Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
iêu Sách nghe cô ấy nói vậy thì nhíu mày hỏi: “Ông cụ xảy ra chuyện sao? Không phải chứ?”
Tiểu Sách rất rõ về tình hình sức khỏe của ông cụ Lâm, mặc dù chưa tỉnh lại, nhưng chỉ cần chăm sóc tốt, không làm gì lung tung thì sẽ không xảy ra vấn đề gì mới đúng.
Chẳng lẽ cách điều trị cũ đó có tác dụng phụ.
2
Lâm Bản Thanh nghe vậy vội vàng giải thích: “Không phải như những gì anh đang nghĩ, sức khoẻ của ông nội không có vấn đề gì.”
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Tiêu Sách thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng nghi ngờ, nếu đã không phải vấn đề về sức khoẻ, vậy thì là vấn đề gì?
Lâm Bản Thanh do dự một lát, dường như đang cân nhắc xem có thể nói với Tiêu Sách hay không.
Cuối cùng cô ấy lên tiếng nói: “Thực ra thì ông nội đang bị người ta cưỡng ép, bọn họ muốn đưa ông nội đi điều trị, nhưng đó chỉ là lý do để che mắt thôi. Một khi ông nội bị đưa đi thì chắc chắn không thể sống sót trở về, mà nhà họ Lâm thì cũng sẽ phát sinh thay đổi”.
Mặt Tiêu Sách biến sắc, ông cụ Lâm bị người ta cưỡng ép?
Đây là thành phố Giang Lăng mà vẫn có người dám cưỡng ép ông cụ Lâm? Hơn nữa cưỡng ép ông cụ chỉ là vì để đưa ông cụ đi điều trị?
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lâm Bán Thanh thở dài nói: “Chuyện này phải bắt đầu kể từ mười mấy năm trước, lúc đó ông nội và anh em của ông, tức là ông hai của tôi tranh chấp vị trí chủ nhà, ban đầu nhà họ Lâm là xã hội đen, lúc cả thành phố Giang Lăng, thế giới ngầm đều rất kính trọng nhà họ Lâm”
“Lúc đầu, ông hai của tôi chủ trương sẽ tiếp tục đi con đường này, nhưng ông nội tôi cảm thấy con đường này không có tương lai, nhà họ Lâm nhất định phải thanh lọc và đi một con đường đúng đắn.”
“Cuối cùng ông tôi thắng, trở thành chủ nhà mới của nhà họ Lâm, còn ông hai thì rời khỏi nhà họ Lâm và đi ra nước ngoài, nhưng vì gặp nhiều cơ duyên nên ông ấy đã phát triển thế lực càng lớn mạnh ở nước ngoài.”
“Bây giờ ông hai tôi trở về, muốn cướp lại nhà họ Lâm, muốn con trai ông ấy thay thế vị trí của ông tôi, trở thành chủ nhà mới của nhà họ Lâm, còn muốn nhà họ Lâm bước vào thế giới ngầm một lần nữa...”
“Nhưng kế hoạch của ông ấy không thành công, vì trước đây ông tôi từng cứu một người có máu mặt! Người đó nợ ơn của ông tôi, từng thề với ông tôi, chỉ cần ông còn sống sẽ bảo vệ nhà họ Lâm. Vì vậy mà cho dù thế lực ở nước ngoài của ông hai có cực kì lớn mạnh thì trước đây cũng không thể lay động nhà họ Lâm.
“Nhưng trước đó ông nội bị ngã và rơi vào hôm mê, khiến cho cả nhà họ Lâm rất hoang mang, cảm thấy chỉ cần ông nội qua đời, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ rơi vào tay ông hai, thay Vì đến lúc đó bị chèn ép, chi bằng chủ động quy thuận.”
“Vì vậy nhà họ Lâm hôm nay cũng chia thành hai phe, một phe muốn đấu tranh với ông hai đến cuối cùng, quyết không giao nhà họ Lâm cho ông ấy. Một phe khác thì cảm thấy một mình ông hai mà có thể xây dựng được thế lực to lớn như vậy ở nước ngoài, có ông ấy dẫn dắt nhà họ Lâm thì có thể khiến nhà họ Lâm ngày càng lớn mạnh.”
“Lần này bố tôi về quê tế tổ, ít nhất cũng phải một tuần nữa mới về tới nơi, người quy hàng ông hai trong nhà không kìm chế được nữa rồi, nghe theo chỉ thị của ông hai, đến bệnh viện đón ông nội về muốn đưa đi điều trị”
“Bởi vì ông hai biết, chỉ cần ông nội chưa chết, với quan hệ của ông và người có máu mặt đó thì ông ấy có năng lực mạnh đến đâu ở trong nước cũng không làm gì được nhà họ Lâm... Chỉ khi ông tôi chết, mối quan hệ giữa nhà họ Lâm và người đó cũng không còn. Đến lúc đó cho dù ông ấy có làm gì nhà họ Lâm thì người đó cũng sẽ không ngăn cản.”
“Vì vậy người nhà họ Lâm thuộc phe muốn đưa ông nội đi điều trị tốt hơn thực ra đều biết, chỉ cần đưa ông tôi ra nước ngoài, ông ấy sẽ không thể sống sót trở về.”
Lâm Bán Thanh sốt ruột nói xong, cuối cùng Tiêu Sách cũng đã hiểu đại khái chuyện xảy ra trong nhà họ Lâm.
Lúc này anh vô cùng ngạc nhiên, dù thế nào cũng không ngờ được, nhà họ Lâm hô mưa gọi gió ở thành phố Giang Lăng, ai cũng không dám gây sự vậy mà cũng gặp phải nguy cơ lớn như vậy.
Tiêu Sách nhíu mày hỏi: “Vậy sao cô đến tìm tôi? Không phải cô cảm thấy rắc rối mà bố cô cũng không giải quyết được, nhưng tôi lại có thể giải quyết được chứ?”
Lâm Bản Thanh lắc đầu nói: “Bố tôi trở thành chủ nhà của nhà họ Lâm không lâu, trước mặt những người cùng thế hệ và bề dưới, chắc chắn ông ấy rất có uy tín. Nhưng trước mặt các chú bác bề trên ông ấy không được công nhận, trước đây không có chuyện gì chỉ vì có sự giúp đỡ của ông nội và không còn lựa chọn nào khác.”
“Nhưng bây giờ ông hai về rồi, còn có mấy người con rất giỏi, rất nhiều chú bác không nể mặt bố tôi, vì vậy quả thực bố tôi không giải quyết được vấn đề trước mắt của nhà họ Lâm, nhưng anh khác...”
“Tôi khác? Tại sao?”
Tiêu Sách có chút bất ngờ, thực ra anh không muốn tham gia vào cuộc tranh chấp của nhà họ Lâm.
Ban đầu anh chỉ muốn tạo quan hệ tốt với nhà họ Lâm, việc này rất có ích cho kế hoạch tương lai của anh, nhưng giờ xem ra nhà họ Lâm lo thân mình còn chưa xong, giờ anh tham gia vào, ngược lại dễ chịu thiệt thòi.
Chưa nói đến cái khác, chỉ nói đến ông hai của Lâm Bán Thanh, thể lực còn lớn hơn cả nhà họ Lâm hơn nữa còn là thế lực nước ngoài.
Nếu Tiêu Sách vì nhà họ Lâm mà đắc tội với ông ấy sau này sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Dù sao thì một phần lớn trong kế hoạch của anh cần phải làm ăn ở nước ngoài, nếu làm không tốt sẽ rất phiền phức.
Nhưng lúc này anh không nói gì, anh muốn nghe kế hoạch của Lâm Bán Thanh trước.
Lâm Bán Thanh mở miệng nói: “Anh khác ở chỗ anh có thể cứu ông tôi! Chỉ cần bây giờ anh có thể làm ông tôi tỉnh lại thì chuyện mà chú bác trong nhà muốn đưa ông nội đi điều trị, tự nhiên không phá mà tự tan.”
“Và chỉ cần ông tôi tỉnh lại thì có thể liên hệ với người có máu mặt đó, vậy thì có thể bảo vệ nhà họ Lâm trong một thời gian ngắn không bị tan rã. Trước khi ông nội chưa mất, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi không dám thẳng mặt đối phó với nhà họ Lâm!”
Phương Dạ nhíu mày, anh đã hiểu kế hoạch của Lâm Bán Thanh.
Rõ ràng là muốn đưa mình về nhà họ Lâm, lén lút chữa trị khỏi bệnh cho ông cụ Lâm, người đang bị đám chú bác khống chế, làm ông cụ Lâm tỉnh lại.
Một khi ông ấy tỉnh lại thì chẳng còn vấn đề gì nữa.
Nhưng vấn đề là ông cụ Lâm đã bị khống chế rồi!
Lần này Tiêu Sách đến nhà họ Lâm là muốn điều trị cho ông ấy, chỉ sợ mấy người chú bác của Lâm Bán Thanh không đồng ý tùy tiện dùng một thằng nhóc không rõ lai lịch, và còn khá trẻ như vậy.
Cái lý do lỡ làm bệnh tình xấu hơn thì ai chịu trách nhiệm cũng đủ để khiến Tiêu Sách không gặp được ông cụ rồi chứ đừng nói là điều trị.
Nếu như nhất quyết làm vậy, chỉ sợ sẽ xảy ra xung đột, Tiêu Sách thực sự sẽ bị cuốn vào vào xoáy tranh chấp của nhà họ Lâm.
Nghĩ đến đây Tiêu Sách gõ nhẹ tay lên đùi, anh đang cân nhắc xem nếu làm vậy thì có lợi có hại như thế nào, có đáng hay không.
Kết luận là không đáng!
Anh là người ngoài, không cần phải cuốn vào cuộc tranh giành của nhà họ Lâm. Đi đắc tội Với một thế lực còn lớn hơn cả nhà họ Lâm, dù sao thì anh với nhà họ Lâm cũng chẳng có quan hệ gì.
Sau khi nghĩ kĩ, Tiêu Sách nói: “Cách của cô khá ổn nhưng nếu tôi thực sự làm ông cụ Lâm tỉnh lại, sợ là sẽ đắc tội với ông hai của cô đấy? Cả nhà họ Lâm của cô sợ ông ta, tôi chỉ có một mình sao tôi dám đắc tội vô ông ta? Làm vậy thì có lợi gì cho tôi?”
Tiêu Sách nói xong, Lâm Bán Ninh lập tức sững sờ, nhất thời không nói nên lời.
Trước khi đến tìm Tiêu Sách, cô ấy chỉ nghĩ Tiêu Sách có thể giúp cô ấy, có thể giúp cả nhà họ Lâm, nhưng chưa từng nghĩ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến anh thế nào.
Tiêu Sách vốn dĩ không có nghĩa vụ cuốn vào cuộc tranh giành của nhà họ Lâm.
Cô ấy im lặng một lát, mở miệng, rất muốn nói cứu một người còn hơn xây bảy tòa tháp, nhưng không tài nào nói ra được.
Trước đây Tiêu Sách tình nguyện cứu ông cô ấy và quả thực đã khiến bệnh của ông cô ấy có chuyển biến tốt, với như đã tận tình tận nghĩa rồi.
Trong hoàn cảnh như vậy mà cô ấy vẫn yêu cầu anh vào nhà họ Lâm để cứu ông nội, cô ấy không mở lời được.
Ít nhất nếu đổi lại là cô ấy, nếu như thấy lợi ích không đủ để làm vậy cô ấy chắc chắn sẽ không ngu ngốc đi làm.
“Xin lỗi, là do tôi suy nghĩ không chu toàn.” Lâm Bán Thanh thở dài nói.
Tiêu Sách nghe vậy lập tức nhíu mày.
Đương nhiên anh biết Lâm Bán Thành sẽ dùng lợi ích để thuyết phục anh giúp đỡ. Nhưng Tiêu Sách không cảm thấy chút lợi ích đó đáng để sa vào chuyện tranh giành nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm có thể cho anh cái gì?
Tiền?
Trong kế hoạch của Tiêu Sách, cho dù sau này không có sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, chỉ cần tiếp tục phát triển thuận lợi, anh cũng có thể nhanh chóng kiếm đủ tiền.
Cho dù nhà họ Lâm cho anh mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn, thậm chí là hơn một trăm triệu Tiêu Sách cũng cảm thấy không đáng để đắc tội với một thế lực lớn như vậy.
Ngoài tiền ra còn có gì?
Quyền lợi?
Giờ nhà họ Lâm chỉ là nhà làm kinh doanh, bọn họ không có cách nào để cho bản thân quyền lợi, coi như là hứa đi, thì cũng chỉ là hứa suông, sau này khó mà thực hiện.
Còn cái gì có thể khiến Tiêu Sách động lòng, thậm chí vì nó mà không màng tất cả, đắc tội với thế lực lớn, cuốn vào cuộc tranh giành của nhà họ Lâm?
ít nhất thì Tiêu Sách nghĩ không ra.
Anh lắc đầu, có chút cỏ lời nhìn Lâm Bản Thanh.
Sắc mặt Lâm Bản Thanh lập tức trở nên tái nhợt, không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trước đó, mà có chút hoảng loạn và thất vọng.
Dáng vẻ này của cô ấy khiến Tiêu Sách có chút đau lòng.
“Chẳng lẽ thực sự hết cách rồi sao." Cô ấy nói lí nhí, nhíu chặt mày.
Tiêu Sách không nói gì, bởi vì anh sợ mình mềm lòng.
Theo lý trí mà tiến tới, quyết định của anh phải tuyệt đối chính xác, anh đã cân nhắc về nhiều yếu tố của các phương diện, cũng đã phân tích lợi và hại mới đưa ra quyết định như vậy.
Nhưng từ trước đến nay, con người không chỉ là động vật sống bằng lý trí.
Nếu người đang trong hoàn cảnh giống như bây giờ là dì Hàn, hoặc là Phương Bác, Tiêu Sách chắc chắn sẽ ra tay không chút do dự, bất luận là đắc tội với ai cũng không quan trọng.
Nhưng với Lâm Bán Thanh, quan hệ giữa Tiêu Sách và cô ấy chỉ là tình cờ gặp nhau vài lần mà thôi, thậm chí còn không phải là bạn bè.
Anh áy náy nhìn Lâm Bán Thanh lần nữa, đời người vốn có nhiều điều phải đành chịu, mỗi một người đều phải đối mặt, không phải lần nào cũng có người giúp đỡ.
Lâm Bán Thanh hít một hơi thật sâu để mình dần dần bình tĩnh trở lại.
Cô ấy định thử lại lần cuối cùng, mở miệng hỏi: “Tiêu Sách, chỉ cần anh có thể ra tay cứu ông nội của tôi, anh cần bao nhiêu tiền thì cứ việc nói, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng cho anh.”
Tiêu Sách lắc đầu nói: “Đây không phải là vấn đề tiền, mặc dù tôi cần tiền, nhưng sẽ không dùng cách này để kiếm tiền, nếu như cô có thể cứu ông cụ Lâm ra ngoài, tôi vẫn sẽ ra tay, chữa bệnh miễn phí cho ông cụ Lâm, cho đến khi bệnh tình của ông cụ Lâm hoàn toàn hồi phục.”
“Nhưng nếu là tình hình như bây giờ...”
Tiêu Sách không nói ra những lời tiếp theo, bởi vì anh cảm thấy rằng Lâm Bản Thanh đã hiểu rồi.
Nếu như Tiêu Sách cần dùng cách như vậy để kiếm tiền, anh có thể đăng ký vào Hắc Bảng để trở thành một sát thủ.
Với thực lực của mình, anh có thể sớm trở thành một sát thủ cấp kim cương trở lên.
Đến lúc đó, tùy tiện nhận một nhiệm vụ cũng mấy trăm vạn, hàng chục triệu M vàng.
Nếu như vậy, bất luận là đắc tội với ai, Tiêu Sách cũng không cần để ý, bởi vì anh vốn là một người sống trong thế giới đen tối, một người cô đơn muốn làm gì thì làm nấy.
Nhưng anh không muốn đi theo con đường này, càng không muốn bởi vì tiền mà gây thù chuốc oán quá nhiều.
Suy cho cùng, cho dù là một người vô địch cũng không có nghĩa phải trở thành kẻ thù với thế giới.
Đương nhiên, nói đến cuối cùng thì vẫn là vì anh và Lâm Bản Thanh chỉ là người quen xã giao, thậm chí còn không phải là bạn bè, anh cũng không có lý do gì để liều mạng.