Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách
  3. Chương 171-176
Trước /412 Sau

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách

Chương 171-176

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhưng nghĩ đến việc ông nội vẫn bị Lâm Khôn khống chế, Lâm Bán Thanh chỉ có thể nhẫn

nại.

Một khi hoàn toàn gạt bỏ thể diện, với sức mạnh của cô ấy, căn bản không thể đấu lại Lâm Khôn và Đàm Triết, bây giờ còn thêm Lâm Triệt vào nữa, vậy càng không có phần thắng.

Cách duy nhất chính là tìm ông cụ Lâm và giải cứu ông ấy trước.

Chỉ khi ông cụ Lâm tỉnh dậy thì những người ở phe trung lập còn lại của nhà họ Lâm mới đảo lộn, cùng với sự giúp đỡ của chính nghĩa thì mới có thể phá vỡ kế hoạch của Lâm Không

Lúc này Lâm Bán Thanh nhìn thấy bộ dạng của tên cáo già xảo quyệt Lâm Khôn, cô ấy chỉ cảm thấy buồn nôn.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, cố nén sự kích động mà vẫy tay, nhìn Lâm Triệt nói: “Anh là Lâm Triệt đúng không? Hoan nghênh anh đến nhà họ Lâm, hy vọng anh chơi vui vẻ”

Lâm Triệt cười nhạt nói: “Cô Bán Thanh không cần khách sáo, mặc dù tôi chỉ là con nuôi của bố nuôi, nhưng tôi đã dập đầu thắp hương cúng bái, vậy cũng xem như là người nhà họ Lâm rồi, bố nuôi luôn nói với tôi, đừng quên chúng ta họ Lâm, có một ngày sau khi về nước, nhất định phải trở về nhà họ Lâm để nhận tổ quy tông, vì vậy, cô đừng khách sáo như thế, sau này mọi người đều là người một nhà”

“Cô thật sự không cần khách sao đâu!”.

Lâm Bản Thanh tức giận nói: “Nhận tổ quy tổng, vậy thì đi đến đền thờ nhà họ Lâm, do đích thân chủ nhà này là bố tôi giữ gìn, đến nay bố tôi vẫn chưa quay về, hiển nhiên là anh không có cách nào để nhận tổ quy tông rồi, vì vậy mặc dù anh họ Lâm, nhưng mọi người không phải là người một nhà, vậy nên đừng nhận quan hệ lung tung.”

“Nhưng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.” Lâm Triệt cười nhạt nói.

“Vậy thì cũng chưa hẳn, có thể để anh vào đền thờ nhận tổ quy tông hay không, cũng không phải anh nói là được, đều phải do chủ nhà như bố tôi quyết định!” Lâm Bán Thanh lạnh lùng nói.

“Tôi nghĩ, chủ nhà nhất định sẽ đồng ý.” Lâm Triệt cười tít mắt nói.

“Được rồi, cháu gái Bản Thanh, chủ em Lâm Triệt, hai người đừng đứng đây nói chuyện nữa, sau này mọi người đều là người một nhà, ngồi xuống từ từ nói chuyện nhé”

Lúc này, Lâm Khôn nói xen vào và mỉm cười cắt ngang.

Lâm Bán Thanh cũng không muốn tranh luận với Lâm Triệt nữa, cô ấy nhìn thấy Lâm Triệt này thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là khi cậu ta nhìn chằm chằm vào mình và cười, điều đó khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

Cô ấy hừ lạnh một tiếng và tìm một vị trí ngồi xuống.

Còn Lâm Triệt lại quay về ngồi ở vị trí của chủ nhà mà không hề khách sáo, giống như cậu ta mới là ông chủ ở đây vậy, nhất thời khiến sắc mặt Lâm Bản Thanh càng thêm khó coi.

Còn Lâm Khôn thì hoàn toàn không để ý đến việc đó chút nào, chính là để Lâm Bán Thanh hiểu rõ rằng Lâm Khôn đã quyết định chủ kiến phải làm một con chó cho Lâm Kiệt rồi.

Một người con nuôi của Lâm Kiệt đến đây cũng có thể khiến Lâm Khôn tâng bốc, nịnh nọt cậu ta, quả thực khiến Lâm Bán Thanh cảm thấy mất mặt.

“Chú hai, nghe nói tối nay chú định mời cơm sao? Sao không nói tôi một tiếng vậy?”

Đúng lúc này, ngoài đại sảnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng, giọng nói vừa dứt thì nhìn thấy một ông già chừng sáu mươi tuổi, dẫn theo hai người thanh nhiên bước vào.

Nhìn thấy ông già này, Lâm Bán Thanh nhất thời vui vẻ đứng lên.

“Bác cả!”

Ông già mỉm cười gật đầu với Lâm Bán Thanh và nói: “Bán Thanh, cháu quay về sao không nói với bác một tiếng vậy? Còn chạy đến chỗ của bác hai con ăn cơm, đúng là nghịch ngợm!”

Nói xong, trong mắt của ông ta lóe lên một tia trách móc, hiển nhiên là cảm thấy hành động này của Lâm Bán Thanh không ổn.

Lâm Bán Thanh không có cách nào để giải thích, chỉ có thể để ông già nói.

Tiêu Sách nhìn thấy ông già này, ngay lập tức anh hiểu rõ rằng ông già này đang đứng về phía của Lâm Bản Thanh, có lẽ ông ta đã nhận được tin tức, lo lắng Lâm Bán Thanh ở đây sẽ xảy ra chuyện, vì vậy ông ta vội vàng tới giúp đỡ.

Ông ta quở trách Làm Bán Thanh một câu, Lâm Khôn và Lâm Triệt có chút lạnh lùng.

Cuối cùng, ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Triệt đang ngồi trên vị trí chủ nhà, bỗng nhiên hừ một tiếng rồi nói: “Khốn nạn! Thằng ranh này ở đâu đến vậy, chỗ này là chỗ mà mày có thể ngồi sao? Chú hai, chú tệ quá rồi!”

Lâm Triệt nhìn lướt qua ông già, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh đầy châm biếm, bưng ly trà lên và uống một ngụm, cậu ta căn bản không thèm để ý tới.

Lâm Khôn nghe vậy thì cười nói: "Anh cả đừng tức giận, nó là Lâm Triệt, là con nuôi của bác hai Lâm Kiệt, về vai vế thì cũng giống như chúng ta, mà bây giờ tình hình của bác hai Lâm Kiệt ở nước ngoài thế nào, tôi tin anh cả anh cũng biết được, nếu như Lâm Triệt nó muốn ngồi ở đây, thì cứ để cho nó ngồi đi.”

“Ha ha, Lâm Khôn, chú thật sự không biết xấu hổ mà!” Ông già châm biếm nói.

Lâm Khôn cười ha ha, ông ta cũng đột nhiên lạnh lùng nói: “Anh cả, anh đến ăn nhờ cơm thì tôi nghênh đón anh, còn nếu như anh đến để mắng người thì ở đây không có dư chỗ.”

“Ha ha, được, hôm nay tôi muốn xem, chú định đuổi tôi ra ngoài đúng không!” Ông già quát lên một cách lạnh lùng.

Tiêu Sách thản nhiên nhìn ông già thay mặt Lâm Bán Thanh bắt đầu tranh cãi với Lâm Khôn, trong lòng hiểu được trong một thời gian ngắn thì hai người này sẽ không có cách nào cãi Xong.

Một phần bởi vì thực lực không đủ, ném chuột sợ vỡ bình, không muốn hoàn toàn bị người khác nhìn thấu bộ mặt, chỉ có thể châm chọc khiêu khích.

Một phần vì da mặt của tên cáo già xảo quyệt quá dày, nắm chắc phần thắng

giả điện giả dại, kéo dài thời gian có thể cãi nhau ra kết quả mới là chuyện lạ.

Ban đầu Tiêu Sách còn hy vọng, họ có thể cãi nhau dữ dội một chút, tốt nhất là đánh nhau để tạo ra hỗn loạn.

Đến lúc đó, anh có thể nhân cơ hội rời khỏi, ở trong đại viện của Lâm Khốn tìm ông cụ Lâm, nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch này không thực hiện được rồi.

Nếu như đã như vậy, vậy thì chỉ có thể miễn cưỡng cố gắng thôi.

Anh nháy mắt với Lâm Bán Thanh, trầm giọng nói: “Nghĩ cách tạo ra một chút xung đột và hỗn loạn, kéo dài cho tôi mười phút, tôi đi tìm ông cụ Lâm!”

Nói xong, anh cũng không quan tâm đến việc Lâm Bán Thanh có thể làm được hay không, anh quay người đi ra ngoài đại sảnh.

Mà anh rời khỏi một cách quang minh chính đại như vậy, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đám người Lâm Khôn, Lâm Khốn nháy mắt với đàn em, lập tức có người đi theo Tiêu Sách.

Tiêu Sách vừa mới đi ra ngoài đại sảnh thì đã bị hai người chặn lại.

“Đứng lại, cậu muốn đi đâu?” Hai người cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tiêu Sách, lạnh lùng nói.

Tiêu Sách cười nhạt: “Tôi vội đi tiểu, muốn đến nhà vệ sinh, đúng lúc tôi không quá quen thuộc với chỗ này, phiền hai anh có thể dẫn tôi đến nhà vệ sinh được không?”

Hai người nghe vậy thì nhất thời sững sờ, có chút hoài nghi nhìn Tiêu Sách.

Tiêu Sách lập tức làm ra vẻ không nhịn được nữa, anh nói: “Hai anh ơi, tôi thật sự rất vội, nếu như hai anh không dẫn tôi đến nhà vệ sinh, vậy tôi chỉ có thể tùy tiện tìm một góc tường để giải quyết.”

“Hừ! Nín nó lại cho tôi, nếu như cậu dám giải quyết bừa bãi ở đây, xem tôi có bẻ xương cậu không! Đi theo chúng tôi.”

.

Nói xong, hai người lập tức kẹp giữa Tiêu Sách một người trước một người sau, dẫn anh đi đến nhà vệ sinh cách đó không xa lắm.

Tiêu Sách rất thành thật không phản kháng gì, rất nhanh sau đó đã được hai người dẫn đến nhà vệ sinh.

“Làm nhanh lên”

Tiêu Sách cười nhạt, anh nói: “Yên tâm, sẽ rất nhanh thôi, không đau một chút nào đâu.”

“Cái gì?”

Hai người nghe vậy thì sững sờ, nhưng không đợi họ phản ứng lại thì đã nhìn thấy bàn tay của Tiêu Sách đưa năm ngón tay về trước vặn thành hình dạng con dao, giống như tia chớp vậy, trong nháy mắt đã gõ vào cổ của hai người.

Hai người còn chưa kịp trên một tiếng thì đã ngã nhào xuống đất và bị Tiêu Sách quăng vào trong nhà vệ sinh.

Sau đó, trong mắt Tiêu Sách hiện lên một tia sáng, anh bắt đầu hành động.

Diện tích viện này của Lâm Khôn vô cùng lớn, ít nhất cũng chiếm mấy nghìn mét vuông, mấy lối vào trong viện phải có ít nhất hàng chục phòng, thật quá dễ dàng để bạn giấu một người.

Nếu như mở cửa từng phòng một để tìm, e rằng chưa tìm được mấy phòng đã bị người khác phát hiện rồi.

Suy cho cùng, lúc này trong viện cũng có ít nhất mấy chục người đang ở đây, trong đó đa số đều là thành viên của phe Đàm Triết và vệ sĩ của Lâm Không

Mỗi một người đều không phải là người bình thường.

Nhưng nếu Tiêu Sách đã nghĩ ra kế hoạch này, đương nhiên anh đã sớm chuẩn bị hết rồi.

Anh căn bản không cần mở cửa mỗi một phòng để đi xác định xem ông cụ Lâm có ở đó không, anh chỉ cần đi một vòng trong đại viện thì gần như có thể có đáp án rồi.

Không phải anh dựa vào mắt, mà anh dựa vào mũi!

Mũi của Tiêu Sách luôn luôn nhạy bén, vì vậy lúc trước ở tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang, anh đều có thể ngửi được mùi của gói thuốc còn nguyên vẹn trong túi sát thủ.

Mà ở bệnh viện, Tiêu Sách cũng 1645438027588.png

Cho dù có người nhìn thấy, e rằng cũng nghĩ là mình hoa mắt rồi.

Lúc này Tiêu Sách cảm thấy mình giống như quay trở lại chiến trường rừng rậm vậy, đang đánh du kích với kẻ địch, năm giác quan đều phát huy đến cực hạn, kẻ địch còn chưa đến gần anh thì đã bị anh phát hiện và ẩn núp trước rồi.

Như vậy, mặc dù trong đại viện có không ít người, nhưng không có một người nào phát hiện ra anh, Tiêu Sách nhanh chóng tìm kiếm hơn phân nửa, nhưng vẫn không phát hiện ra ông cụ Lâm.

Sau vài phút nữa, cuối cùng Tiêu Sách đã lướt qua toàn bộ đại viện một lần rồi, nhưng vẫn không hề phát hiện gì.

“Xem ra, quả nhiên ông cụ Lâm không bị giấu ở đây, ở đây chỉ là ngụy trang mà thôi, mặc dù không phát hiện, nhưng ít nhất cũng loại bỏ được một lựa chọn."

Tiêu Sách suy nghĩ trong lòng và chuẩn bị quay lại.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh nghe thấy một giọng nói chuyện thản nhiên truyền đến từ trong căn phòng bên cạnh.

Tiêu Sách do dự một chút, anh vẫn lựa chọn đến gần, ở một chỗ cách phòng bên đó không xa, anh nghiêm túc lắng nghe.

“Anh cả, tại sao chúng ta không giết chết ông già đó cho xong đi? Ông già đó mà chết thì nhà họ Lâm sẽ từ bỏ nghề nghiệp cũ, kinh doanh nhiều năm như vậy cũng chỉ vô ích mà thôi!

“Chú hai, đừng vội, đương nhiên nhà họ Lâm không có gì phải để chúng ta lo lắng, nhưng những người đứng sau ông già đó, ngay cả bố nuôi cũng phải kiêng nể! Vì vậy ông già đó chỉ có thể chết trên giường bệnh, như vậy thì những người sau lưng ông ta cũng không còn gì để nói!”

“Nhưng mà tôi sợ đêm dài lắm mộng đấy.”.

“Ha ha, sợ cái gì, với sức mạnh bây giờ của nhà họ Lâm, họ ngăn cản được chúng ta sao? Chỉ cần tối nay đưa ông già đó ra khỏi nhà họ Lâm, mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì nữa! Bây giờ chuyện bên ngoài cứ để chú ba đi kéo dài, tránh rò rỉ thông tin, tối nay chúng ta sẽ đưa người xuất phát, nhà họ Lâm sẽ tiêu đời thôi!”

“Được, tôi nghe theo sự sắp xếp của anh cả vậy, nếu như nhà họ Lâm không biết điều, vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác! Toàn bộ nhà họ Lâm cũng chỉ có Hàn Tô bên cạnh Lâm Vân có chút thực lực, còn những người khác đều không đáng nhắc tới!”

“Cũng phải cẩn thận hai tên vệ sĩ bên cạnh Lâm Bán Thanh, lai lịch của họ rất bí ẩn, phải thận trọng!”

“Ha ha, bí ẩn thì thế nào? Thực lực cũng chỉ như vậy, đợi nhà họ Lâm tiêu đời rồi, tôi nhất định sẽ yêu cầu bố nuôi thưởng người phụ nữ Lâm Bán Thanh cho tôi, người phụ nữ đó thật sự xinh đẹp, ha ha...”

“Ha ha, đừng nghĩ quá nhiều, làm việc trước đi.”

Nhìn thấy đối phương sắp ra ngoài, Tiêu Sách nhanh chóng tìm chỗ ẩn núp.

Chỉ một lát sau, hai bóng người bước ra khỏi phòng bên cạnh, một người trong đó là người nước ngoài da trắng mũi cao, khiến Tiêu Sách có chút bất ngờ.

Trước khi nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, anh hoàn toàn không nghe ra bất kỳ khẩu âm nào.

Còn người kia, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi có đuôi mắt bồ câu tinh ranh, thoạt nhìn đã thấy vô cùng tàn nhẫn, dáng đi như rồng như hổ, phong thái không tầm thường.

Họ cẩn thận liếc nhìn xung quanh một chút, thấy không có người nào mới cất bước rời đi.

Tiêu Sách không đi theo, hai người này cho Tiêu Sách cảm giác họ không hề yếu hơn những vệ sĩ ở sau lưng Lâm Triệt, tùy tiện đi theo thì sẽ rất dễ bị phát hiện.

Tiêu Sách không muốn bứt dây động dừng.

Nhưng nghe lén được kế hoạch của họ, đối với Tiêu Sách mà nói như vậy đã đủ rồi.

Anh quay trở lại nhà vệ sinh trước đó, đánh thức hai người bị anh đánh bất tỉnh, sau đó nhìn họ một cách thản nhiên.

Hai người lờ mờ tỉnh lại, nhìn thấy Tiêu Sách thì nhất thời sắc mặt thay đổi, làm ra động tác đề phòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên nhóc, cậu dám động tay sao? Cậu đã làm gì bọn tôi?”

Tiêu Sách cười nhạt, anh nói: “Đừng căng thẳng, các anh không có sao hết, chỉ là tôi không quen để người khác nhìn tôi đi vệ sinh mà thôi, bây giờ tôi đi vệ sinh xong rồi, chúng ta quay về nhé.”

“Cậu!” Sắc mặt của hai người rất khó coi.

Hai người căn bản không tin Tiêu Sách đánh họ bất tỉnh chỉ vì không muốn họ ở bên cạnh nhìn thấy, nhưng khắp người họ thực sự không sao cả, cũng không mất thứ gì.

Nghĩ đến việc Tiêu Sách đánh họ bất tỉnh trong nháy mắt, lúc này ngoài sắc mặt của họ khó coi, họ cũng không dám nói lời hung hãn nào.

“Các anh không đi, vậy tôi có thể tự mình quay về rồi.” Tiêu Sách nói xong thì cất bước đi về

đại sảnh, hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi theo.

Trở về đại sảnh, Tiêu Sách phát hiện lúc này bầu không khí trong sinh có chút không ổn.

Sắc mặt của Lâm Bán Thanh và ông già đó không dễ coi cho lắm, mà trên mặt hai người Long Thất, Long Ngũ đều bị thương, tay phải của Long Thất đang cầm cổ tay trái, hẳn là gãy tay rồi.

Còn sắc mặt của hai người Lâm Khôn và Lâm Triệt ở đối diện thì vô cùng bình tĩnh.

Người đàn ông trung niên ở phía sau Lâm Triệt đó, lúc này khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, sắc mặt khinh thường, hai má hơi đỏ hồng, hiển nhiên vừa rồi là anh ta ra tay.

Nhìn thấy Tiêu Sách quay lại, đôi mắt của Lâm Bản Thanh nhất thời sáng lên, cô ấy nhanh chóng cất tiếng nghênh đón.

“Thế nào? Tìm thấy ông nội không?” Lâm Bán Thanh nhỏ giọng hỏi đầy kỳ vọng.

Tiêu Sách lắc đầu, anh thấp giọng nói: “Ông cụ Lâm không ở đây, nhưng tôi nghe lén được một số tình hình, đợi lát nữa tôi sẽ nói với cô, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Bản Thanh nghe thấy Tiêu Sách không tìm được ông nội, trong mắt chợt lóe lên một tia thất vọng.

Cô nói một cách nghiêm trọng: “Long Thất đã đánh nhau với tên vệ sĩ của Lâm Triệt một trận, bị anh ta đánh gãy xương tay, Long Ngũ lên giúp đỡ, kết quả cũng không thể thắng được, hơi bất lợi một chút! Người đó rất lợi hại!”

Tiêu Sách gật đầu, nhưng anh không cảm thấy quá bất ngờ, mặc dù thực lực của hai người Long Ngũ và Long Thất cũng không tệ, nhưng cũng không tính là đỉnh cao, điểm mạnh nhất của họ là kỹ thuật kết hợp tấn công, chỉ có khi hợp tác mới có thực lực đỉnh cao.

Suy cho cùng hai người đều có tấm lòng giống nhau, lại là anh em song sinh, lần này Long Thật ra tay trước thì bị đánh gãy xương tay, sau đó Long Ngũ mới ra tay thì có thể đánh thắng mới là lạ.

Đương nhiên, điều này cũng đã chứng minh, tên vệ sĩ đó của Lâm Triệt quả thực lợi hại.

Chỉ một mình anh ta ở đây, cho dù không có hàng trăm cao thủ của Đàm Triết, Lâm Bản Thanh cũng rất khó tranh đấu với anh ta mà giành ông cụ Lâm trở về.

“Ha ha, cô Bán Thanh, thực sự xin lỗi rồi, vệ sĩ này của tôi ra tay không nhẹ cũng không nặng, làm người của cô bị thương rồi.”

Sắc mặt của Lâm Bán Thanh khó coi, cô ấy nói không nên lời.

Mà tên vệ sĩ đó của Lâm Triệt lại mở miệng chế nhạo nói: “Toàn bộ nhà họ Lâm cũng chỉ có Hàn Tô đó có chút thực lực, những người khác đều là rác rưởi!”

“Tên nhóc, cậu bớt kiêu ngạo lại đi! Nếu như Hàn Tô ở đây, làm sao đến lượt cậu nói chuyện!” Ông già bên cạnh Lâm Bán Thanh hét lên với sắc mặt khó coi.

Sắc mặt của tên vệ sĩ đó đầy sự chế nhạo, hai tay khoanh trước ngực, căn bản là khó được trả lời.

Lúc này, hai người thanh niên bị Tiêu Sách đánh bất tỉnh đã đến bên cạnh Lâm Khôn rồi, họ nói khẽ vào tai ông ta về những chuyện vừa xảy ra.

Lâm Khốn nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta trừng mắt hung hăng nhìn Tiêu Sách

Đột nhiên ông ta hừ một tiếng, bước lên phía trước một bước, nhàn nhạt nói: “Cháu gái Bán Thanh, đột nhiên bác phát hiện, trong số những người hôm nay cháu dẫn đến, có bóng dáng xa lạ đấy. Cậu này là ai vậy? Chẳng lẽ cũng là vệ sĩ của cháu sao? Nhưng theo bác biết thì cháu chỉ có hai người vệ sĩ là Long Ngũ và Long Thất thôi.”

Lâm Bán Thanh nghe vậy thì hừ một tiếng rồi nói: “Chẳng lẽ cháu tìm vệ sĩ mới cũng phải thông báo với bác trước sao?”

“Ha ha, thật sự không cần đâu, chỉ là vừa rồi tên vệ sĩ mới này của cháu, lấy lý do đi vệ sinh, vô duyên vô cớ đánh bất tỉnh người của bác rồi biến mất mấy phút, bác nghi ngờ cậu ta có ý đồ xấu đấy.”

“Hừ, bác muốn nói gì?”

“Không có gì, bác chỉ muốn cậu này giải thích một chút, tại sao phải đánh bất tỉnh người của bác? Cháu cảm thấy Lâm Khôn bác dễ bắt nạt sao? Nếu như không giải thích rõ ràng, bác thấy cháu cũng đừng trở về nữa.” Lâm Khôn lạnh lùng nói.

Sắc mặt của Lâm Bán Thanh nhất thời thay đổi, cô ấy nhìn về hướng Tiêu Sách.

Tiêu Sách cười nhạt, anh đứng dậy nói: “Trước tiên tôi xin giới thiệu, tôi là Long Đại, thực sự là vệ sĩ mới của cô Bán Thanh, về chuyện tại sao tôi đánh bất tỉnh người của ông... thật ra là người của ông không hiểu chuyện, tôi phải đi vệ sinh, họ không nên ở bên cạnh nhìn tôi, tôi là người khá hướng nội và xấu hổ, vì vậy tôi chỉ có thể đánh bất tỉnh họ”

“Hừ, cậu nói những lời này là đang nghĩ rằng chúng tôi là kẻ ngốc sao?” Lâm Khôn nói chế nhạo.

“Tôi không nói như vậy, nhưng các ông không nên cảm thấy mình là kẻ ngốc, cũng không phải là không thể, cũng xem như là tự mình biết mình.” Tiêu Sách thản nhiên nói.

“Tên nhóc, cậu tìm cái chết sao?”

Tiêu Sách cười mỉa mai, thản nhiên nói: “Nếu ông muốn tính số thì cứ việc đến thử, nhưng trước tiên tôi phải tính sổ với anh ta rồi sẽ nói sau.”

Nói xong, Tiêu Sách không tiếp tục để ý tới Lâm Khôn nữa, mà anh nhìn Lâm Triệt và tên vệ sĩ sau lưng cậu ta.

Sắc mặt của Lâm Triệt rất thản nhiên, cậu ta cười nói: “Anh đang ám chỉ chúng tôi sao? Anh. muốn tính sổ cái gì chứ?”

Tiêu Sách cười nhạt nói: “Đúng vậy, chính là các cậu, vừa rồi nhân lúc tôi đi vệ sinh, các cậu đã đánh hai người em Long Ngũ và Long Thất của tôi bị thương, cảm thấy mình rất oai phong sao? Không bằng, đến chơi vui vẻ một lần nữa, thế nào?”

Anh nói xong, trước tiên Long Ngũ và Long Thất đều sững sờ, sau đó họ trừng mắt nhìn Tiêu Sách với vẻ mặt khó chịu, hiển nhiên là không hài lòng với việc Tiêu Sách nói họ là em của anh.

Nhưng nghĩ đến chuyện Tiêu Sách đang ra mặt vì họ, nên họ cũng không nói gì.

Lâm Triệt nghe vậy thì bật cười ha ha: “Tôi đang định nói, vừa rồi đánh vẫn chưa thấy thoải mái đấy, vệ sĩ của cô Bán Thanh cũng bị đánh không nhẹ rồi, anh đã đến đúng lúc!”

Nói xong, cậu ta quay người nhìn tên vệ sĩ sau lưng: “Thiết Thành, đi giải quyết người anh em này, hãy ghi nhớ, không cần ra tay quá mạnh, để tránh việc cô Bán Thanh lại không vui.”

Vệ sĩ tên Thiết Thành nghe vậy thì lập tức nhếch mép, lộ ra một nụ cười hung ác.

"Ông chủ, tôi sẽ cố gắng ra tay nhẹ một chút.”

Nói xong, anh ta di chuyển cơ thể đi đến giữa đại sảnh.

“Anh có chắc chắn thắng không, người đó rất lợi hại...” Lâm Bán Thanh có chút lo lắng nói với Tiêu Sách.

Long Ngũ và Long Thất cũng nhìn Tiêu Sách với sắc mặt nghiêm trọng.

Tiêu Sách cười nhạt và nói: “Yên tâm nhé, chỉ là trong núi không có hổ nên hầu tử xưng bá vương mà thôi, tôi sẽ khiến anh ta hiện nguyên hình.”

Nói xong, Tiêu Sách cũng đi lên.

Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay của tên Thiết Thành đó, chỉ thấy bàn tay to hơn người thường rất nhiều, da giống như giấy nhám vậy, vừa thô ráp vừa đen thui, móng tay vừa dài vừa bén.

Hiển nhiên, đây là một cao thủ giỏi công phu về tay.

E rằng cánh tay của Long Thất đã bị gãy rồi, chính là bị tay của anh ta đập vào.

Tiêu Sách đã gặp qua cao thủ luyện công như vậy rồi, để luyện đôi tay đạt đến trình độ này, phải mài trong hạt sắt từ năm này qua năm khác, sau khi thành công, thì thân cây có kích thước cỡ cẳng chân cũng có thể đập gãy bằng một chưởng.

Đối mặt với người như vậy, cách tốt nhất chính là không để đôi tay của anh ta chạm vào.

“Tên nhóc, cậu sẽ sớm hối hận khi đến thách đấu với tôi, quên nói với cậu, trong võ đài đánh bốc ngầm Lasves ở nước M, tôi đã đích thân ra tay đánh chết không dưới mười người, một chủ gà non như cậu, chỉ cần tôi đụng vào cậu một chút, đoán chừng cậu đã hộc máu rồi.”

Thiết Thành giơ bàn tay to của mình lên, vừa tán thưởng vừa thản nhiên nói.

Tiêu Sách cười nhạt, anh nói: “Vậy anh có thể đụng vào 1645438058858.png

Anh ta vốn cho rằng tên nhóc tên Long Đại, tự xưng là anh cả của Long Ngũ và Long Thất và dám nhảy ra như vậy chắc chắn sẽ có chút bản lĩnh, nhưng lại bị đòn tấn công của anh ta dọa đến mức đần ra, nhất thời không nhịn được mà bật cười lên.

Nhưng cho dù bị dọa đến mức đần ra thì anh ta cũng không định buông tha cho Tiêu Sách.

“Cẩn thận đấy!”

Nhìn thấy bàn tay của Thiết Thành đang muốn hướng đến cơ thể của Tiêu Sách, Lâm Bán Thanh không khỏi kinh sợ và kêu lên thành tiếng.

Ngay lúc này, cuối cùng Tiêu Sách cũng di chuyển.

“Quá chậm rồi!”

Anh thản nhiên nói xong, đột nhiên cơ thể ngửa ra sau, trong nháy mắt đã tránh được đòn tấn công của Thiết Thành, trong nháy mắt đã giơ chân lên và đá vào quai hàm của Thiết Thành.

Thiết Thành cũng phản ứng cực nhanh, đối mặt với sự châm biếm của Tiêu Sách, anh ta không để ý chút nào, một bàn tay to khác hướng về chân của Tiêu Sách định bắt lấy.

Anh ta tin rằng, chỉ cần Tiêu Sách bị anh ta bắt được chân, thậm chí là chạm vào thì trò chơi này sẽ kết thúc.

Nhưng khi nhìn thấy anh ta muốn bắt lấy chân của Tiêu Sách thì đột nhiên chân của Tiêu Sách duỗi về phía trước, đổi đòn đá thành một cú đạp thẳng, đạp mạnh vào vị trí thắt lưng và bụng của anh ta.

Trong nháy mắt, chân của Tiêu Sách bộc phát ra sức mạnh, nhất thời khiến sắc mặt của Thiết Thành thay đổi.

Anh ta cảm thấy giống như mình bị bủa nặng đụng phải vậy, cơ thể văng về sau mấy bước mà không thể khống chế được, cơ thể phải lùi năm bước liên tiếp mới dừng lại được.

Nhưng ngay khi anh ta vừa dừng lại thì phát hiện khuôn mặt lạnh lùng đó của Tiêu Sách đã xuất hiện ở trước mặt mình.

Không đợi anh ta phản ứng, bàn tay của Tiêu Sách giống như tia chớp tóm lấy cổ tay của anh ta, sau đó bẻ một cái, ngay lập tức một tiếng xương gãy răng rắc truyền đến tai mọi người rất rõ ràng.

"Á á!" Thiết Thành lập tức kêu lên thảm thiết.

Nhưng anh ta cũng là một người mạnh mẽ, bị Tiêu Sách bẻ gãy tay nhưng vẫn có thể chịu đựng đau đớn phản ứng trở lại ngay, hung hăng đá vào bụng Tiêu Sách.

Tiêu Sách thản nhiên bật cười, anh cũng không tham công, buông Thiết Thành ra rồi nhẹ nhàng lùi lại.

Thiết Thành đã hụt, vẻ mặt bỗng chốc trở nên vô cùng hung ác, đỡ lấy cánh tay bị gãy, lúc này mặt của anh ta còn đau đớn hơn cả cánh tay mình.

Bởi vì, anh ta bị thương ở chỗ giống hệt như Long Thất!

Hơn nữa, anh ta còn bị thương nặng hơn Long Thất, Long Thất bị anh ta đánh một cái, cùng lắm chỉ nứt xướng mà thôi, trong thời gian ngắn là có thể khỏi hẳn.

Còn anh ta thì bị Tiêu Sách đánh gãy cả tay.

Vừa nãy anh ta mỉa mai thực lực của Long Thất chẳng ra làm sao, lại còn cười nhạo cả nhà họ Lâm, trừ Hàn Tô ra anh ta chẳng xem trọng ai cả, kết quả nhanh như thế đã bị mất mặt.

Chỉ đánh nhau trong một lúc ngắn ngủi, Tiêu Sách đã ra mặt cho Long Ngũ và Long Thất đánh gãy tay anh ta.

Chuyện này còn thấy khó chịu hơn việc đánh anh ta một bạt tai, thấy Tiêu Sách nhẹ nhàng lùi lại, phút chốc anh ta không cam lòng, giận dữ gào lên giống như con thú dữ nổi điên, nhưng anh ta cũng biết tình hình lúc này, nếu anh ta tùy tiện xông lên nữa thì sẽ bị đánh không kịp trở tay, vì vậy đành phải tức tối trừng mắt nhìn Tiêu Sách.

Nhưng lúc anh ta bị Tiêu Sách đánh gãy tay, vẻ mặt Lâm Triệt cũng chợt thay đổi, cậu ta bỗng đứng dậy, ra vẻ không thể tưởng tượng được quan sát mọi chuyện.

"Không thể nào!"

Vẻ mặt Lâm Khôn cũng thay đổi, hoàn toàn không ngờ đến tình huống như vậy.

Bởi vì ông ta biết rất rõ, lúc Lâm Vân và Hàn Tô không có ở nhà, hai vệ sĩ của Lâm Bán Thanh là người mạnh nhất ở nhà họ Lâm, vậy tên Long Đại này ở đầu chui ra vậy?

Ánh mắt ông ta thay đổi liên tục, vẻ mặt u ám, Tiêu Sách hạ gục Thiết Thành mạnh mẽ, khiến ông ta cảm thấy hơi lo lắng, sợ là sẽ gây ra chút biến đổi.

Người này, không giữ lại được!

Nghĩ đến đây, Lâm Khôn chợt nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Điền.

Thẩm Điền là cánh tay trái của Đàm Triết, lần này mang theo hơn trăm cao thủ đến làm việc giúp Lâm Khôn, chỉ tính trong đại viện đã có mấy chục người.

Quảng cáo
Trước /412 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Quái Công Ngụ

Copyright © 2022 - MTruyện.net