tư cách đầu. Ngược lại là cô, sau này cố gắng tự xét lại mình một chút, không nên quá xem thường người khác, bằng không nhất định sẽ nhận lấy thiệt thòi."
Anh nói xong, vệ sĩ nữ đó giận đếm tím mặt, dốc sức lắc đầu một cái lại dứt khoát nhảy lên.
Cô ta lạnh giọng nói: "Muốn chết! Thừa lúc tôi bất cẩn ra tay thì có hay ho gì chứ, làm lại!"
"Long Thất, cô cũng dừng tay!"
Ngay lúc người này đang muốn đánh nhau với Tiêu Sách lại nghe tiếng của Lâm Bán Thanh điềm tĩnh vang lên lần nữa. Vệ sĩ nữ tên Long Thất đó lập tức thoáng biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn là ngừng lại. Cô ta hừ lạnh về phía Tiêu Sách, mặt tràn đầy tức tối mà lùi về bên cạnh Lâm Bán Thanh.
Tiêu Sách cười nhạt, tay vừa nâng lên đã nhanh chóng hạ xuống.
“Không ngờ cậu bạn nhỏ này còn là một cao thủ tiềm ẩn.” Lâm Vân thấy không có xảy ra thêm ẩu đả nữa bèn cười nói, xoa dịu bầu không khí.
“Không phải ông Lâm và cô Lâm đây cũng là như vậy sao?” Tiêu Sách cũng nhàn nhạt đáp.
Lâm Vân lập tức ngẩn người, vẻ nghiêm nghị trên mặt đó lại càng thêm sâu xa. Ông ta mỉm cười lấp liếm đi biểu cảm sa sút đó của mình, im lặng không nói mà chỉ nhìn về phía Lâm Bán Thanh nói.
"Bán Thanh, chuyện này có liên quan tới bệnh tình của ông nội con, đừng có giở thói trẻ con!" Lâm Vân nghiêm nghị nói.
Lâm Bán Thanh nhìn thoáng qua bố mình, sau đó nhàn nhạt đáp: "Long Ngũ, Long Thất, hai người ra ngoài trước đi."
"Cô chủ, chúng tôi không thể ra ngoài, chúng tôi đi thì an toàn của cô làm sao đây?" Long Ngũ và Long Thất đều lo lắng nói tới.
Tiêu Sách cũng nhìn người kia với vẻ mặt kinh ngạc. Cô gái này thật là thông minh ha, vậy mà lại lấy lý do để vệ sĩ của mình dắt bố Trầm và mẹ Trầm đi kiểm tra sức khỏe để đảm bảo bản thân mình không xảy ra chuyện gì.
Dù sao, chuyện này đồng nghĩa với việc bố Trầm và mẹ Trầm sẽ là con tin trong tay hai người vệ sĩ đó của cô ấy.
Nhưng mà, Tiêu Sách vốn không muốn gây bất lợi gì cho Lâm Bán Thanh hay Lâm Vân, cho nên cũng không để ý tới mánh khóe này của người kia, hoàn toàn là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà thôi.
Cho nên, anh quay đầu nói với Trầm Y: "Trầm Y, cô cũng theo cô chú đi làm kiểm tra đi, đừng để bị lưu lại thương tích."
"Tiêu Sách... Vậy anh, cẩn thận chút nha." Trầm Y lo lắng nói.
Rất nhanh sau đó, Trầm Y đỡ lấy bố mẹ mình, cùng với hai người vệ sĩ kia rời khỏi phòng bệnh đi làm kiểm tra sức khỏe. Trong phòng bệnh phút chốc chỉ còn sót lại ba người là Tiêu Sách, Lâm Vân và Lâm Bán Thanh.
"Cậu bạn trẻ, còn chưa biết tên tuổi là gì?" Lâm Vận mở miệng hỏi.
"Tiêu Sách."
"Con của Trần Gia Kiệt, xem ra bố mẹ của cậu hẳn là rất kỳ vọng vào cậu." Lâm Vân cười nói.
"Là nạn kiếp bắt buộc." Tiêu Sách vô cảm đáp lại.
Lâm Vân lập tức bàng hoàng, có hơi xấu hổ. Tiêu Sách có liên quan tới bệnh tình của ông cụ, dường như ông ta cũng không muốn tạo lập mối quan hệ căng thẳng với anh, ngược lại còn có ý muốn kết giao với người này.
Nhưng dựa vào thân phận của ông ta, trước đến giờ đều chưa từng nói chuyện với người khác như thế này, cho nên ngược lại có chút không thoải mái.
Còn Lâm Bán Thanh chỉ là yên lặng đứng ở đó, hoàn toàn không có ý định muốn trò chuyện, cho dù là bố của cô ấy đang tán gẫu với Tiêu Sách, người này cũng không hề để ý tới.
Lâm Vân ổn định cảm xúc xong lại lần nữa mở miệng nói: "Cậu bạn nhỏ Tiêu Sách, bây giờ đã không còn người ngoài nữa rồi, có thể xin cậu nói cho tôi biết rốt cuộc là vị cao nhân nào ra tay chữa trị cho ông ta không? Không giấu gì cậu, ông cụ nhà tôi cũng có tình trạng giống hệt như vậy, hơn nữa tuổi tác đã cao rồi, nếu không nhanh chóng tỉnh lại thì chỉ e là không tỉnh lại được nữa. Cho nên, bằng giá nào cũng nhờ cậu nói giúp cho..."
Tiêu Sách nghe xong, nhàn nhạt nói: "Ông Lâm xin yên tâm."
"Cậu bạn nhỏ Tiêu Sách, nếu như không để bụng thì gọi tôi một tiếng đại ca Lâm là được rồi." Lâm Vân nói.
Tiêu Sách nhíu mày thoáng có chút bất ngờ, nhưng sau đó vẫn mở miệng nói: "Vậy được thôi, đại ca Lâm yên tâm, mặc dù trước đây chúng ta có chúng xung đột, nhưng đều là điều bất trắc không lường trước được, cũng không có liên quan tới đại ca Lâm. Chuyện tôi đã hứa dĩ nhiên sẽ không nuốt lời, tôi quả thật biết rất rõ người đã chữa khỏi bệnh của chú Trầm, nhưng mà anh ấy cũng không phải là cao nhân gì cả, chỉ là trùng hợp có chút hiểu biết với chứng bệnh đó mà thôi. Người đó, chính là tôi."
Tiêu Sách nói xong, Lâm Vân lập tức ngẩn người, Lâm Bán Thanh cũng ngó mắt nhìn anh.
"Cậu bạn nhỏ Tiêu Sách, thật sự là cậu?" Lâm Vân kinh ngạc, vẻ mặt ngập tràn nghi ngờ.
Tiêu Sách nhàn nhạt đáp: "Đúng là tôi, đại ca Lâm cũng đừng gọi cậu bạn nhỏ này cậu bạn nhỏ nọ nữa, xưng hô nho nhã như thế tôi không quen lắm. Anh đã kêu tôi gọi anh là đại ca Lâm thì cứ trực tiếp gọi tôi là em trai hoặc tên họ của tôi là Tiêu Sách thì được rồi. Bệnh của chú Trầm đúng là tôi chữa khỏi, tôi biết chuyện này rất khó tin, cho nên mong đại ca Lâm giúp tôi giữ bí mật."
Lâm Vân bần thần hồi lâu mới phản ứng lại kịp, nghiêm túc nói: "Em trai Tiêu Sách, được, cậu yên tâm. Chuyện này chỉ có ba người là tôi, cậu và con gái tôi biết, nhất định không truyền đi cho người khác. Chờ sau khi tôi trở về cũng sẽ ra lệnh cho những người kia không ai được bàn luận về chuyện hôm nay nữa."