Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy rằng anh rất tự tin về thực lực của mình, nhưng nhiều lúc chỉ dựa vào sức mạnh thôi là không đủ, nếu muốn đạt được mục đích thì còn cần phải dùng đến mưu trí.
"Vậy thì... Cùng với các người chơi đùa một chút vậy..."
Tiêu Sách nghĩ xong xuôi, lẩm bẩm nói, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ.
“Kế hoạch của cô là gì?” Tiêu Sách hỏi Lâm Bán Thanh.
Lâm Bán Thanh do dự một chút, lắc đầu nói: "Không có kế hoạch cụ thể, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi, bởi vì ngay cả ông nội bị khống chế ở đâu tôi cũng không biết, điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là ông nội vẫn ở trong nhà họ Lâm, nhưng là ở trong khu nhà nào thì tôi cũng không biết."
“Vậy cô có bản vẽ cấu trúc của nhà họ Lâm không?” Tiêu Sách hỏi lại.
"Bản vẽ cấu trúc? Anh đang nói về bản đồ địa hình?" Lâm Bán Thanh khó hiểu hỏi lại.
Tiêu Sách kinh ngạc một lúc, xoa xoa mũi nói: "Chắc là đúng nó rồi..."
Lúc này anh không biết nói sao, nghe được ý tứ của Lâm Bán Thanh, nhà họ Lâm lớn như vậy cũng cần bản đồ địa hình sao? Anh cứ nghĩ đó chỉ là một ngôi nhà lớn hơn một chút mà thôi.
Lâm Bán Thanh không nhận ra sự khác thường của Tiêu Sách, mở miệng nói: "Trong những năm qua nhà họ Lâm đã thay đổi rất nhiều, vì vậy tôi không có bản đồ địa hình mới nhất, nhưng tôi có thể vẽ một cách khái quát cho anh."
Nói xong, Lâm Bán Thanh lấy ra một tờ giấy A4 và một cây bút trong túi, bắt đầu vẽ.
Tiêu Sách thấy Lâm Bán Thanh đầu tiên về một vòng tròn lớn trên giấy, gần như chiếm toàn bộ tờ giấy A4, sau đó ở giữa vòng tròn lớn vẽ một hình chữ nhật có kích thước bằng hộp thuốc lá.
Xung quanh hộp thuốc lá, có hơn chục hình chữ nhật to bằng nắp hộp diêm, ngoài ra còn có hàng chục hình vuông to bằng cái móng tay.
Tiêu Sách có chút tò mò, chỉ vào hình vuông nhỏ nhất và nói: "Đây là cái gì vậy? Đều là trạm gác sao? Gia tộc họ Lâm cần nhiều trạm gác như vậy sao?"
Lâm Bản Thanh nghe vậy thì ngây người, lắc đầu nói: “Đây không phải là trạm gác, chúng là biệt thự ở của một số tộc nhân hệ thứ và hậu bối đời thứ ba của nhà họ Lâm."
Tiêu Sách kinh ngạc nói: "Vậy chỗ này rộng bao nhiêu?"
Tiêu Sách kinh ngạc nói: "Vậy chỗ này rộng bao nhiêu?"
Lâm Bán Thanh giải thích: "Những biệt thự này đều được xây dựng theo tiêu chuẩn giống nhau, có diện tích khoảng sáu bảy trăm mét vuông, không lớn lắm, cho nên tộc nhân có chút địa vị cũng không sinh sống ở đây."
Tiêu Sách đột nhiên không nói nên lời, anh chỉ vào hình chữ nhật to nắp hộp diêm và hỏi: "Vậy đây là nơi sinh sống của những người cốt cán của gia tộc họ Lâm? Cô có chắc là mình đã vẽ theo đúng tỉ lệ không?"
"Tuy rằng không chính xác lắm, nhưng có lẽ sai số cũng không quá lớn, quả thực những tòa này chỉ dành cho những người tài cốt cán của nhà họ Lâm, trong ba thế hệ của nhà họ Lâm, những người có thể sống ở đây chưa đến ba người, bố tôi và tôi đều có nhà của riêng mình, còn các nhà khác thuộc về những vị trưởng bối như bác và chú tôi."
Sau đó, cô ấy chỉ vào hình vẽ có kích thước bằng bao thuốc lá ở chính giữa và nói: "Đây là từ đường của nhà họ Lâm, là nơi sinh hoạt chung, nhưng chỉ những thành viên trong gia đình họ Lâm mới được vào, nếu tùy tiện xông vào, nhẹ sẽ bị phạt còn nặng thì bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, tôi cũng không thể tùy tiện vào được."
Sau khi Lâm Bản Thanh nói xong, cô ấy còn thêm một số con sông, đường, đồi và các địa hình khác vào tờ giấy, cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Tiêu Sách cầm lấy nó, cuối cùng hiểu tại sao Lâm Bán Thanh lại sử dụng bản đồ địa hình để mô tả nó.
Quy mô của nhà họ Lâm xem ra còn lớn hơn một ngôi làng, nó có thể được so với một số thị trấn nhỏ.
Nếu lấp đầy, ước tính hàng vạn người sẽ có thể sinh sống được ở đây.
Hơn nữa nơi này thuộc về nhà họ Lâm, điều này đã khiến Tiêu Sách mở mang tầm mắt.
"Nhất định đều là công trình vi phạm luật lệ..." Tiêu Sách nghĩ thầm trong lòng, lúc này phải thừa nhận chính mình có tâm lý ghét người giàu.
-
Nhà họ Lâm đã phải chi bao nhiêu tiền cho những tòa nhà này! Hơn nữa dường như nhà họ Lâm chiếm một thung lũng có diện tích vài km vuông, hệt như một vương quốc nhỏ.
Lâm Bán Thanh giải thích: "Những biệt thự này đều được xây dựng theo tiêu chuẩn giống nhau, có diện tích khoảng sáu bảy trăm mét vuông, không lớn lắm, cho nên tộc nhân có chút địa vị cũng không sinh sống ở đây"
Tiêu Sách đột nhiên không nói nên lời, anh chỉ vào hình chữ nhật to nắp hộp diêm và hỏi: "Vậy đây là nơi sinh sống của những người cốt cán của gia tộc họ Lâm? Cô có chắc là mình đã vẽ theo đúng tỉ lệ không?"
"Tuy rằng không chính xác lắm, nhưng có lẽ sai số cũng không quá lớn, quả thực những tòa này chỉ dành cho những người tài cốt cán của nhà họ Lâm, trong ba thế hệ của nhà họ Lâm, những người có thể sống ở đây chưa đến ba người, bố tôi và tôi đều có nhà của riêng mình, còn các nhà khác thuộc về những vị trưởng bối như bác và chú tôi."
Sau đó, cô ấy chỉ vào hình vẽ có kích thước bằng bao thuốc lá ở chính giữa và nói: "Đây là từ đường của nhà họ Lâm, là nơi sinh hoạt chung, nhưng chỉ những thành viên trong gia đình họ Lâm mới được vào, nếu tùy tiện xông vào, nhẹ sẽ bị phạt còn nặng thì bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, tôi cũng không thể tùy tiện vào được."
Sau khi Lâm Bán Thanh nói xong, cô ấy còn thêm một số con sông, đường, đồi và các địa hình khác vào tờ giấy, cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Tiêu Sách cầm lấy nó, cuối cùng hiểu tại sao Lâm Bán Thanh lại sử dụng bản đồ địa hình để mô tả nó.
Quy mô của nhà họ Lâm xem ra còn lớn hơn một ngôi làng, nó có thể được so với một số thị trấn nhỏ.
Nếu lấp đầy, ước tính hàng vạn người sẽ có thể sinh sống được ở đây.
Hơn nữa nơi này thuộc về nhà họ Lâm, điều này đã khiến Tiêu Sách mở mang tầm mắt.
"Nhất định đều là công trình vi phạm luật lệ.." Tiêu Sách nghĩ thầm trong lòng, lúc này phải thừa nhận chính mình có tâm lý ghét người giàu.
Nhà họ Lâm đã phải chi bao nhiêu tiền cho những tòa nhà này! Hơn nữa dường như nhà họ Lâm chiếm một thung lũng có diện tích vài km vuông, hệt như một vương quốc nhỏ.
Chẳng trách Cố Minh đã từng nói những người giàu có ở thành phố Giang Lăng đã là gì, nơi giàu nhất chính là nhà họ Lâm!
Những gia tộc giàu có ẩn mình dưới vẻ ngoài là gia tộc bình thường như nhà họ Lâm mới thực sự đáng sợ, cũng không biết những gia tộc như vậy ở nước Hoa có bao nhiêu.
Nếu không có cơ hội này, Tiêu Sách cũng sẽ không thể tưởng tượng được.
Tiêu Sách lắc đầu không nghĩ tới vấn đề này nữa, cẩn thận nhìn lướt qua bản đồ nói: "Bán Thanh, cô còn biết gì về nhà họ Lâm nữa không? Cô cảm thấy ông cụ Lâm có khả năng bị khống chế ở đâu?"
Lâm Bán Thanh suy nghĩ một lúc, vòng qua ba nhà lớn trên bản đồ, nói: "Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ ông nội sẽ ở một trong ba nơi này! Đây cũng là nơi bác hai - Lâm Khôn của tôi đang sinh sống, có khả năng lớn ông nội sẽ ở đây, bởi vì theo thông tin mà tôi nhận được trước đây, lần này chính bác hai Lâm Khôn là người cầm đầu trong việc không chế ông nội, ông ta không phải là con ruột của ông nội tôi, mà là con trai cả của ông ba!"
"Mấy chục năm trước, ông bà đã ủng hộ ông hai nắm quyền lực, sau khi ông hay thất bại, ông ba trở nên thấp kém, nhưng con trai cả của ông, Lâm Khôn, luôn biểu hiện rất tích cực và đã làm được rất nhiều chuyện cho nhà họ Lâm."
"Khi ông nội tôi thoái vị cách đây vài năm, nhiều người cũng nói rằng nên nhường chỗ cho bác hai Lâm Khôn, nhưng cuối cùng ông tôi vẫn nhường chỗ cho bố tôi, tôi đoán ông ta đã luôn rất bất bình vì chuyện này, sinh ra nỗi oán hận trong lòng!"
"Còn lý do tại sao tôi nói rằng ông nội có nhiều khả năng ở đây là vì nơi đây có nhiều cao thủ tập trung nhất! Cao thủ do Đàm Huy đưa đến, một nửa cao thủ đều sống trong nhà của bác hai! Nếu họ muốn khống chế ông nội, họ cần người bảo vệ, vì vậy, đây là nơi có nhiều khả năng nhất! "
Nói xong, Lâm Bán Thanh chỉ vào hai nơi khác nói: "Tuy nhiên, hai nơi này cũng có khả năng! Bác hại của tôi cực kỳ xảo quyệt, ông ta có thể cố ý dùng thủ thuật che mắt để mê hoặc chúng ta, cố ý làm cho chúng ta cảm thấy ông ta đang khống chế ông nội ở trong nhà riêng của mình, nhưng thực ra đó là một cái bẫy!".
"Ngoài nhà bác hai, tôi còn nhận được tin tức, hai nơi này cũng có không ít người của Đàm Huy, còn có một số vệ sĩ của bác hại, lén lén lút lút rất đáng ngờ!"
Tiêu Sách nghe xong nhìn chằm chằm ba điểm trên bản đồ, vuốt cằm suy nghĩ.
Quy mô của nhà họ Lâm vượt quá sức tưởng tượng của Tiêu Sách, trong đó có rất nhiều biệt thự và đại viện, thật quá dễ dàng để giấu ông cụ Lâm.
Ông cụ Lâm, có thể được giấu ở bất kỳ nơi nào.
Bọn họ đã phải tốn rất nhiều tâm sức chỉ để tìm được ông cụ Lâm, cũng chưa chắc đã tìm được, chẳng trách Lâm Bán Thanh không có bất cứ kế hoạch nào, nên chỉ có thể tùy cơ ứng biến, gặp chiếu phá chiêu mà thôi.
"Xem ra muốn trực tiếp tìm thấy ông cụ Lâm, sau đó lén lút đến gần đánh thức ông cụ là điều không thể, trước tiên chỉ có thể chơi với bọn họ, tìm ra sơ hở rồi xác định vị trí của ông cụ Lâm."
Tiêu Sách nói xong, Lâm Bán Thanh gật đầu: "Tin vui duy nhất là rời khỏi nhà họ Lâm chỉ có hai con đường, những nơi khác rất khó vượt qua, dù có vượt qua được cũng dễ dàng bị phát hiện! Tôi đã bảo người trông coi những nơi quan trọng rồi, muốn đưa ông cụ đi nhất định sẽ bị chúng ta phát hiện ra!"
"Tuy nhiên, đây chỉ là trong tình huống ban ngày, nếu họ ban đêm bí mật rời đi, sẽ không dễ dàng phát hiện ra! ít nhất nhân lực của chúng ta còn xa mới đủ để kiểm soát mọi nơi! Vì vậy, chúng ta phải tìm được ông nội càng sớm càng tốt, nếu không đến buổi tối thì đã quá muộn!
Tiêu Sách gật đầu, mọi thứ tệ hơn anh nghĩ rất nhiều.
Nhưng lúc này, Tiêu Sách mơ hồ cũng có chút hưng phấn, như là quay trở lại quân đội, trở lại trung đội đặc chiến Lang Nha, dẫn theo một bầy sói con hoàn thành nhiệm vụ khó khăn.
Lúc đó, tình hình còn tồi tệ hơn bây giờ rất nhiều, nó còn nguy hiểm hơn...
Tiêu Sách nói: "Chỉ cần ông cụ Lâm ở trong phạm vi cách tôi mười mét, tôi có thể xác định được vị trí của ông cụ, vì vậy, chúng ta phải tìm cách đi vào ba nơi này và kiểm tra từng nơi một để đưa ông cụ ra! Còn về tiến vào như thế nào, đến lúc đó chúng ta gặp chiếu phá chiêu thôi."
Sau khi nói xong, Tiêu Sách không nói nhiều nữa, yên lặng đi theo về phía trước.
Đi về phía trước khoảng nửa giờ, lúc này đã cách xa khu vực trung tâm thành phố Giang Lăng, xung quanh không có nhiều thôn trang, toàn là rừng rậm và đồi núi bao xung quanh.
Lâm Bán Thanh nói: "Gần đến rồi."
Tiêu Sách vừa mở mắt ra, xe đã vượt qua một cánh cổng sắt lớn, lao vào một con đường núi tuyệt đẹp, sau khi băng qua đường núi, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên rộng rãi sáng sủa.
Lúc này, họ đã đi vào trong hẻm núi.
Toàn bộ trong hẻm núi, đâu đâu cũng có mái cong và ngói sáng, như thể bước vào một thế giới mới, những kiến trúc xinh đẹp trải dài đến cuối tầm mắt.
Toàn bộ hẻm núi được trang trí như một đại hoa viên, mỗi bước một cảnh.
Nếu gạt những nguy cơ tiềm ẩn sang một bên, Tiêu Sách phải thừa nhận rằng đây là một nơi tốt để sống.
Nếu không biết đây là nhà họ Lâm, cho dù có nói với Tiêu Sách đó là khu nghỉ dưỡng cấp 5A, anh cũng sẽ tin.
"Thật là... Quá xa xỉ!"
Tiêu Sách không nhịn được thốt lên, nhưng trong lòng cũng có chút hâm mộ, tự hỏi sau này
mình có được sở hữu một nơi như vậy để người thân và bạn bè được sống một cuộc sống tốt nhất hay không.
Vừa nghĩ tới đây, Con đường trước mặt đột nhiên xuất hiện một đoàn người đứng chắn giữa đường.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, nụ cười nở trên môi, mặc hán bào kiểu cổ, hai tay đút vào trong ống tay áo.
Trông rất giống dáng vẻ của các đại thần thượng triều trong phim truyền hình.
Nếu không phải những người xung quanh ông ta trông rất bình thường, Tiêu Sách suýt chút nữa tưởng mình xuyên không rồi.
Khi Lâm Bán Thanh nhìn thấy ông ta, sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi, thấp giọng nói: "Đó là bác hai Lâm Khôn, xem ra ông ta đã sớm biết chúng ta sẽ trở về, đứng ở đây đợi chúng ta, hù!"
"Ông ta là Lâm Khôn ư? Trang phục này có chút thú vị." Tiêu Sách cười nhàn nhạt nói.
“Dừng xe” Lâm Bán Thanh nói với Long Ngũ.
Long Ngũ đành dừng xe, không dừng cũng không được, đường đã bị chặn rồi, trừ khi anh ta chọn cách đâm qua đoàn người đó, nếu không chỉ có thể dừng lại.
Khi xe dừng lại, Lâm Bán Thanh xuống xe.
Long Ngũ và Long Thất vội vàng đứng bên cạnh bảo vệ cô ấy.
Tiêu Sách cũng xuống xe, mơ hồ đứng sau Lâm Bán Thanh nửa bước, vừa nhìn đám người Lâm Khôn, vừa đi về phía bọn họ.
Khi Lâm Khôn nhìn thấy Lâm Bán Thanh xuống xe, ông ta mỉm cười híp mắt, dẫn mọi người đến nghênh đón.
Trên mặt ông ta dường như không có một chút thái độ thù địch nào, thậm chí còn nhiệt tình, ông ta nói với Lâm Bán Thanh: "Cháu gái Bán Thanh, sao đã trở về rồi?"
“Đây là nhà của cháu trừ phi, bác hai nghĩ rằng cháu không thể quay về?” Lâm Bán Thanh hồi phục lại bộ dạng băng giá, lạnh lùng nói.
Lâm Khôn cười nhạt, dù bị Lâm Bán Thanh quát một câu cũng không thèm để ý.
Ông ta tiếp tục cười nói: “Cháu gái Bán Thanh thật biết nói đùa, không sớm thì muộn nhà họ Lâm cũng do cháu gái Bán Thanh làm chủ, cháu muốn quay về, ai dám cản?”
“Ồ? Vậy sao? Vậy bây giờ bác hai đang làm gì?”
Lâm Bản Thanh chế nhạo nói, nói xong cũng không đợi Lâm Khôn trả lời, lạnh lùng mở miệng: “Nếu như bác hai cũng ở đây, vậy cháu muốn hỏi một câu, bây giờ ông ở đâu, cháu muốn gặp ông!”
“Cháu gái Bán Thanh đừng vội, bây giờ ông cụ đã mắc một loại bệnh truyền nhiễm, để tránh truyền bệnh cho người khác nên bác đã sắp xếp cho ông cụ ở một nơi rất thoải mái, sẽ không có chuyện gì cả. Nếu như cháu gái Bán Thanh muốn gặp ông cụ, thì đợi bên của ông cụ khỏi rồi sẽ có cơ hội gặp mặt.” Lâm Khôn vẫn như nguyên bộ dạng bình thản.
Lâm Bán Thanh nghe thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi, tuy biết rằng Lâm Khôn sẽ không cho cô ấy cơ hội gặp mặt ông, nhưng nói thẳng trước mặt như vậy vẫn khiến cho cô phẫn nộ.
Cô ấy cắn răng nói: “Bác hai, bác đang muốn tạo phản sao?”
Lâm Khôn đang cười hị hị nghe thấy vậy sắc mặt lập tức trùng xuống, đột nhiên quát lên: “Lâm Bán Thanh, cháu đang nói cái gì vậy! Nhà họ Lâm không những là nhà họ Lâm của Lâm Vân, cũng là nhà họ Lâm của chúng ta! Cái gì tạo phản không tạo phản, trừ phi là bố Lâm Vân của cháu đã cho cho rằng bản thân là chủ của nhà họ Lâm? Chúng ta đều là tôi tới của ông ta?”
Lâm Khôn phẫn nộ nói đáp lại một câu, khuôn mặt Lâm Bản Thanh nhất thời xanh lại, nắm chặt tay thành quyền.
Chung quy thì cô ấy còn quá trẻ, vài câu nói của Lâm Khôn đã bị kích động, không khống chế nổi tâm trạng của bản thân, bị Lâm Khôn trách mắng một câu, nhất thời rơi vào thế bất
loi.
Đối với kiểu giao chiến thế này Lâm Khôn đã là một tên lão luyện, sau khi trách mắng Lâm Bán Thanh một câu, ông ta cười híp mắt trở lại.
Lâm Khôn nói: “Bác biết cháu gái Bản Thanh lo lắng cho an nguy của ông cụ, cháu yên tâm đi, ông cụ cũng là bác cả của bác, bác cũng như cháu lo lắng cho ông ấy! Đây không, bác đã liên hệ với bác sĩ giỏi nhất nước M, nhanh chóng đưa ông cụ đến nước M, tiếp nhận trị liệu tốt nhất, bác tin không lâu sau ông cụ sẽ tỉnh trở lại.”
“Bác!” Lâm Bản Thanh thở hổn hển.
Cô ấy hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Vậy thì không khiến cho bả hai bận tâm nữa rồi, bệnh của ông, cháu và bố đã tìm được người người chữa trị, không cần phải đi nước M, chỉ cần một khoảng thời gian nữa, ông sẽ tự nhiên tỉnh lại, đến lúc đó tất cả yêu ma quỷ quái cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp!”
Lâm Khôn cười ha ha: “Cháu gái Bán Thanh, cháu vẫn còn quá trẻ, tình hình hiện tại của ông cụ, căn bản là trong nước không có thể chữa trị được, cháu đừng để người khác lừa!”
“Chuyện cháu bị lừa không có gì to tát, ông cụ có liên quan đến sự tồn vong của cả nhà họ Lâm, vì thế bệnh của ông ấy không thể để người khác tùy tiện trị liệu, huống hồ là đến việc tiếp xúc cũng không thể để anh ta tiếp tiếp xúc ông cụ, nếu không rất dễ trở thành tai họa!”
Bộ dạng suy nghĩ cho ông cụ của Lâm Khôn khiến Lâm Bản Thanh tức đến ngứa răng.
Lâm Bán Thanh nói: “Cho dù là thế nào, cháu cũng phải gặp ông, ít nhất là xác định được an toàn của ông, cháu có quyền quyết định ông sẽ tiếp nhận điều trị của ai, không có sự đồng ý của cháu, ai cũng không được đưa ông đến nước M!”
Lâm Khôn cười nhạt: “Cháu gái Bản Thanh, đây là nhà họ Lâm, chứ không phải một gia đình nhỏ dưới đáy xã hội, ông cụ là ông của cháu không sai, nhưng cũng là chủ nhân của cả nhà họ Lâm, là mấu chốt cho sự tiếp tục giàu mạnh của nhà họ Lâm, cháu còn quá nhỏ, lúc bố cháu không có mặt, thì sự an toàn của ông cụ là trách nhiệm của bác.”
Nhưng mà, nếu như cháu muốn gặp mặt ông cụ, đương nhiên có thể bác hại đây sẽ gọi người người chuẩn bị, bây giờ ông cụ đang mắc bệnh truyền nhiễm, mà cháu là tương lai của nhà họ Lâm chúng ta, cháu không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, đợi chuẩn bị xong xuôi thì sẽ để cháu gặp ông cụ, cháu thấy thế nào?”
Lâm Bán Thanh nghe xong hơi bất ngờ, tuy biết rằng Lâm Khôn chỉ đang kéo dài thời gian, nhưng Lâm Khôn đã nói như vậy, cô ấy cũng không tìm được lý do nào tốt hơn..
Lâm Khôn thấy cô ấy do dự, tiếp tục cười nói: “Cháu gái Bán Thanh, lo cho ông cụ cả ngày trời, cháu chưa kịp ăn cơm phải không, đi, đến nhà bác hai, bác hai bảo bác gái chuẩn bị cơm cho cháu ăn, đúng lúc có một người trẻ rất ngưỡng mộ cháu, bác hai giới thiệu với cháu, tin rằng hai đứa có thể tiếp xúc vui vẻ”
Lâm Bán Thanh nghe thấy vậy nhất thời muốn từ chối.
Nhưng lúc này, Tiêu Sách mới nhẹ giọng nói: “Đồng ý ông ấy.”
Lâm Bản Thanh ngây người, không biết vì sao Tiêu Sách bảo cô đồng ý, có thể đảm bảo Lâm Khôn mời cô đến nhà ăn cơm tốt, tuyệt đối không phải có lòng tốt.
Nhưng đến cuối cùng Lâm Bán Thanh do dự, vẫn quyết định tin tưởng Tiêu Sách: “Được! Vậy thì làm phiên bác hai rồi, nhưng sau khi ăn tối, cháu hy vọng có thể gặp ông!”
“Đương nhiên, cháu gái Bán Thanh, cháu cứ yên tâm.” Lâm Khôn cười nói.
Nếu như đã quyết định, Lâm Bán Thanh cũng không do dự mà đưa Tiêu Sách, Long Ngũ, Long Thất, ba người bọn họ đi cùng với đám người của Lâm Khôn đi đến nơi ở của Lâm Khôn.
Mặc dù Tiêu Sách đã biết “bản đồ địa hình nhà Lâm Bán Thanh, biết rằng nơi ở của các người cốt cán trong họ đều rất khoa trương, nhưng khi Tiêu Sách thật sự bước vào những sân rộng như thế này, thì mới phát hiện anh đã đánh giá thấp sự giàu có của nhà họ Lâm.
Sân nhà Lâm Khôn không những to, mà còn được bài trí một cách trang hoàng, chỉ có thể dùng từ xa hoa để miêu tả.
“Những người này không phải người nhà họ Lâm, có lẽ là cao thủ mà Đàm Huy đưa tới!”.
Lâm Bán Thanh nhỏ giọng nói với Tiêu Sách, sau đó lại nói: “Tiêu Sách, tại sao anh lại bảo tôi đồng ý với Lâm Khôn đến nhà ông ta ăn cơm? Anh không sợ đây là cái bẫy sao? Tuyệt đối Lâm Khôn không có ý gì tốt đẹp!”
Tiêu Sách cười nhạt: “Đương nhiên tôi biết ông ta không có ý gì tốt đẹp, nhưng dựa vào thái độ trước kia của ông ta, ông ta sẽ không trực tiếp mà không nể mặt gây bất lợi cho cô, vì thế cho dù là âm mưu, cũng sẽ không ở đây mà thu phục cô, thậm chí là thủ tiêu! Vì thế chỉ cần cẩn thận một chút, có lẽ không có vấn đề gì đâu?”.
"Bảo cô đồng ý với ông ta là bởi vì chúng ta có thể nhân cơ hội này vào nhà họ Lâm! Chút nữa tìm cơ hội, tôi tạm thời rời đi để nghĩ cách xác định xem ông cụ Lâm có bị giám sát ở đây hay không... Ngoài ra, gọi tôi là Long Đại.”
Lâm Bán Thanh nghe xong liền sửng sốt, nhíu mày: "Ở đây nhiều người như vậy, anh cứ như vậy đi tìm ông cụ sao? Nếu bị người phát hiện, có lẽ sẽ.."
"Yên tâm đi, tôi sẽ chờ cơ hội, cũng cẩn thận một chút, cứ để chúng ta tùy cơ ứng biến là được rồi."
Nói xong, Tiêu Sách cũng ngừng nói.
Ngay sau đó đoàn người tiến vào đại sảnh xa hoa của sân, Lâm Khôn có vẻ không quan tâm đến chuyện Lâm Bán Thanh mang theo vệ sĩ đến, vì thế không ai ngăn cản Tiêu Sách ba người bọn họ.
Sau khi đến đại sảnh, Tiêu Sách phát hiện đã có năm sáu người đang đợi trong đại sảnh lúc này.
Trong đó có một thanh niên khoảng hai bốn hai năm tuổi, đang ngồi ở vị trí chính trong đại sảnh, vẻ mặt lãnh đạm, thần thái bình thản kiêu ngạo, rõ ràng là không bình thường.
Hơn nữa, đằng sau cậu ta còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo rất rõ, lộ ra vài phần khát máu và tàn nhẫn.
Không hề đơn giản!
Long Ngũ nhìn cậu ta, đột nhiên nheo mắt lại đối mặt với đối phương.
Ngoài hai người này ra, còn có một người đàn ông có râu khoảng bốn mươi tuổi, ngồi ở vị trí thuộc hạ của thanh niên, ông ta có lông mày rậm và đôi mắt to, toàn thân bắp thịt cường tráng, tỏa ra khí chất của thổ phỉ.
Những người còn lại đều đứng sau lưng cậu ta, biểu hiện là người của cậu ta.
Lâm Bán Thanh hơi nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: "Đây là một trong những cánh tay phải trái của Đàm Huy, tên là Thần Điền, ông ta là một cao thủ rất lợi hại!"
Tiêu Sách gật đầu và không quan tâm lắm, Thẩm Điền này cũng có thể được coi là một cao thủ, nhưng Tiêu Sách cảm thấy Long Ngũ và Long Thất có thể giải quyết ông ta.
Ngược lại là người đàn ông trung niên mặt sẹo phía sau thanh niên kia, thật không đơn giản.
Ông ta mang lại cho Tiêu Sách cảm giác còn mạnh hơn của Long Ngũ, e rằng Long Ngũ sẽ không phải là đối thủ của ông ta.
Điều này làm cho Tiêu Sách thấy tò mò, người có thể khiến cao thủ làm vệ sĩ hiển nhiên không phải là nhân vật đơn giản, cậu ta lại còn đang ngồi trên ghế chính, Lâm Khôn mang theo Lâm Bán Thanh đi vào, cậu ta cũng không có ý định đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, đáng để người khác phải suy nghĩ.
Lúc này Lâm Bàn Thanh cũng tò mò đánh giá thanh niên, cau mày nói: "Bác hai, cậu ta là ai?"
Lâm Khôn nghe xong cười nhạt nói: "Cháu gái Bán Thanh, đến đây, để bác giới thiệu cho cháu, đây là người bác muối giới thiệu với cháu, Lâm Triệt..."
"Anh Đường ba không cần giới thiệu, em sẽ tự mình nói."
Thanh niên được gọi là Lâm Triệt mỉm cười đứng lên, đi đến chỗ cách Lâm Bán Thanh chỉ hai mét, thấy Long Ngũ và Long Thất cảnh giác đứng chắn trước mặt Lâm Bán Thanh thì cậu ta mới dừng lại.
Cậu ta cười nói: "Xin tự giới thiệu, tôi tên là Lâm Triệt, bổ nuôi của tôi là Lâm Kiệt, cô chính là Lâm Bán Thanh đúng không? Không hổ danh là một trong bốn người đẹp của Giang Lăng, quả nhiên nghiêng nước nghiêng thành, nhìn đã muốn yêu, trước khi tôi trở về nước, tôi thường nghe thấy tên cô, hôm nay vừa ra mắt, so với tưởng tượng của tôi thì đẹp hơn nhiều.
Lâm Bán Thanh sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng khi nghe được lời này, cô hỏi: "Con trai nuôi của Lâm Kiệt?”
Lâm Triệt cười nhạt một tiếng, nói: "Tuy rằng bố nuôi của tôi đã rời khỏi nhà họ Lâm mấy chục năm trước, nhưng cô nên gọi một tiếng ông chứ?”
"Hừ! Ông ta đã làm chuyện như vậy, còn muốn tôi ông ta là ông hai?"
Lâm Bán Thanh lạnh lùng nói xong, tức giận nhìn Lâm Khôn, nói: "Bác hai, đây là người mà bác muốn giới thiệu với cháu sao? Quả thật là không cần che đậy một chút nào, mang người về nhà họ Lâm luôn rồi! Có vẻ như không lâu sau nữa, người nhà họ Lâm đều phải đổi da hết rồi!”
Lâm Khôn cười nhạt khi nghe điều này: "Cháu gái Bán Thanh nói gì vậy? Lâm Triệt là con nuôi của ông hai cháu, tuy rằng tuổi tác không chênh lệch nhiều nhưng theo lý mà nói cháu nên gọi một tiếng chú, bây giờ cháu nói cái gì bác hai nghe không hiểu, cái gì mà đổi da? Đổi ai cơ?”
Lâm Bán Thanh nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Khốn, chỉ hận không thể ở ngay lúc này lột ra bộ mặt giả tạo của Lâm Khôn, không muốn nể mặt thêm một chút nào.