Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này ông ta hiểu ý của Lâm Khôn, lập tức vẫy tay với đàn em của mình.
Chốc lát, có ít nhất mười mấy người vạm vỡ xông ra, nhanh chóng nhào về phía Tiêu Sách, ra vẻ muốn hợp sức giữ Tiêu Sách lại.
"To gan!"
"Cẩn thận!"
Sự thay đổi đột ngột này, phút chốc khiến Lâm Bản Thanh hét lớn lên, cô với Long Ngũ, Long Nhất, bác cả của cô và hai người trẻ tuổi ông ta mang theo lập tức cùng hành động.
Sáu người phút chốc xông đến cạnh Tiêu Sách, giận dữ trừng mắt với đám người vạm vỡ.
Sắc mặt Lâm Khôn chợt thay đổi, sau cùng xua tay, không dám sai người tấn công Lâm Bán Thanh, mọi người lập tức dừng lại hết.
"Hừ! Chú hai, đây là khách của chú mời đến à? Sao vậy, đánh một mình không lại nên muốn đánh hội đồng sao? Thật không biết xấu hổ, có phải muốn giữ tôi ở lại đây luôn không?"
Bác cả của Lâm Bán Thanh lạnh lùng quát.
Lâm Bản Thanh cũng giận dữ nhìn Lâm Khôn, lạnh lùng nói: "Bác hại, bác có ý gì?"
Mặt Lâm Khôn chợt co rúm, một lát sau mới khôi phục trở lại, cười đáp: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, mọi người đừng kích động, chỉ là cọ xát mà thôi."
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Lâm Triệt.
Lâm Triệt hừ lạnh, ánh mắt vẫn nhìn Tiêu Sách chằm chằm.
Tiêu Sách cũng thản nhiên nhìn cậu ta, khóe môi bày ra vẻ mỉa mai, như thế lại khiển Lâm Triệt bật cười.
Lâm Triệt nói: "Anh là Long Đại à? Bản lĩnh rất tốt, tôi vốn tưởng sau khi nhà họ Lâm từ bỏ kinh doanh truyền thống, đã không còn chút tinh thần thượng võ nào, cũng chẳng có lấy một cao thủ ra hồn, xem ra bây giờ lại là tôi đoán sai rồi, quả là chuyện tốt không ngờ đó..."
"Hừ!" Lâm Bán Thanh cười lạnh, khinh thường nhìn Lâm Triệt ra vẻ đạo đức giả.
Lâm Triệt lúc này đoán chừng cũng rất muốn Tiêu Sách chết, sợ là cậu ta đang lo sự tồn tại của Tiêu Sách sẽ phá hỏng kế hoạch của cậu ta, sao có thể thấy đây là chuyện tốt được.
Lâm Bán Thanh ngoảnh lại nhìn Tiêu Sách, thấy vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, cô không khỏi thấy hơi kinh ngạc.
Trước đây Tiêu Sách đã đánh bại Long Thất trước mặt cô, đương nhiên cô cũng cảm thấy Tiêu Sách rất đáng gờm, cho nên mới nảy sinh hứng thú với Tiêu Sách.
Nhưng cô không ngờ, Tiêu Sách còn mạnh hơn cô nghĩ.
Vừa rồi cô đã được mở mang tầm mắt về sức mạnh của Thiết Thành, hai người Long Ngũ và Long Thất hợp sức với nhau cũng không thể chiếm lợi thế được, anh ta là một trong những người mạnh nhất cô từng gặp, ngoại trừ vệ sĩ Hàn Tô của bố.
Nhưng Tiêu Sách lại hạ gục Thiết Thành dễ như trở bàn tay.
"Cũng không biết bác Hàn Tô với Tiêu Sách ai mạnh hơn ai nữa..." Lâm Bán Thanh nghĩ thầm, lúc này cô rất vui mừng, may mà cô thuyết phục Tiêu Sách đến giúp, nếu không thì chỉ mình Thiết Thành cũng khiến cô chịu không nổi rồi.
Còn hai người Long Ngũ, Long Thất lúc này cũng nhìn Tiêu Sách với vẻ mặt vô cùng khách thường.
Nhất là Long Ngũ, trước đây cô ta đã thua Tiêu Sách, nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy chẳng qua là mình sơ ý khinh địch mà thôi, trong lòng không hề cảm thấy anh mạnh hơn mình.
Nhưng bây giờ, Thiết Thành có thể dễ dàng đánh gãy cánh tay của Long Thất, vậy mà lại bị Tiêu Sách bẻ gãy khớp xương nhẹ nhàng như thế, cô không thể không thừa nhận sự khác biệt trong đó.
Quan trọng nhất là, Tiêu Sách ra mặt vì cô, đập tan tham vọng của Thiết Thành.
Nghĩ đến đây, cô chợt nói khẽ với Tiêu Sách: "Cảm ơn."
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Không cần cảm ơn tôi, tôi bẻ gãy cánh tay anh ta không chỉ vì báo thù cho cô, mà còn là vì giúp bản thân lát nữa có thể thoải mái hơn một chút."
Dứt lời, anh lại nói khẽ với Lâm Bán Thanh: "Ở đây không có gì đáng để ở lại nữa, chúng ta đi thôi."
Nghe Tiêu Sách nói xong, Lâm Bán Thanh gật đầu.
Cô nhìn Lâm Khôn, lạnh lùng nói: "Bác hai, xem ra bác không hề thật lòng muốn mời cháu gái ăn cơm, bây giờ mọi người ầm ĩ như thế cũng không vui nữa, cháu không ăn bữa cơm này nữa đầu, bác tự thu xếp ổn thỏa đi."
Dứt lời, cô đưa người rời đi.
Khóe miệng Lâm Khôn giật giật, rất muốn ra lệnh sai người bắt bọn họ ở lại, nhưng sau cùng vẫn không dám làm vậy, đành phải trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Đợi đám người Lâm Bán Thanh đi mất, ông ta nhìn Lâm Triệt, cau mày nói:
"Người anh em Lâm Triệt, bây giờ làm sao đây? Long Đại này bỗng nhiên xuất hiện, sợ là sẽ phá hỏng kể hoạch của chúng ta!"
Lâm Triệt hừ lạnh, khoác tay nói: "Sợ gì chứ! Anh ta cũng là người thôi, đánh bại được Thiết Thành thì thế nào? Nếu anh ta làm hỏng chuyện thật, vậy thì tiễn anh ta lên đường là xong!"
Dứt lời, cậu ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Sai người trông chừng bọn họ, tối nay nhất định phải hành động! Sau khi thành công, nhà họ Lâm sau này sẽ do bác quyết định!"
Lâm Khôn nghe xong ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng đáp: "Tôi lập tức đi chuẩn bị ngay, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
Ở nơi khác, sau khi đám người Lâm Bán Thanh rời khỏi đại viện, mau chóng về chỗ ở của mình, đến lúc này cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt căng thẳng.
Lâm Bán Thanh nhìn Tiêu Sách, vội vàng hỏi: "Tiêu... Long Đại, anh có phát hiện gì trong đại viện của Lâm Khôn không?"
Tiêu Sách thản nhiên bật cười, không trả lời lại ngay, mà nhìn về phía cụ già và hai thanh niên bên cạnh Lâm Bán Thanh.
Lâm Bản Thanh lập tức hiểu ý, vội nói: "Anh yên tâm, đây là bác cả của tôi Lâm Hạo Bằng, cùng với hai anh họ của tôi là Lâm Hải Phong và Lâm Vũ Thiên, bọn họ đều đáng tin."
Lâm Hạo Bằng nghe xong, bật cười nói: "Cậu em Long Đại thật sự rất có bản lĩnh, nếu hôm nay không có cậu, sợ là bọn tôi phải chịu thua rồi."
"Cụ ông khách sáo rồi, nếu đã là người của mình hết, vậy thì tôi nói đây."
Tiêu Sách vừa dứt lời, Lâm Bán Thanh và đám người Lâm Hạo Bằng, Lâm Hải Phong, Lâm Vũ Thiên đều hồi hộp, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.
"Trong đại viện của Lâm Khôn, tôi không hề tìm thấy ông cụ Lâm, hầu như có thể kết luận, ông cụ Lâm không có trong đại viện của Lâm Khôn."
Tuy Lâm Bán Thanh đã biết từ lâu, nhưng lúc này lại nghe Tiêu Sách xác nhận, cô vẫn lộ ra vẻ thất vọng.
Lâm Hạo Bằng cũng thở dài nói: "Tại tôi hết, ban đầu nếu tôi không lơ là, cũng sẽ không để Lâm Khôn lòng dạ độc ác đó đón ông cụ ra khỏi bệnh viện"
Tiêu Sách thản nhiên cười, nói tiếp: "Mọi người đừng vội thất vọng, tuy không tìm được ông cụ Lâm trong đại viện của Lâm Khôn, nhưng tôi lại phát hiện ra chuyện khác. Tôi ở bên cạnh căn phòng trong đại viện của Lâm Khôn nghe lén hai người nói chuyện, từ đó có thể biết được tối nay bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách đổi chỗ của ông cụ."
"Ngoài ra, Lâm Triệt không phải là người đứng sau thật sự, cậu ta chỉ đánh lạc hướng người khác thôi. Lâm Nhạc cử ít nhất ba người con nuôi đến làm chuyện này, một người trong đó là người nước ngoài có mũi két, còn có một người ánh mắt gian xảo, mức độ nhận biết cũng rất cao, bọn họ mới thật sự là người đứng sau chuyện lần này."
"Chỉ cần tập trung vào hai người này, chúng ta hoàn toàn không cần tìm ông cụ Lâm nữa, chỉ cần vào lúc bọn họ chuyển chỗ, ngăn bọn họ lại là được."
Tiêu Sách nói xong, Lâm Bản Thanh và Lâm Hạo Bằng lập tức nhìn nhau.
"Cậu em Long Đại, cậu chắc chắn chứ? Có khi nào bọn họ cố tình để cậu nghe thấy, đánh lạc hướng chúng ta không?" Lâm Hạo Bằng hơi nghi ngờ hỏi.
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Đương nhiên không loại trừ khả năng này, trong tình huống bọn họ đã phát hiện ra tôi nghe lén trước đó, nhưng nếu họ có thể phát hiện tôi nghe lén, vậy thì hoàn toàn không cần phải bày mưu tính kế gì nữa, cứ trực tiếp đưa ông cụ Lâm đi, các người cũng không ai ngăn được."
Dứt lời, trên mặt Tiêu Sách lộ ra vẻ vô cùng tự tin.
Lâm Hạo Bằng chợt giật mình, lúc này mới nhớ ra Tiêu Sách có thể nhẹ nhàng bẻ gãy cánh tay của Thiết Thành, hơn nữa trước đây, ngay cả ông ta cũng không biết bên cạnh Lâm Bán Thanh có người xuất sắc như vậy, sợ là đám người Lâm Khôn, Lâm Triệt cũng không hề biết, không thể gài bẫy trước như vậy được.
"Nếu đã biết tối nay bọn họ chắc chắn sẽ hành động, vậy thì dễ giải quyết rồi! Tôi sẽ gọi người đi chặn đường ra khỏi nhà họ Lâm, ai cũng đừng hòng ra ngoài!" Lâm Hạo Bằng nói.
"Chắc chắn phải chặn đường rồi, nhưng chặn đường thì vẫn chưa đủ, cũng chưa chắc họ sẽ đi đường lớn." Tiêu Sách nói.
Lâm Hạo Bằng chợt ngẩn ra, cau mày hỏi: "Ý của cậu là, có lẽ bọn họ sẽ đưa ông cụ băng qua rừng cây rời đi bằng đường núi sao?"
"Sao vậy? Đường núi không đi được sao?" Tiêu Sách tò mò hỏi.
"Vậy thì không phải, chỉ là rất khó đi mà thôi... Nhưng, nếu bọn họ chọn rời đi bằng đường núi thật, vậy thì sợ là chúng ta không có đủ người để tối nay có thể theo dõi từng ngóc ngách một!"
Tiêu Sách thản nhiên đáp: "Đừng lo lắng, không cần nhiều người lắm, bọn họ muốn ẩn mình trong đêm để rời khỏi, trên thực tế lại làm hại ngược lại chính mình..."
Dứt lời, Tiêu Sách gọi Lâm Bán Thanh tới, nói thầm bên tai cô vài câu.
Lâm Bán Thanh nghe xong ánh mắt chợt bừng sáng, đáp: "Được! Tôi đi làm ngay, bảo đảm sẽ sắp xếp ổn thỏa trước khi trời tối, đợi bọn họ cắn câu!"
Lâm Hạo Bằng thấy Tiêu Sách thì thầm với Lâm Bán Thanh, giống như đang sắp xếp chuyện gì đó, đột nhiên thấy hơi tò mò.
Nhưng Tiêu Sách đã không nói ở trước mặt mọi người, ông ta cũng ngại hỏi rốt cuộc hai người đang sắp xếp chuyện gì, bởi vì ông ta biết trong lòng Tiêu Sách vẫn hơi đề phòng anh
ta.
Lâm Hạo Bằng mở miệng hỏi: “Vậy tôi làm gì?”
Tiêu Sách ung dung cười: “Ông cụ đương nhiên là dẫn người đi phong toả đường, gọi hết tất cả người nào có thể gọi, không thể để bọn họ chạy đi từ chính diện.”
Lâm Hạo Bằng nghe thấy thì ngây ra, hỏi: “Không phải cậu nói, bọn họ sẽ không chọn chạy từ đường lớn sao?”
Tiêu Sách cười nói: “Ông cụ à, đây chỉ là đề phòng lỡ như, lỡ như bọn họ làm ngược lại, thật sự chọn đường lớn để rời đi thì sao? Nhất định phải phong tỏa đường, nếu không cứ để bọn họ đưa ông cụ Lâm đi một cách nghênh ngang như vậy, không phải chúng ta sẽ thành trò cười sao?”
Lâm Hạo Bằng nghĩ thì thấy cũng đúng, nên gật đầu nói: “Được! Bây giờ tôi sẽ dẫn người đi, hôm nay bọn họ muốn đưa ông cụ rời đi, thì phải bước qua xác tôi đã!”
Nói xong, ông ta hùng hổ dẫn theo hai đứa con trai rời đi.
Tiêu Sách không rời đi, anh lựa chọn ở lại chỗ của Lâm Bản Thanh, kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, trước kia trời hoàn toàn tối, Lâm Bán Thanh nhận được cuộc gọi rồi nói với Tiêu Sách: “Làm xong rồi! Tất cả đều đã sắp xếp xong rồi.”
Tiêu Sách nhếch miệng cười: “Tốt lắm, bây giờ chỉ còn đợi màn kịch lên sàn thôi!”
“Hay là tôi cũng qua chỗ bác cả xem nhỉ, tôi sợ một mình bác cả không trấn áp được, sẽ mất kiểm soát.” Lâm Bán Thanh vẫn hơi lo lắng.
“Yên tâm đi, bên đó sẽ không mất kiểm soát đâu... Nhưng mà, nếu cô muốn đi thì cứ đi.”
Tiêu Sách không ngăn Lâm Bán Thanh. Cuối cùng, cô ấy vẫn đưa Long Ngũ nhanh chóng chạy đến con đường vào hẻm núi thông ra thế giới bên ngoài của nhà họ Lâm.
Còn Long Thất thì được Lâm Bán Thanh bảo ở lại, phối hợp với hành động của Tiêu Sách.
Vị trí mà nhà họ Lâm ở được xem như là một khe núi hoàn chỉnh, chỉ có hai con đường có thể rời đi, còn đường mà xe có thể chạy thì chỉ có một con đường ở phía bắc.
Lúc này, Lâm Hạo Bằng dẫn theo mấy chục người nhà họ Lâm, cùng với một đám vệ sĩ, phong tỏa trên con đường phía Bắc.
Nhìn thấy Lâm Bán Thanh đến, Lâm Hạo Bằng đột nhiên lo lắng nói: “Bán Thanh, sao cháu lại đến đây? Một lát ở đây có thể sẽ đánh nhau, sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Lâm Bán Thanh lắc lắc đầu, nói: “Bác cả, con đường bên phía nam đã phong tỏa rồi đúng không?”
“Bác đã để hai thằng nhóc Lâm Hải Phong và Lâm Vũ Thiên dẫn theo một số người canh chừng bên đó rồi, một khi có chuyện gì thì sẽ lập tức báo với chúng ta, sẽ không có vấn đề gì đâu, bên đó là đường nhỏ, xe không đi qua được, bọn họ có muốn rời đi cũng không thể nhanh như vậy.”
Lâm Bán Thanh gật gật đầu, nhìn con đường phía trước có vẻ rất yên lặng, nhưng thực tế thì cả nhà họ Lâm đều đang cuộn trào: “Hy vọng tối nay, đừng có quá nhiều máu chảy..”
Lâm Bản Thanh và Long Ngũ chờ đợi ở trên xe.
Đợi cho đến mười giờ tối, cả nhà họ Lâm vẫn yên lặng như cũ. Vào lúc này, cuối cùng sự việc đã xảy ra thay đổi, bọn họ nhận được tin tức, đoàn xe đi ra từ nhà của Lâm Khôn hình như sắp rời đi.
“Đến rồi!”
Sắc mặt Lâm Hạo Bằng nghiêm trọng, nhìn về phía xa.
Lâm Bán Thanh đứng bên cạnh ông ta, sắc mặt cũng nghiêm trọng như vậy.
Bọn họ đều biết, bắt đầu từ giây phút này, Lâm Khôn đã chẳng khác nào kẻ phản bội, cho dù nhà họ Lâm không sụp đổ, thì cũng sẽ vì Lâm Khôn dẫn theo người phản bội mà bị ảnh hưởng nặng nề đến thực lực.
Nhưng bây giờ, bọn họ không ai có tâm trạng để suy nghĩ đến chuyện này nữa, việc bọn họ cần suy nghĩ là tuyệt đối không thể để Lâm Khôn đưa ông cụ sang nước M, nếu không thì hậu quả sẽ
Ba chiếc xe tải lớn chạy đến, dừng ngang trên đường, tạo thành ba lớp phòng thủ, chặn hết cả con đường.
Sau đó, bánh xe của ba chiếc xe tải bị dỡ ra để không cho chúng di chuyển. Như vậy vẫn chưa đủ, Lâm Hạo Bằng trực tiếp ra lệnh bảo người lấy xăng đổ lên xe tải, rồi đốt lửa lên.
Phụt!
Ngọn lửa cháy lên rừng rực, chiếu rọi bầu trời u ám thành sáng rực, còn Lâm Khôn dẫn theo khoảng năm mươi người đứng ở phía trước ba chiếc xe tải.
Cuối cùng, đoàn xe của Lâm Khôn đã chạy đến.
Bởi vì đường đã bị phong toả, đám người Lâm Hạo Bằng chặn đường, đoàn xe của Lâm Khôn không thể không dừng lại.
Lâm Khôn kéo cửa kính xuống, sắc mặt lạnh lùng nhìn đám người Lâm Hạo Bằng, thản nhiên nói: “Anh hai, anh đang làm gì vậy?”
“Hừ! Đừng gọi tao là anh hai, tạo cảm thấy rất mất mặt!”
Lâm Hạo Bằng hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Lâm Khôn, tao thật sự không ngờ mày lại thật sự làm ra chuyện này! Rốt cuộc Lâm Nhạc đã cho mày lợi ích gì, đáng để mày bán đứng cả nhà họ Lâm? Mày không cảm thấy có lỗi với tổ tiên nhà họ Lâm sao?”
Lâm Khôn nghe thấy, cười khẩy một tiếng, nói: “Lâm Hạo Bằng, anh nói vậy là có ý gì, sao tôi không hiểu gì hết vậy? Sao tôi lại có lỗi với tổ tiên nhà họ Lâm chứ? Lâm Nhạc không phải là người nhà họ Lâm sao? không phải là bác hại của anh à?”
“Đã đến lúc này rồi, mày còn già mồm! Lâm Khôn, tạo khinh thường mày, mày có gan làm chuyện có lỗi với nhà họ Lâm, mà không có gan thừa nhận sao?”
“Thừa nhận cái gì? Tôi có gì không dám thừa nhận chứ? Tôi không phải là muốn tốt cho nhà họ Lâm sao. Nhà họ Lâm đã sụp đổ rồi, giàu có khiến các người mất đi tham vọng, chỉ muốn trải qua cuộc sống yên ổn, như vậy sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề... Nhà họ Lâm chỉ có cải cách mới có thể tiếp tục tồn tại được!”
“Khốn kiếp! Già mồm át lẽ phải, mày sống tốt quá rồi nên muốn tìm cái chết thì cũng đừng kéo theo cả nhà họ Lâm!”
“Ha ha ha ha, Lâm Hạo Bằng, nói mấy lời vô dụng này làm gì, anh tưởng như vậy là có thể ngăn cản chúng tôi sao? Xuống xe hết cho tôi, dọn sạch chướng ngại vật cho tôi! Ai dám ngăn cản thì cứ ra tay!”
Lâm Khôn hừ lạnh một tiếng, bỗng chốc mấy chục chàng trai cường tráng xuống từ hai mươi mấy chiếc xe, hùng hổ đi về phía Lâm Hạo Bằng.
Sắc mặt của Lâm Hạo Bằng thay đổi, bảo vệ Lâm Bán Thanh ở sau lưng, hét lên: “Lâm Khôn, mày dám!”
“Tôi có gì mà không dám chứ? Tôi đang vội đến sân bay, đừng cản trở tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Hai tay Lâm Khôn khoanh trước ngực, cười lớn nói.
Sắc mặt của Lâm Hạo Bằng càng trở nên khó coi hơn.
Lâm Bán Thanh mau chóng mở miệng nói: “Bác cả, bảo mọi người đừng xung đột với bọn họ! Bọn họ muốn dọn sạch vật cản, chúng ta cứ tiếp tục tạo ra vật cản, bọn họ dọn sạch thì càng rắc rối hơn.”
Lâm Hạo Bằng nghe thấy thì mắt sáng lên: “Bác biết phải làm thế nào rồi.”
Thấy Lâm Hạo Bằng nhanh chóng sắp xếp, Lâm Bán Thanh nhíu mày nhìn đoàn xe của Lâm Khôn, mở miệng nói: “Tình hình có vẻ không đúng, Lâm Triệt không có ở đây, Thẩm Điền cũng không có ở đây, những người mà Thẩm Điền dẫn đến cũng không có ở bên này.”
Sắc mặt Lâm Hạo Bằng thay đổi, mau chóng gọi điện thoại cho con trai mình, biết được bên kia không có vấn đề gì, ông ta nhíu mày lại.
“Bản Thiên, ý cháu là ông cụ không có ở trong đoàn xe của Lâm Khôn sao? Bọn họ thật sự lựa chọn đi đường núi sao?” Lâm Hạo Bằng vội nói.
Lâm Bản Thanh gật gật đầu: “Dù cho ông cụ có ở đây hay không, thì hôm nay cũng không thể để Lâm Khôn rời khỏi đây! Cứ duy trì đừng xung đột, kéo dài thời gian! Bên kia chỉ có thể trông chờ vào Long Đại thôi...”
Lúc này, Tiêu Sách vẫn còn đang nghỉ ngơi trong nhà của Lâm Bán Thanh.
Cánh tay Long Thất bị thương, dùng băng gạc treo trên cổ, nhưng vẫn gấp gáp đi qua đi lại, sắc mặt vô cùng lo lắng.
“Long Thất, tình hình bên Bán Thanh sao rồi?” Tiêu Sách bình tĩnh hỏi.
“Đã gặp nhau rồi, nhưng cô cả đã làm theo yêu cầu của anh, không xung đột với Lâm Khôn, chỉ kéo dài thời gian của bọn họ, Lâm Khôn dường như cũng không để tâm, cũng đang kéo dài thời gian.”
Tiêu Sách ung dung cười: “Vốn dĩ chỉ là diễn kịch với nhau mà thôi, đó không phải là nơi quan trọng, biết được tình hình của bên khác chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
“Vậy thì tiếp tục đợi! Tôi không tin bọn họ lại kiên nhẫn đến vậy.”
Nói xong, Tiêu Sách lột một tép cam ném vào miệng, vẻ mặt nhàn nhã.
Long Thất tiếp tục sốt ruột đi lại, khoảng năm phút sau, cô ta đột nhiên đưa tay lên tai nghe, sắc mặt lộ ra vẻ kích động.
“Có tình hình rồi! Vị trí bốn mươi lăm độ hướng đông bắc phát hiện có người lên núi! Tổng cộng khoảng mười mấy người!” Long Thất vội nói.
Tiêu Sách gật gật đầu, đứng dậy, nói: “Đến lúc tôi hành động rồi, nhớ nói với Lâm Bán Thanh, nhớ những điều kiện mà cô ấy đã hứa với tôi! Lần này tôi liều mạng là vì cô ấy đấy!”
Long Thất nghe thấy thì ngẩn ra, hỏi: “Không báo với những người khác sao? Chỉ có hai chúng ta hành động sao?”
Tiêu Sách cười nói: “Không phải hai chúng ta, mà là một mình tôi! Cô bị thương rồi, ngoan ngoãn ở lại đây đi, có tình hình gì mới thì lập tức báo với tôi, tối nay có lẽ sẽ có người chết.”
Nói xong, Tiêu Sách cất bước rời đi.
“Khoan đã... Đối phương có đến mười mấy người, anh chỉ có một mình, anh.”
Không đợi Long Thất nói xong, bóng dáng của Tiêu Sách đã chớp vài cái rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối, không còn nhìn thấy nữa.
Trong bóng tối, hình dáng của Tiêu Sách như ma quỷ vậy, tốc độ cực nhanh, chỉ vài phút sau, anh đã xuất hiện ở vị trí đó.
“Long Thất, báo cáo vị trí mới của bọn họ.” Tiêu Sách bình tĩnh nói với tai nghe, giống như một con thú đang đi săn mồi.
“Tốc độ của bọn họ rất nhanh, có lẽ đều là những cao thủ được đào tạo bài bản, bây giờ đã ở phía trước cách anh sáu trăm mét. Tiêu Sách, hay là gọi người đến đi.”
“Không cần, gọi thêm người đến chỉ khiến họ bị thương mà thôi, cứ vậy đi.”
Nói xong, Tiêu Sách chuyển động lần nữa, giống như một con sói, tốc độ nhanh chóng đuổi theo đoàn người phía trước.
Lúc này, trong khu rừng ở phía trước cách anh mấy trăm mét, một hàng mười lăm người đang nhanh chóng lướt qua bụi gai và rừng cây, điên cuồng chạy ra bên ngoài.
Trong đó, dẫn đầu là một người đàn ông da trắng mũi diều hâu.
Sau lưng anh ta vẫn còn một người đàn ông trung niên có đôi mắt u ám, công trên lưng một ông già đang hôn mê.
Lâm Triệt và vệ sĩ của cậu ta cũng ở trong nhóm người này. Ngoài ra, còn có Thẩm Điền dẫn theo mười người vạm vỡ ở bên cạnh bảo vệ.
“Anh hai, tên ngốc Lâm Hạo Bằng đó quả nhiên là dẫn người đến cản đường, Lâm Khôn đang dây dưa với ông ta, Nghe Lâm Khôn nói, Lâm Hạo Bằng gần như dẫn theo tất cả những người ông ta có thể khống chế, Lâm Bán Thanh cũng ở đó, bây giờ cho dù bọn họ phát hiện kế hoạch của chúng ta thì cũng không có ai đến ngăn cản chúng ta được.”
Lâm Triệt cười nói với người đàn ông da trắng.
Ánh mắt của người đàn ông da trắng đỏ rất mạnh mẽ, nói bằng tiếng Trung tiêu chuẩn: “Tốt lắm, bảo ông ta kéo dài thêm mười phút nữa. Mười phút sau, tất cả sẽ kết thúc.”
Người đàn ông da trắng nhìn Thẩm Điền rồi thản nhiên nói: "Người mà ông Đàm Triết thu xếp đến tiếp viện đã đến nơi chưa?"
Thẩm Điền cười: "Anh Nick cứ yên tâm, đại ca chúng tôi rất để tâm đến lần hợp tác này với ông Lâm Kiệt và đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ cần vượt qua ngọn núi này thì lập tức sẽ có người đến tiếp viện cho chúng ta. Sau đó chúng ta sẽ đi theo đường riêng rời khỏi thành phố Giang Lăng sang nước M, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì."
"Rất tốt, ông Đàm Triết sắp xếp đúng lắm, đợi bố nuôi về nước nắm giữ nhà họ Lâm, ông ấy nhất định sẽ giúp ông Đàm Triết giành lấy thành phố Giang Lăng từ tay Triệu Quân."
"Mục tiêu của bố nuôi không chỉ có nhà họ Lâm hay chỉ một thành phố Giang Lăng, mà là toàn bộ thế giới ngầm của nước Hoa..."
Nick da trắng nói xong, ánh mắt lộ ra tham vọng mãnh liệt.
Đoàn người lần nữa xuất phát, họ đều đã được trải qua huấn luyện nên có thực lực rất mạnh, có thể vượt qua dãy rừng núi nhấp nhô một cách bình thường như đi trên mặt đất bằng phẳng với một tốc độ cực kỳ nhanh.
Rất nhanh là đã đến được đỉnh núi.
Chỉ cần vượt qua ngọn núi này đi đến giữa sườn núi là sẽ có người tiếp viện, sau đó bọn họ sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.
Đến lúc đó cho dù là đám người Lâm Hạo Bằng, Lân Bán Thanh phản ứng lại thì cũng đã muộn rồi, bọn họ đã biến mất không một dấu vết khỏi nước Hoa để đến nước M.
Lúc này, cho dù là Nick da trắng, người thanh niên mắt diều hâu đang công ông cụ Lâm trên lưng, hay là Lâm Triệt, Thẩm Điền, trong mắt ai nấy cũng đều tràn đầy sự phấn khích.
Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi đúng như bọn họ đã dự đoán.
Đám người nhà họ Lâm có thể uy hiếp bọn họ đều bị người của Lâm Khôn giữ chân rồi, căn bản không có bao nhiêu nhân lực để ngăn bọn họ vượt qua ngọn núi rời khỏi đây.
"Xem ra, nhà họ Lâm xong đời rồi..."
Thẩm Điền lầm bầm nói, bọn họ vượt qua đỉnh núi, lúc này đã có thể thấy được ánh sáng ở phía giữa sườn núi, đó là người đến cứu viện đang ra hiệu cho họ.
Chậm nhất là mười phút nữa thì bọn họ sẽ rời khỏi đây.
Ông ta biết, một khi nhà họ Lâm kết thúc, Lâm Kiệt một lần nữa quay về Giang Lăng tiếp quản nhà họ Lâm, đến lúc đó thì cả thành phố Giang Lăng sẽ xảy ra một thay đổi lớn.
Tới khi đó với sự giúp đỡ của Lâm Kiệt thì đại ca Đàm của ông ta có thể xoay ngược lại khống chế Triệu Quân.
Thậm chí sẽ trở thành thế lực ngầm mạnh nhất thành phố Giang Lăng.
"Tất cả hãy cẩn thận, đã là thời khắc cuối cùng rồi đừng để xảy ra chuyện gì nữa, hãy nâng cao cảnh giác cho tôi!" Thẩm Điện nghiêm khắc nói với mười tên thủ hạ tinh nhuệ nhất mà ông ta đã chọn lựa kỹ càng.
Mười tên này vây quanh lại thành vòng tròn xung quanh để bảo vệ ông ta. Một khi có vấn đề gì thì bọn họ sẽ phát hiện ra ngay.
Nhưng vào lúc Thẩm Điền nói xong câu đó, một tên ở phía sau ông ta khoảng hai mươi mét đột nhiên ngã nhào xuống, ôm lấy bắp đùi kêu lên thảm thiết.
Tiếng la hét thảm thiết trong màn đêm làm tất cả mọi người vô cùng bàng hoàng.
"Có chuyện gì? Có chuyện gì rồi?" Thẩm Điền vội vã quát to.
Nhưng ông ta cũng không quá hoảng loạn mà chỉ cho rằng tên thủ hạ đó không cẩn thận bị bụi gai đâm trúng hoặc dẫm phải bẫy nên mới lạ lên như thế.
"Tôi không biết, chân đột nhiên cảm thấy rất đau như là bị thứ gì đó đâm vào, tôi không đi nổi nữa." Tên đó cố nén cơn đau nói.
"Đồ vô dụng, một người ra phía sau đỡ anh ta, chúng ta tiếp tục đi nào! Đừng phát ra tiếng động quá lớn, lỡ như bị phát hiện thì rất phiền phức."
Thẩm Điền nhanh chóng ra lệnh.
Đám người của Nick da trắng
Tên thủ hạ vừa được Thẩm Điền gọi ra sau đỡ tên bị thương cũng ôm lấy bắp chân ngã nhào xuống. Đối với một người đã được huấn luyện kỹ càng như anh ta cũng không có cách nào chịu nỗi còn đau này.
"Lại có chuyện gì nữa?"
Sắc mặt Thẩm Điền vô cùng khó coi, lúc này ông ta cũng cảm nhận được có điều gì đó không đúng.
Ông ta vừa dứt lời thì lại có một tiếng thét vang lên, một tên thủ hạ cách đó không xa cũng ôm lấy bắp đùi ngã xuống rồi kêu lên rất thê thảm.
Lúc này, không chỉ có Thẩm Điền, sắc mặt của cả đám người Nick da trắng cùng với Lâm Triệt cũng thay đổi.
Cho dù là kẻ ngốc thì họ cũng biết đây không phải là chuyện ngoài ý muốn mà là đã xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng màn đêm mờ mịt khiến họ không biết có chuyện gì xảy ra.
"Đi qua đó xem thử!"
Nick da trắng trước sau vẫn rất bình tĩnh, anh ta nói xong lập tức cùng với đám người Thẩm Điền qua xem những tên thủ hạ bị thương.
Những tên còn lại chưa bị thương cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, họ nhanh chóng lùi lại gần nhau để bảo vệ đám người bên cạnh Nick cũng như nâng cao cảnh giác hơn nữa.
Nhưng lúc này, hai tên lùi lại hơi chậm một chút đột nhiên cùng lúc kêu lên rồi ôm lấy bắp đùi ngã xuống.
Vào giây phút đó, tất cả mọi người đều hốt hoảng, cảm giác sợ hãi dần dần hiện lên trên mặt từng người một, họ nghiêng mình trốn vào bụi cây đằng sau, dùng thân cây che chắn lại và cảnh giác nhìn xung quanh.
Lúc này, Nick da trắng tóm lấy một tên thủ hạ bị thương, trực tiếp mở miệng vết thương ra
xem.
Một cây đinh sắt màu đen đập vào mắt Nick, nó đâm sâu vào trong da thịt làm máu chảy không ngừng, trông cử như bị đạn bắn trúng vậy.
Vào thời khắc này, sắc mặt của Nick trở nên rất khó coi.
"Có tập kích."
Không cần Nick nhắc nhở, giờ đây tất cả mọi người đều đã nhận ra, bọn họ đang bị tập kích, hơn nữa còn rất đáng sợ, họ bị tập kích trong sự im lặng.
Nick đứng lên, lạnh lùng lướt nhìn rừng rậm mờ mịt xung quanh, sắc mặt anh ta trông rất khó coi.
Lúc này, sau khi Tiêu Sách đã trốn vào bụi cây thì thấy tất cả bọn họ đang tập hợp lại một chỗ, rất cảnh giác đề phòng nhìn xung quanh, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Cuộc đi săn chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Bầu trời tăm tối mờ mịt, xung quanh là cây cối dày đặc, đối mặt với mười mấy tên đang hoảng loạn, Tiêu Sách cảm thấy như đang trở về chiến trường vậy, mà anh trước giờ vẫn luôn là tử thần trên chiến trường.
Đám người của Lâm Triệt và Thẩm Điện muốn đưa ông cụ Lâm rời đi một cách im hơi lặng tiếng nhưng phải qua được anh trước đã.
Lúc này, Tiêu Sách đang cầm những cây đinh trong tay, anh không vội tấn công tiếp mà dựa vào thân cây, ẩn mình vào cây cối xung quanh và nhàn nhã chờ đợi.
Anh muốn để cho đám người này cảm nhận nỗi sợ hãi và tuyệt vọng một lúc nữa.
"Đại ca, có chuyện gì vậy? Là thứ gì tấn công chúng ta?" Lâm Triệt đột nhiên lên tiếng, trong
mắt đầy vẻ hoảng loạn, cậu ta nhìn xung quanh mình đều có người che chắn thì mới hơi thả long.
Nick lạnh lùng lên tiếng: "Hành tung của chúng ta chắc là đã bị bại lộ rồi, là họ tập kích chúng ta, chúng dùng một loại súng bắn đinh được cải tiến lại với lực sát thương rất cao! Chẳng qua là chỉ dám lén lút hành động chứng tỏ lực lượng của chúng không nhiều nên không cần lo lắng."
"Súng bắn đinh được cải tiến sao?" Thẩm Điền nghe vậy thì sắc mặt trở nên rất khó coi.
Đối với ông ta mà nói, trong môi trường tối tăm này loại vũ khí được cải tiến đó còn đáng sợ hơn nhiều so với súng ống. Vì khi bắn đạn thì nhất định sẽ phát ra tiếng, còn có ảnh lửa nữa, rất dễ để lộ vị trí.
Còn loại súng bắn đinh cải tiến này, tiếng phát ra rất nhỏ nên rất khó để phát hiện được.
Thẩm Điền biết trên thế giới có rất nhiều cao thủ lợi hại sử dụng loại vũ khí này, chúng giết người dễ như cắt cỏ, hơn nữa còn khó bị bại lộ.
Cũng may là, từ những vết thương trên đời của mấy tên thủ hạ cho thấy đối phương không có ý định giết họ.
Nhưng lúc này bọn họ không lần ra được tung tích của đối phương nên chỉ có thể trốn ở chỗ này, việc uổng phí thời gian là điều không ai muốn cả.
“Tiếp tục xuất phát! Tất cả áp sát gần nhau một chút, chỉ cần đối phương tấn công một lần nữa thì tôi sẽ biết được vị trí của chúng."
Lúc này Nick trở thành một thủ lĩnh đưa ra quyết định hết sức dứt khoát. Giọng nói tự tin của anh ta đã tiếp thêm sức mạnh cho mọi người, thế là cả đoàn người tiếp tục di chuyển.
Lần này, tốc độ của bọn họ trở nên chậm hơn rất nhiều, ai ai cũng cực kỳ cảnh giác.
Thấy bọn họ tiếp tục đi, khóe môi Tiêu Sách hé ra một nụ cười, đồng thời anh cũng ra tay.
Cổ tay anh vừa run lên, đinh sắt lập tức xuyên nhanh qua rừng cây dày đặc, nhằm chuẩn vào bắp đùi của một tên cách đó vài chục mét.
"A!"
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại một tên thủ hạ của Thẩm Điền ôm lấy bắp đùi rồi ngã xuống.
Nhưng ở giây phút này, Nick đột nhiên trừng mắt lên, ánh mắt trở nên sắc bén, anh ta hướng về phía Tiêu Sách lạnh lùng cười.
"Giấu đầu lòi đuôi, mày có chạy đằng trời!"
Nói xong, anh ta rất tự tin, nhanh chóng bước về phía Tiêu Sách, lúc thì lách qua bên trái, lúc thì lách qua bên phải làm người khác hoàn toàn không biết là tiếp theo anh ta sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Còn Tiêu Sách ở phía xa xa cũng nhịn không được mà nhíu mày, mấy lần định ném đinh sắt ra những phát hiện rất khó để nhắm chuẩn vào vị trí của đối phương.
"Quả nhiên là cao thủ..."
Tiêu Sách cười nhẹ, từ bỏ ý định dùng dùng đinh sắt tiêu diệt người này, anh thay đổi vị trí, ẩn mình vào trong màn đêm, nhanh chóng di chuyển sang một chỗ khác.
Đợi đến khi tên da trắng xông qua thì Tiêu Sách đã đổi vị trí từ lâu.
Trong suốt quá trình này, Tiêu Sách tiện tay bắn thêm hai cây đinh sắt ra, thế là hai tên thủ hạ của Thẩm Điền lập tức ngã xuống.
Cho đến lúc này, mười tên thủ hạ mà Thẩm Điền chọn lựa kỹ càng nay đã ngã gục hết sáu tên, những tên còn lại thì đang nơm nớp lo sợ lùi lại gần nhau, ánh mắt ai nấy đều rất hoảng loạn và bối rối.
Còn Thẩm Điền, Lâm Triệt, Thiết Thành và người thanh niên mắt diều hâu đang công ông cụ Lâm, nhưng có lẽ vì quá gần ông cụ Lâm nên Tiêu Sách sợ sẽ lỡ tay làm bị thương ông ấy, cho nên Tiêu Sách không hề tấn công họ.
Vào giờ phút này, sắc mặt của bọn họ ai nấy cũng đều rất hoảng loạn.
Đặc biệt là Nick lúc này đã liều lĩnh tách ra khỏi đoàn người, nhưng kết quả chẳng phát hiện được gì, cảm giác sợ hãi của anh ta như tăng thêm gấp bội.
"Tên chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi, có giỏi thì ra đây!"
Nick vô cùng tự tin xông ra nhưng không thấy gì nên vô cùng tức giận, anh ta đấm vào một thân cây làm nó nứt ra, rồi gầm lên một tiếng.
Anh ta vừa hô xong, Tiêu Sách ở phía xa đã lên tiếng cười chế nhạo, anh không trốn nữa mà bước ra ngoài.
Anh cười lạnh rồi nhìn Nick nói: "Nếu như nói đến chuột nhắt, các người lén lén lút lút đưa ông cụ Lâm đi, thể không phải càng giống chuột nhắt hơn sao? Còn có mặt mũi đi nói người khác à?"