Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách
  3. Chương 19
Trước /412 Sau

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách

Chương 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 19: Trình độ của cậu quá thấp

Nhìn thấy dì Hàn, Tiêu Sách nhất thời bị kinh ngạc.

Chỉ thấy dì Hàn mặc chiếc áo sơ mi cổ trụ màu tím, kết hợp với chiếc quần jean bó sát, trước lồi sau cong, xinh đẹp không gì sánh bằng, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, da trắng như tuyết, đẹp đến mê người...

Dì ấy đứng ở ngoài cửa, nhìn Tiêu Sách rồi cười như không cười, trông giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh vậy.

Mãi một lúc lâu sau, Tiêu Sách mới từ trạng thái kinh ngạc mà bình tĩnh trở lại, vội vàng nói: “Dì Hàn, sao dì lại tới đây? Hai ngày nay dì đi đâu vậy?”

Dì Hàn nhìn Tiêu Sách cười nhẹ, nói: “Đi giải quyết vài chuyện nên tốn chút thời gian.”

Tiêu Sách không hiểu ý trong lời nói của dì Hàn là gì, nhưng anh cũng không quan tâm, anh vội vàng ra đón dì Hàn vào, lau sạch ghế để dì Hàn ngồi xuống.

“Tiêu Sách, tôi nghe nói cậu tìm được công việc rồi.” Dì Hàn vừa ngồi xuống đã hỏi.

Tiêu Sách gật đầu, thành thật nói: “Tìm được việc làm rồi, dù sao cũng phải nuôi sống bản thân trước, còn về dự định sau này thì tính sau.”

Dì Hàn gật đầu cười: “Cậu chịu làm ra làm chơi ra chơi vậy là đúng, cho dù là cậu có bản lĩnh, cũng nên từng bước một mà đi, nếu không sẽ dễ bị vấp ngã, đây đều là kinh nghiệm…”

“Nhưng mà tôi còn nghe nói, gần đây cậu cũng gây ra không ít phiền toái, Lý Cát Xương, anh Xà, thậm chí đến cả người của Triệu gia cũng đụng tới?”

Dì Hàn nói xong, khẽ cau chân mày lá liễu lại.

Tiêu Sách nghe vậy thì trợn tròn mắt, trong lòng không khỏi thầm oán giận Phương Bác, chắc chắn là thằng nhóc này tố cáo, nếu không làm sao dì Hàn biết được những chuyện này…

Anh cũng không dám giấu diếm, chột dạ nói: “Dì Hàn, những chuyện này đều là ngoài ý muốn, tôi đã rất khiêm tốn rồi đó…”

Dì Hàn liếc Tiêu Sách một cái: “Cậu thật sự là đã khiêm tốn rồi sao? Tiêu Sách, không phải tôi đã nói với cậu rồi à, cậu làm như vậy rất nguy hiểm, cậu có biết không?”

“Dì Hàn, tôi biết là dì lo lắng cho tôi, nhưng dì cứ yên tâm đi, bọn chúng đối với tôi mà nói, cũng chỉ là những quả cà chua nát và trứng chim thối mà thôi, tôi có thể xử lý được.” Tiêu Sách cười tự tin nói.

Dì Hàn nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Tiêu Sách, từ nhỏ cậu đã rất tự tin, đây là chuyện tốt, nhưng nếu tự tin quá, rất dễ hại ngược lại cậu đấy…”

Tiêu Sách nghe vậy tiếp tục cười nói: “Dì Hàn, những điều dì nói tôi đều hiểu, nhưng dì cứ yên tâm đi, hoàn cảnh bây giờ so với những gì tôi gặp ở trong quân đội thì chẳng đáng nhắc tới.”

“Kẻ địch mà những năm đó tôi đụng phải trong quân đội còn mạnh hơn nhiều so với đám tôm tép thối này…”

Tiêu Sách nói xong, còn khoe cơ bắp tay của mình trước mặt dì Hàn, tỏ ý bây giờ mình rất lợi hại.

Nhưng dì Hàn hoàn toàn không đồng ý, dì ấy nghiêm nghị nói: “Tiêu Sách, kẻ địch cậu gặp trong quân đội có thể rất mạnh, nhưng lúc đó, trên tay cậu còn có súng, bên cạnh còn có đồng đội, đằng sau là toàn bộ đội quân, thậm chí là toàn bộ đất nước, đều là hậu cần của cậu!”

“Nhưng ở đây, cậu có cái gì?”

“...”

Tiêu Sách nghe vậy đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào, không nói được câu gì.

Dì Hàn cau mày tiếp tục nói: “Cậu có thể sẽ nói, cho dù những điều này cậu đều không có, nhưng chỉ bằng nắm đấm của cậu, cậu cũng có thể đối phó được. Nhưng tôi nói cho cậu biết, cái thế giới này không đơn giản như cậu nghĩ đâu…”

“Trình độ của cậu quá thấp, có rất nhiều điều mà cậu không nhìn thấy, càng không thể chạm vào.”

“Dì Hàn, dì nói vậy thật khiến cho người ta hoang mang đấy, không phải là tôi khoe khoang với dì chứ, ở trong quân đội tôi là con át chủ bài đó, sao có thể nói là trình độ thấp chứ…” Tiêu Sách nheo mày giải thích.

Nhưng khi anh vừa dứt lời, dì Hàn càng lạnh nhạt nói: “Con át chủ bài? Cậu đang ám chỉ rằng mình là một trung đội trưởng sao?”

“Chẳng lẽ từ trước giờ cậu chưa từng nghĩ qua, những gì cậu có thể thấy ở trong quân đội, có thể tiếp xúc, thậm chí là kẻ địch mà cậu gặp phải, đều là do các thủ trưởng muốn cậu thấy, muốn cậu tiếp xúc…”

“Mà còn rất nhiều điều khác, một khi bọn họ đã không muốn cậu thấy được, chạm vào được, thì cậu càng không thấy được, không chạm vào được…”

Dì Hàn nói xong, Tiêu Sách đột nhiên có chút bối rối, nhất thời không có cách nào phản đối lại.

Anh chỉ có thể nhìn dì Hàn, không nhịn được mà hỏi: “Dì Hàn, dạo này có phải dì xem nhiều tiểu thuyết quá rồi không?”

Vừa dứt lời, dì Hàn đã tát vào đầu Tiêu Sách một cái, cười nói: “Thằng nhóc này, cậu cho rằng tôi đang đùa với cậu à?”

Tiêu Sách nắm lấy tay của dì Hàn, cười khúc khích nói: “Đúng đúng đúng, lời của dì Hàn nói đều đúng, tôi nhớ hết rồi, sau này tôi sẽ cẩn thận và thật cẩn thận, khiêm tốn không khoa trương, có thể giả chết nhưng tuyệt đối không chết!”

Dứt lời, Tiêu Sách lập tức bị dì Hàn liếc cho một cái: “Chỉ biết nói nhiều…”

Tiêu Sách tiếp tục cười khúc khích, hai tay nắm lấy tay của dì Hàn, nhẹ nhàng vuốt ve một cách không thành thật.

Anh biết là dì Hàn quan tâm anh, lo lắng anh vướng vào rắc rối, với lại dì Hàn cho rằng anh chỉ là một người lính đặc chủng có chút lợi hại thôi, nên lo lắng cho anh là chuyện bình thường.

Nhưng, Tiêu Sách không đồng tình, bởi vì dì Hàn không hoàn toàn hiểu rõ về anh.

“Cậu còn muốn nắm đến bao giờ? Lại bị ngứa da à?”

Một lúc sau, dì Hàn mới nhìn Tiêu Sách một cách đầy oán trách, rút tay của mình về.

Ngập ngừng một lúc, dì ấy tiếp tục nói: “Tôi nói những điều này, không phải là muốn làm cậu nản lòng, mà vì muốn nói cho cậu biết, khi trong tay cậu không có gì, trình độ lại rất thấp, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình.”

“Không cần vì sự liều lĩnh của mình, mà đi làm những việc nguy hiểm, bởi vì tôi luôn mong rằng cậu được bình yên…”

Tiêu Sách nghe vậy, cau mày nhìn dì Hàn, đột nhiên anh phát hiện những lời dì Hàn nói hôm nay, có cảm giác như là những lời dặn dò trước lúc chia tay vậy.

Điều này làm Tiêu Sách bực bội cau mày, cho rằng nhất định là cảm giác của bản thân không đúng, dì Hàn chỉ là đang lo lắng cho anh, giống như thường ngày đang dặn dò mà thôi.

Anh hít một hơi thật sâu nói: “Dì Hàn, tôi hiểu ý của dì rồi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý.”

“Tôi cũng biết cái việc trong quân đội, ở cái xã hội này không dùng để đi lên được, cho nên tôi sẽ nhanh chóng kiếm được tiền, có anh em bên cạnh, sau lưng có người chống đỡ, sẽ không khiến dì lo lắng nữa.”

Dì Hàn nghe vậy sửng sốt, sau đó gật đầu cười: “Thằng nhóc này, bắt đầu thông suốt rồi. Có tiền trong tay, có anh em bên cạnh, sau lưng có người chống đỡ… không sai, đây là cách để tồn tại trong xã hội này!”

“Trong xã hội này, những thứ như vậy có càng nhiều càng tốt, riêng kẻ địch thì càng ít càng tốt!”

Dạy dỗ Tiêu Sách xong, dì Hàn duỗi cái eo nhỏ nhắn, vừa cười nói: “Được rồi, không nói những chuyện nghiêm trọng này nữa, tối nay chúng ta cùng ăn một bữa đi.”

“Dạ được, tôi mời dì Hàn đi ăn một bữa thịnh soạn!” Tiêu Sách nghe vậy, lập tức vui vẻ nói.

Dì Hàn lắc đầu nói: “Đi ăn ở ngoài thì thôi dẹp đi, ăn ở nhà cậu đi, tôi muốn thưởng thức tay nghề của Tiêu Sách cậu, tôi về tắm rửa chút, buổi tối sẽ qua gặp cậu…”

Dứt lời, dì Hàn đứng dậy đi ra ngoài.

Mà cơ thể của Tiêu Sách, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hai mắt sáng bừng lên.

Anh vừa mới nghe cái gì?

Dì Hàn nói dì ấy muốn về nhà tắm rửa?

Đó chẳng phải là…

Tiêu Sách trực tiếp nhảy dựng lên, anh nhanh chóng lao ra phía sau cửa sổ, nhìn chằm chằm vào phòng tắm của dì Hàn ở phía đối diện.

Mãi cho đến hơn mười phút sau, anh cuối cùng cũng thấy dì Hàn mặc áo tắm, chầm chậm bước vào…

Và mọi thứ, vẫn như thường lệ, rèm cửa vẫn mở!

Quảng cáo
Trước /412 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Địch Ngự Thú Tòng Hắc Đế Khai Thủy

Copyright © 2022 - MTruyện.net