Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách
  3. Chương 191-196
Trước /412 Sau

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách

Chương 191-196

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nếu Tiêu Sách tránh ra, vậy Ôn Liễu phải làm sao?

Cho nên hầu như Tiêu Sách đã kiềm chế cơ thể mình dừng lại, hét lớn lên một tiếng "cẩn thận", không màng mọi thứ nhào về phía Ôn Liễu rồi ôm cô vào lòng.

Sau đó, Tiêu Sách đưa lưng về phía tấn công của mũi tên, nhanh chóng lăn vòng tại chỗ!

Phập phập phập!

Nhưng cho dù là vậy, động tác của Tiêu Sách vẫn chậm hơn, dù sao thì anh cũng muốn bảo vệ Ôn Liễu trước, anh còn lo động tác của mình mạnh quá sẽ làm cô bị thương, cho nên sau cùng vẫn không tránh được hết những mũi tên đó.

Ba mũi tên nhỏ như chiếc kim thêu cắm vào lưng Tiêu Sách,

"A!"

Đến lúc này Ôn Liễu mới hét lên.

Tiêu Sách khó chịu kêu lên một tiếng, không kịp lo lắng vết thương sau lưng đã lập tức trở mình đứng dậy, trong tay cũng xuất hiện thêm hai chiếc định

sát.

Cổ tay run rẩy, phút chốc hai chiếc đinh sắt bắn ra như viên đạn, chớp mắt đã bay đến cách đó năm mét, xuyên qua kính lặn của hai bóng người kia, cắm vào trán bọn chúng không lệch chút nào.

Hai bóng người đó chợt đau đớn kêu lên rồi ngã vào trong biển, nhưng rất nhanh cơ thể bọn chúng lại nổi lên, máu tươi trên trán thấm đầy kính lặn của chúng.

Chúng đã chết rồi!

Tình huống như thế khiến Ôn Liễu càng hét chói tai hơn, suýt chút đã sợ đến ngất đi.

Trong đôi mắt cô hiện lên sự sợ hãi, cô vẫn chưa kịp phản ứng trở lại sau chuyện vừa xảy ra, cô sợ hãi nhìn hai cái xác đang bồng bềnh trên mặt biển.

Cho đến khi Tiêu Sách đau đớn kêu lên rồi đột nhiên ngã xuống, cô mới kịp phản ứng trở lại.

"Anh Tiêu Sách! Anh Tiêu Sách, anh sao vậy? Anh xảy ra chuyện gì vậy? Huhu, anh đừng dọa em, anh đừng chết mà..." Tuy Ôn Liễu rất sợ hãi, nhưng thấy Tiêu Sách ngã xuống, cô cũng lập tức nhào đến trước mặt Tiêu Sách, sốt ruột hét lớn lên.

Sắc mặt Tiêu Sách tái mét, nghiến chặt răng, cơ thể đang run rẩy dữ dội, tuy anh đã nhanh chóng đánh chết hai tên sát thủ, nhưng trên mũi tên có kịch độc và đã ngấm vào cơ thể anh.

Anh chưa kịp nhắn nhủ lời nào với Ôn Liễu thì đã ngất đi.

"Anh Tiêu Sách! Tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ!" Ôn Liễu lớn tiếng gọi Tiêu Sách, sắc mặt cô ấy trắng bệch.

Nhưng cho dù Ôn Liễu có gọi như thế nào, cơ thể Tiêu Sách vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tải xanh, mạch máu nổi lên, nhìn vô cùng đáng sợ.

Lúc này, Ôn Liễu bị dọa đến đờ người ra.

Một lúc sau cô ấy buộc mình phải bình tĩnh lại, sự hoảng loạn lúc này cũng không giúp được gì, tình hình của Tiêu Sách đang rất nguy cấp, cô ấy phải nhanh chóng tìm cách cứu Tiêu Sách.

Báo cảnh sát!

Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu Ôn Liễu, nhưng ngay lập tức đã bị cô ấy bác bỏ.

Vì cô ấy đã nhìn thấy Tiêu Sách giết người, hai thi thể kia vẫn đang trôi trên biển, nhấp nhô theo mặt sóng, nếu cô ấy báo cảnh sát liệu Tiêu Sách có phải ngồi tù không?

Ôn Liễu không chắc chắn, nhưng cô biết rằng Tiêu Sách chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Do đó, tuyệt đối không được báo cảnh sát!

Cô ấy hít một hơi thật sâu và nhanh chóng gọi cấp cứu, mặc dù không biết Tiêu Sách bị làm sao nhưng cô ấy phải đưa anh đến bệnh viện trước.

Nhưng khi bắt đầu gọi điện, cô ấy mới phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu.

Trong lúc nhất thời Ôn Liễu không biết phải làm sao, tay chân cuống cả lên, lúc này cô ấy vô cùng hối hận.

Cô ấy hối hận vì lẽ ra cô ấy không nên đưa Tiêu Sách đến bãi biển, lại càng không nên vì thổ lộ tình cảm mà đưa Tiêu Sách đến một nơi xa xôi như vậy, không chỉ xung quanh không có ai để kêu cứu mà ngay cả một chút tín hiệu cũng không có.

“Anh Tiêu Sách, anh không được xảy ra chuyện gì đó.” Ôn Liễu lo lắng đến khóc cả lên.

Cuộc gọi không thể thực hiện được, vài trăm mét xung quanh không có ai khác, Ôn Liễu chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt Tiêu Sách tái xanh và đầy sự đau đớn.

Ôn Liễu đột nhiên quỳ xuống và ngồi trước mặt Tiêu Sách, lắc mạnh Tiêu Sách, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống.

Sau khi lay Tiêu Sách một hồi, thấy Tiêu Sách vẫn chưa tỉnh, Ôn Liễu nghiến răng, lau nước mắt, khoác tay Tiêu Sách lên vai mình.

Sau đó, cô ấy cố gắng dựa vào sức của mình để đưa Tiêu Sách ra ngoài.

Không thể không nói, cơ thể của Ôn Liễu không yêu như vẻ bề ngoài, là thành viên câu lạc bộ Taekwondo của trường nên thể lực của cô ấy cũng không hề yếu.

Cô ấy cắn răng, cuối cùng cũng khó khăn kéo được Tiêu Sách lên, rồi từng bước kéo anh ra ngoài.

“Anh Tiêu Sách, anh không được có chuyện gì đâu đó, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện..” Ôn Liễu vừa nói vừa rơi nước mắt vừa khó khăn kéo Tiêu Sách ra ngoài.

Trong lòng cô ấy vô cùng hoảng loạn, lúc này cô ấy không nghĩ đến việc mình có thể chạy đến nơi lúc đầu để gọi cấp cứu.

Có lẽ ngay từ đầu cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến việc để Tiêu Sách lại một mình, lúc này cô ấy chỉ có một niềm tin duy nhất là bất luận thế nào cô ấy cũng phải đưa Tiêu Sách đi.

Một bước...

Hai bước...

Rốt cuộc, Ôn Liễu cũng chỉ là một cô gái, cơ thể của Tiêu Sách lại vô cùng cường tráng, cô ấy kéo cơ thể của Tiêu Sách, mỗi bước cô ấy đi gần như dùng hết sức lực, đều là vô cùng khó khăn.

Cuối cùng, sau khi kéo Tiêu Sách đi được hơn mười mét, chân của Ôn Liễu mềm nhũn, cả người ngã xuống.

A!

Ôn Liễu rên lên một tiếng, cả người bị cơ thể đang hôn mê của Tiêu Sách đè lên, hai người gần như đối mặt với nhau, cô ấy có thể cảm nhận được hơi thở của Tiêu Sách phả vào má cô ấy.

Mà hơi thở kia, lúc có lúc không.

"Anh Tiêu Sách, anh đừng chết ..."

Lúc này, Ôn Liễu đã hoàn toàn cuống lên, cô ấy muốn đứng lên lần nữa, nhưng cô ấy lại không khống chế được sức lực của mình, vì vậy cô ấy đã khiến Tiêu Sách lăn xuống một bên.

Đầu của Tiêu Sách đập mạnh xuống bãi cát, cả khuôn mặt đều là cát.

A!

Nhưng chính tình huống ngoài ý muốn này, Ôn Liễu đột nhiên nghe thấy Tiêu Sách kêu lên một tiếng.

Điều này lập tức khiến Ôn Liễu vui mừng khôn xiết, nhanh chóng lật cơ thể Tiêu Sách lại, Tiêu Sách khó khăn mở mắt ra, trong mắt đều là tơ máu.

Tiêu Sách đã tỉnh!

Sơ suất!

Một trong những suy nghĩ của Tiêu Sách khi anh tỉnh dậy là anh đã quá sơ suất, lại để trúng mai phục của sát thủ!

Thủ đoạn của sát thủ không quá cao siêu, tên đó lặn dưới biển, sau đó đột ngột nhảy lên tấn công anh bằng kim độc.

Tiêu Sách đã gặp phải những cuộc tấn công như vậy vô số lần, thậm chí còn bố trí tinh vi hơn như vậy nhiều.

Nhưng những lần trước, Tiêu Sách đều có thể dễ dàng phát hiện trước nguy hiểm rồi né tránh, anh chưa bao giờ bại dưới những vụ ám sát như vậy lần nào.

Nhưng lần này, đối mặt với lời tỏ tình mà Ôn Liễu định nói lúc đó, anh lại mất cảnh giác, khi cơ thể phát ra cảnh báo, anh lại không để ý, thiếu chút nữa đã phải nằm xuống!

Chất độc đó ngấm vào máu, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã khiến cơ thể khỏe mạnh của Tiêu Sách lâm vào hôn mê.

Cũng may anh đã kịp thời giết chết hai tên sát thủ, xung quanh không còn một tên sát thủ nào để làm đợt tấn công thứ hai, nếu không hôm nay anh đã phải chết ở đây.

Tất nhiên, lý do chính khiến anh trúng mai phục là vì cứu Ôn Liễu.

Điều thông minh nhất của những tên sát thủ là họ biết rằng một đòn tấn công duy nhất là không chắc chắn, vì vậy họ đã phóng ra hàng chục kim độc, bao quanh toàn bộ cơ thể Tiêu Sách trong vòng vài mét.

Dù vậy, Tiêu Sách vẫn có thể né tránh.

Nhưng Ôn Liễu cũng bị kim độc vây quanh, Tiêu Sách còn có thể né tránh, nhưng một khi Ôn Liễu bị trúng độc, chắc chắn không thể cứu được.

Vì vậy, Tiêu Sách chỉ có thể từ bỏ né tránh, ôm Ôn Liễu vào trong vòng tay của anh, dùng lưng của anh để chặn kim độc cho Ôn Liễu.

Nếu như quay lại một lần nữa, Tiêu Sách chắc chắn sẽ phản ứng lại ngay khi tên sát thủ xuất hiện!

Nhưng không có nếu như.

Ba kim độc đâm vào lưng anh, chất độc hòa vào trong cơ thể, điên cuồng ăn mòn cơ thể anh, anh biết loại độc này, không chết cũng bị tàn phế!

May mắn thay, vì Ôn Liễu đã khiến anh ngã xuống, làm anh tỉnh lại.

Tiêu Sách vô cùng biết ơn liếc nhìn Ôn Liễu, khó khăn mở miệng nói: "Tôi không sao, đỡ tôi dậy"

"Anh Tiêu Sách, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Anh làm tôi sợ muốn chết. Đừng nói nữa. Tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay lập tức...” Ôn Liễu lo lắng khóc lóc nói.

Tiêu Sách lắc đầu: “Không cần đi bệnh viện, cô đỡ tôi qua bên kia đi, tôi tự có cách!”

Nói xong, Tiêu Sách cố gắng dùng sức, dưới sự giúp đỡ của Ôn Liễu rời khỏi phạm vi của bãi biển, đến một khu rừng nhỏ.

Chỉ những hành động đơn giản này đã gần như vắt kiệt sức lực của Tiêu Sách.

Gần xanh trên người Tiêu Sách cuồn cuộn nổi lên, giống như những con rắn nhỏ đang bò trong cơ thể anh, vô cùng đáng sợ.

Dáng vẻ của anh lúc này đương nhiên đã dọa Ôn Liễu, cô ấy hoảng sợ nhìn Tiêu Sách.

Tiêu Sách ngồi trên đống lá rụng, anh cảm thấy chất độc đang điên cuồng hủy hoại cơ thể anh, vội vàng nói: "Ôn Liễu, cô ra ngoài đời tôi trước."

"Không! Tôi không đi, anh Tiêu Sách, anh muốn tôi giúp gì, anh cứ việc nói..." Ôn Liễu kiên định lắc đầu, nói trong nước mắt.

“Cô ở đây, tôi không thể... Phụt!”

Tiêu Sách đang nói, đột nhiên trong miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng trở nên khó coi, chất độc này còn nguy hiểm hơn anh tưởng.

Anh biết nếu lúc này không giải độc thì chắc chắn sẽ muộn!

Lúc này, Tiêu Sách không quan tâm đến Ôn Liễu đang ở bên cạnh, đột nhiên ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.

Ôn Liễu hoảng sợ khi thấy Tiêu Sách phun ra một ngụm máu, sau đó lại rất ngạc nhiên nhìn thấy tư thế ngồi kỳ lạ của Tiêu Sách như đang ngồi thiền.

"Anh Tiêu Sách ..." Ôn Liễu gọi Tiêu Sách, nhưng Tiêu Sách không đáp lại.

Ôn Liễu chỉ nhìn thấy cơ thể Tiêu Sách, gân xanh trên trán đột nhiên nổi lên, giống như có vô số con rắn nhỏ đang điên cuồng bò dưới da.

Khuôn mặt điển trai của Tiêu Sách cũng trở dữ tợn, khiến Ôn Liễu cảm thấy vô cùng kinh hãi, cô ấy sợ hãi không dám nói lời nào.

Sau khoảng vài phút, Tiêu Sách lại phun ra một ngụm máu đen, cả người như đã thả lỏng.

Khuôn mặt dữ tợn trở nên đẹp trai trở lại, những đường gân nổi lên đã biến mất, sắc mặt tím tái trở lại bình thường, nhưng vẫn có chút yếu ớt.

Tiêu Sách thở phào nhẹ nhõm.

Khi Tiêu Sách mở mắt ra, nhìn thấy Ôn Liễu có vẻ lo lắng và sợ hãi, anh vội nói: "Tôi không sao..."

Khi anh nói xong, anh nhìn thấy ánh mắt của Ôn Liễu lập tức có một tầng sương mù, những giọt nước mắt rơi xuống, làm cho người khác cảm thấy đau lòng.

Tiêu Sách đang định nói gì đó, nhưng Ôn Liễu đã lập tức lao đến, trực tiếp nhào vào ôm chặt lấy cổ của anh.

“Anh Tiêu Sách, anh làm tôi sợ chết khiếp, hu hu..”

Ôn Liễu nhào vào vòng tay của Tiêu Sách, lúc này cô ấy không còn kiềm chế được cảm xúc mà khóc òa lên.

Đối với những cô gái bình thường như Ôn Liễu, chuyện vừa xảy ra chẳng khác nào một cơn ác mộng. 1645506720719.png 1645506726046.png

"Không sao đâu, tôi xin lỗi, tôi làm cô sợ..."

"Hu hu..."

Ôn Liễu vẫn khóc trong vòng tay của Tiêu Sách, Tiêu Sách an ủi cô ấy cũng vô ích.

Tiêu Sách thở dài không biết phải làm sao, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Ôn Liễu gặp phải với tình huống như vậy, cô ấy sợ hãi cũng là chuyện bình thường.

Một lúc sau sẽ ổn thôi.

Tiêu Sách vừa để cô ấy khóc trong vòng tay mình, anh nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô ấy, vừa nhanh chóng suy nghĩ xem ai là người muốn giết anh.

Nick da trắng và Lâm Triệt vừa trốn khỏi nhà họ Lâm?

Hay là nhà họ Lý ở Yến Kinh?

Tiêu Sách cảm thấy nhà họ Lý, Nick da trắng và đám người Lâm Triệt, chắc chắn không thể phát hiện ra thân phận của anh nhanh như vậy, sau đó sai người đi xử lý anh.

Nhưng nửa tháng trước, khi Tiêu Sách mới xuất ngũ, anh đã gặp phải một vụ ám sát bởi sát thủ của nhà họ Lý.

Lần này sát thủ chuyên nghiệp hơn, lợi hại hơn và tinh vi hơn, Tiêu Sách cảm thấy có lẽ đây là đợt ám sát thứ hai của nhà họ Lý!

Chết tiệt!

Trong mắt Tiêu Sách hiện lên sự lạnh lẽo, vụ ám sát lần này đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận trong anh.

Người hiền lành dễ bị ức hiếp, ngựa dễ bảo thường bị cưỡi!

Đối diện với hai lần bị ám sát, nếu như Tiêu Sách không phản ứng lại, e rằng nhà họ Lý thật sự cho rằng anh sợ, nhất định sẽ không ngừng gây phiền phức cho anh!

Tuy rằng bản thân Tiêu Sách không sợ, nhưng anh lại lo lắng cho người bên cạnh mình sẽ bị liên lụy.

Giống như lần này, nếu như anh không phản ứng nhanh bảo vệ Ôn Liễu, sợ rằng cô ấy đã chết trẻ, nếu như vậy thì Tiêu Sách tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Có lẽ Tiêu Sách biết rất rõ, bây giờ anh không thể đối kháng với nhà họ Lý khổng lồ, nhưng anh không quan tâm nhiều như vậy được.

Anh muốn báo thù!

Báo thù nhà họ Lý, ít nhất là để nhà họ Lý biết đau!

Tiêu Sách đã rất nhanh đã nghĩ đến mục tiêu báo thù, đó chính là Lý Tứ Hổ!

Lý Tứ Hổ là em trai của Lý Như Yêu.

Nửa năm trước, Tiêu Sách đã phát sinh xung đột với Lý Như Yêu, cuối cùng chặn con đường thăng tiến của Lý Như Yêu, từ đó bị Lý Như Yêu ghi hận, và coi là kẻ thù.

Lý Như Yêu không làm gì được Tiêu Sách, anh ta đã tính kế trước sau để tấn công đồng đội Hổ Tử và Thủy Oa của Tiêu Sách.

Hổ Tử vì thế mà gãy chân, còn Thủy Da thì mất đi một mắt.

Vì thế khi Lý Như Yêu hãm hại anh, anh rõ ràng nhìn thấu ,nhưng vẫn kiên quyết nhảy vào báo thù cho hai người họ.

Trong lúc phẫn nộ đã đánh thương vài người nhà họ Lý, khiến cho ân oán càng sâu, cũng vì thế mà anh đã vi phạm kỷ luật và bị ép phải giải ngũ!

Mà người cùng bị giải ngũ với anh còn Lý Tử Hổ, em trai của Lý Như Yêu.

Tuy rằng nhà họ Lý hùng mạnh, nhưng xúc tu không thể vươn tới quân đội, cái giá bọn họ phải trả cho việc xử lý Tiêu Sách chính là vì Lý Tứ Hổ đang được Lý Như Yêu chống lưng.

Nói cách khác, Lý Tứ Hổ chính là chân chó của Lý Như Yêu!

Cho dù là Tiêu Sách bị ép giải ngũ, hay là Hổ Tử, Thủy Oa bị thương, anh cũng đều tính chung vào.

Ở trong quân đội, Lý Tứ Hổ đã tận tâm tận lực làm những chuyện không về vang cho Lý Như Yêu, sau đó cùng chất chung với Tiêu Sách, từ đó giúp cho Lý Như Yêu thăng chức.

Bây giờ Lý Như Yêu đã thay thế Tiêu Sách, trở thành đội trưởng của trung đội đặc chiến Lang Nha, cho dù Tiêu Sách muốn trả thù anh ta, cũng không thể ra tay bây giờ.

Bởi vì bây giờ anh ta là lính tại ngũ!

Nếu như bây giờ Tiêu Sách muốn động thủ với Lý Như Yêu, một khi không thành công, nhất định anh sẽ bị Lý Như Yêu buộc tội danh tập kích lính tại ngũ, đến lúc đó Tiêu Sách cũng không thể ở lại trong nước nữa rồi.

Cho dù Tiêu Sách có phẫn nộ tới mức nào, cũng sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

Vì thế chân chó của Lý Như Yêu, Lý Hổ Tử đã trở thành mục tiêu báo thù của

Tiêu Sách.

Sau khi Lý Tứ Hổ giải ngũ cũng không quay về nhà họ Lý ở Yên Kinh, mà bị Lý Như Yêu sắp xếp đến thành phố Giang Lăng, quản lý vài sản nghiệp của nhà họ Lý ở Giang Lăng, phát triển thị trường ở Giang Lăng.

Đồng thời, cũng có ý nghĩ cứ tiếp tục theo dõi Tiêu Sách.

Tiêu Sách vẫn luôn biết được tình huống này, chỉ là anh của trước đây không đủ sức đối kháng với nhà họ Lý, trước tiên anh muốn tích lũy sức mạnh, vì thể không muốn động thủ với Lý Tứ Hổ.

Nhưng lần này, lại bị nhà họ Lý ám sát một lần nữa, Tiêu Sách đã hoàn toàn nổi điên.

Anh trước giờ không phải loại người tình nguyện để bị đánh, nhà họ Lý muốn mạng của anh, trước tiên anh sẽ để nhà họ Lý ăn đau, để cho nhà họ Lý biết anh không phải đất nặn.

Trong mắt Tiêu Sách lộ ra tia sắc bén, nhanh chóng suy nghĩ bản thân muốn báo thù thế nào.

Lúc này Ôn Liễu ở trong lòng Tiêu Sách giống như đã khóc đến mệt, cuối cùng từ từ yên tĩnh trở lại, bất tri bất giác ôm eo của Tiêu Sách ngủ.

Nhất thời khiến cho Tiêu Sách có chút chua xót, anh biết rõ chuyện phát sinh ngày hôm nay, đối với một cô gái bình thường như Ôn Liễu đây, là một đả

kích lớn đến mức nào.

Cô ấy đã nhìn thấy một thế giới tàn khốc mà người thường khó có thể thấy được!

Thế giới của sát thủ!

Tiêu Sách nhẹ nhàng thay đổi tư thế, để cho Ôn Liễu có thể ở trong lòng mình ngủ thoải mái và an tâm hơn.

Ôn Liễu dường như cảm nhận được động tác của Tiêu Sách, đột nhiên cô ấy giống như một con mèo nhỏ, khẽ vặn vẹo trong lòng Tiêu Sách, ôm eo anh ngày càng chặt hơn.

Mà cử động của cô ấy khiến cho khuôn mặt Tiêu Sách nhất thời cứng đờ.

Bởi vì anh phát hiện, bộ phận trọng yếu nào đó của bản thân đúng lúc đã bị chân của Ôn Liễu ấn chặt, hành động nhúc nhích của Ôn Liễu giống như đang trêu chọc anh.

Cơ thể của Tiêu Sách lúc đó không thể tránh được phát sinh những biến hóa

tinh vi...

Như vậy khiến cho Tiêu Sách cảm thấy có chút ngại, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của Ôn Liễu, phát hiện cô không vì vậy mà tỉnh lại, mới không nhịn được mà thở phào một hơi.

Anh thận trọng thử di chuyển đùi của Ôn Liễu.

Nhưng tay vừa đặt xuống, Tiêu Sách đột nhiên lại xấu hổ, bởi vì hôm nay Ôn Liễu mặc váy ngắn, đùi bóng loáng của cô còn không đi tất.

Tay của Tiêu Sách vừa đặt lên đã lập tức cảm nhận được độ mềm mịn và đàn hồi kinh ngạc.

Khoảnh khắc đó, tay của Tiêu Sách đã không kiểm soát được mà trượt xuống.

Rất trơn, rất sướng!

Tiêu Sách lập tức cảm nhận được sự biến hóa càng mãnh liệt hơn của cơ

thế.

Một cảm xúc hừng hực nào đó trong lòng Tiếu Sách khiến cho anh nhất thời cảm thấy hai má nóng có chút nóng, giống như phạm tội, tim càng đập thình thịch nhanh hơn.

Mà Ôn Liễu dường như cảm nhận được sự bất thường trên đùi, chớp mắt thay đổi tư thế cặp đùi dài như đôi đũa trực tiếp kẹp chặt tay của Tiêu Sách.

Kẹp ở mặt trong của đùi!

Đôi mắt Tiêu Sách đột nhiên mở tròn xoe, bàn tay cảm nhận độ đàn hồi và mềm mại đáng kinh ngạc khiến cho hơi thở của anh trở nên dồn dập.

“Chết người rồi!”

Khoảnh khắc đó Tiêu Sách đã hoàn toàn quên sạch chuyện báo thù nhà họ Lý, anh chỉ cúi đầu nhìn Ôn Liễu, nhìn khuôn mặt thanh tú đang ngủ say của cô, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Đối với một chàng trai lần đầu tiên yêu mà nói, thì tình cảnh như vậy thực sự rất phấn khích.

Tuy rằng xúc cảm và độ ẩm kinh ngạc được truyền đến tay, nhưng anh không dám động đậy, chỉ sợ một động tác nhỏ của bản thân cũng làm cho Ôn Liễu tỉnh lại.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy, Tiêu Sách lo lắng sẽ trở thành cầm thú, không khống chế nổi bản thân!

KO

Vì vậy Tiêu Sách nuốt nước bọt, vẫn quyết định thay đổi tư thế để rút tay mình ra.

Dù sao chuyện phát sinh của hôm nay đã khiến cho tâm trạng của Ôn Liễu chịu đả kích lớn.

Cho dù là anh không khống chế được, cũng không nên làm chuyện không bằng cầm thú đối với Ôn Liễu.

Anh từng chút rút tay đang bị kẹp chặt bởi đùi của Ôn Liễu ra, tay bình thường cứng như đá nay lại không kiểm soát được mà run nhẹ.

Tiêu Sách rất muốn khống chế, nhưng lại phát hiện khống chế không nổi.

Anh giống như một ông già trúng gió, cả bàn tay run lẩy bẩy, rút ra ngoài từng chút , mỗi lần trượt một chút, đối với anh mà nói đều là tra tấn.

May mắn, sau những nỗ lực không ngừng của Tiêu Sách, tay bị kẹp cuối cùng cũng rút ra được.

Nhưng đúng lúc Tiêu Sách không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm thì Ôn Liễu đang nép trong lòng anh, đột nhiên giống như mơ phải ác mộng, mạnh mẽ tỉnh lại, đồng thời mở mắt ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ của Tiêu Sách, khuôn mặt bối rối đang nhìn cô.

“Anh Tiêu Sách...”

Ôn Liễu đang muốn nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy đùi có chút khác thường, cô cúi đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy tay của Tiêu Sách đang từ đùi của cô rút ra bên ngoài.

Khuôn mặt của Ôn Liễu lúc đó đỏ như đánh má hồng!

Còn Tiêu Sách nhìn thấy biểu cảm lúc đó của Ôn Liễu lúc đó, đột nhiên trước mắt đều là màu đen, anh vội vàng giải thích: “Cái đó... Ôn Liễu, không giống như em nghĩ đâu, anh, anh chỉ là...”

Ôn Liễu lập tức cúi đầu, tiếp tục nép trong ngực Tiêu Sách, không dám nhìn vào mắt Tiêu Sách.

Mà ngay sau đó cô lại lập tức cảm nhận được tình hình bộ phận nào đó của Tiêu Sách, ngay chốc lát cả cơ thể phát run, cả tại và cổ đều đỏ bừng.

“Cái đó, Ôn Liễu, em nghe anh giải thích.” Tiêu Sách như cũ muốn giải thích.

“Anh Tiêu Sách, anh đừng nói nữa, em... em đều hiểu, em biết là tình huống gì, em không phải cô bé, anh, anh đừng nói...”

Thấy Tiêu Sách muốn giải thích, Ôn Liễu lập tức càng xấu hổ hơn.

Tiêu Sách nhất thời cười khổ, biết rằng, bản thân lúc này có nhảy xuống biển cũng không thể rửa sạch.

Chỉ sợ Ôn Liễu nhất định cho rằng vừa rồi anh nhân lúc cô đang ngủ, không khống chế được mà sờ cô...

Điều này khiến cho Tiêu Sách cảm thấy vô cùng bị oan, quả thật trong lòng anh có nghĩ qua như vậy, nhưng anh không dám làm, rõ ràng là Ôn Liễu chủ động kẹp tay của anh...

Nhưng hiện tại Tiêu Sách cũng không thể giải thích được nữa.

Bởi vì anh có thể giải thích được chuyện của tay, nhưng không cách nào giải thích chuyện biến hóa của cơ thể.

Ôn Liễu giấu khuôn mặt thanh tú ở trong ngực Tiêu Sách, thấy Tiêu Sách rất lâu rồi không nói chuyện, nhưng phản ứng của cơ thể vẫn không giảm, nhất thời mặt cô càng đỏ hơn.

Cô cắn môi, đột nhiên nói: “Anh Tiêu Sách, anh, anh muốn sờ, thì cứ sờ đi...”

“Anh!”.

Tiêu Sách gần như phun ra máu.

Nhưng trong một giây tiếp theo, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy máu trào dâng, và đột nhiên phản ứng lại ý nghĩa trong lời nói của Ôn Liễu.

Ý của Ôn Liễu chính là anh có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn?

Tiêu Sách lập tức cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, mà sự biến hóa của cơ thể ngày càng mãnh liệt hơn.

Mà Ôn Liễu bị tự nhiên bị ép trong lòng Tiêu Sách cảm thấy rõ ràng, hơi thở của cô đột nhiên trở nên dồn dập, cơ thể hơi run rẩy.

Có vẻ cô sợ hãi với chuyện sắp xảy ra sau đó, nhưng lại giống như đang mong chờ điều đó.

Ngay khi hai người đang thở dốc, Tiêu Sách cũng đang đấu tranh, không biết có nên làm hay không, thì một con chim biển đột nhiên vỗ cánh và rơi xuống phát ra một tiếng động lạ.

Điều này lập tức khiến hai người đang căng thẳng đều bị giật mình..

Đặc biệt là Ôn Liễu, cô ngay lập tức nhớ ra những gì đã xảy ra ở bãi biển, và nghĩ rằng một sát thủ khác đang tới, cô sợ hãi hét lên một tiếng.

“Không sao, không sao, Ôn Liễu, chỉ là một con chim biển.”

Tiêu Sách nhanh chóng động viên cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Ôn Liễu, trong lòng lại thấy đau.

Ôn Liễu nghe lời nói của Tiêu Sách, cô mới thả lỏng được một chút, nhưng trên mặt vẫn vương vấn nỗi sợ, mà tình huống mập mờ trước đó giữa hai người cũng vì thế mà biến mất một nửa trong tích tắc.

Ôn Liễu nghĩ đến hai thi thể trong biển, đột nhiên phát run nói: “Anh Tiêu Sách, chúng ta mau đi thôi, em bỗng thấy sợ..” 1645506748151.png

Quảng cáo
Trước /412 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Copyright © 2022 - MTruyện.net