Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách
  3. Chương 201-205
Trước /412 Sau

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách

Chương 201-205

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tiêu Sách cười nhạo, trong đầu đột nhiên nảy ra một kế hoạch.

Dựa theo sự hiểu biết của anh về Lý Tứ Hổ, nếu như có thể đấm vào mặt anh ta khiến anh ta mất hết mặt mũi, thì nhất định càng khiến anh ta khó chịu hơn so với việc đánh gãy chân anh ta.

Đặc biệt là ở trước mặt rất nhiều người mà khiến anh ta mất hết sĩ diện thì không chừng anh ta còn có thể phát điên.

Chẳng phải lúc này chính là thời cơ tốt hay sao?

Nghĩ đến đây, trên mặt Tiêu Sách lộ ra dáng vẻ tươi cười vì sắp có chuyện thú vị để xem, anh tiếp tục ẩn nấp bên ngoài bộ phận bảo an, chờ đến thời cơ thích hợp nhất sẽ ra tay.

"Ha ha ha, không phải Lý Tứ Hổ tôi đây khoác lác, cho dù là trong quân đội cũng không có mấy ai có thể đánh bại được tôi. Tuy là không thể nói với mọi người tôi đã từng hoạt động trong đội quân nào, bởi vì đó là bí mật, nhưng chắc chắn đó là chiến đội đặc biệt nằm trong top ba của quân đội nước Hoa, mà tôi chính là nòng cốt trong đó!"

"Ha ha, sở dĩ tôi xuất ngũ là bởi vì trong quân đội chẳng có gì thú vị, không có thách thức."

"Yên tâm, sau này tôi sẽ thường xuyên dạy mọi người một số kỹ năng chiến đấu vật lộn, mọi người chỉ cần nghiêm túc luyện tập cùng tôi, không đến ba tháng đảm bảo mọi người đều có thể trở thành cao thủ."

"Ít nhất là ở thành phố Giang Lăng không có ai là đối thủ của Lý Tứ Hổ tôi! Mà mọi người luyện tập cùng tôi mấy tháng thôi thì đã có thể tự do tung hoành ở thành phố Giang Lăng này rồi!"

"Ha ha ha, nói đúng, nói ngoài miệng thì dù có nói nhiều như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là khoác lác, còn phải xem bản lĩnh tới đâu. Bây giờ vẫn còn sớm, có ai muốn đến thử sức không? Đúng lúc tôi cũng muốn xem xem thực lực của mọi người thế nào..."

"Yên tâm, tôi sẽ ra tay có chừng mực, sẽ không làm mọi người bị thương đâu!"

"Bây giờ mọi người hãy xem như ở đây không có ông chủ hay là nhân viên, chúng ta cứ thoải mái giao lưu với nhau, mọi người cứ việc ra tay, nếu ai có thể đủ khả năng làm Lý Tứ Hổ tôi bị thương, chẳng những không phạt mà còn phải thưởng thật lớn!"

"Được, vậy anh thử xem!"

Lý Tứ Hổ rất hưởng thụ cái cảm giác được ra vẻ trước mặt người khác, nói xong thì giao đấu với những người trong bộ phận bảo an.

Những nhân viên bảo an này, không phải là quân nhân giải ngũ thì cũng là những người đàn ông thân thể cao to cường tráng, hiển nhiên bọn họ đều có phần tự tin, lập tức có người bắt đầu tiến lên giao lưu cùng với Lý Tứ Hổ.

Lý Tứ Hổ cũng không phải tự nhiên mà khoe khoang như vậy, chí ít thì thực lực của anh ta quả thực cũng cao hơn nhiều so với những những bảo an này.

Đừng nói chỉ là một chọi một, cho dù là một chọi hai, một chọi ba, anh ta đều có thể dễ dàng đối phó.

Lý Tứ Hổ nhanh chóng giành chiến thắng liên tiếp mấy trận một cách lưu loát và nhanh gọn, khiến cho mấy người lúc đầu không phục anh ta đều phải tâm phục khẩu phục.

Lúc này, Lý Tứ Hổ vô cùng thỏa mãn với ánh mắt sùng bái mà các nhân viên bảo an dành cho anh ta.

Anh ta đột nhiên cảm thấy xuất ngũ trở về chẳng những không phải là việc xấu mà trái lại còn là việc vô cùng tốt. Trong quân đội, anh ta chỉ là tay sai của Lý Như Yêu, Lý Như Yêu bảo anh ta làm cái gì thì anh ta làm cái đó.

Hơn nữa, nhiều người trong trung đội đặc chiến Lang Nha đều có thể vững vàng áp chế anh ta.

Nhưng sau khi xuất ngũ trở về thành phố Giang Lăng, anh ta chính là người phụ trách tuyệt đối ở bên này, giống như vua một phương, không còn ai có thể ra lệnh cho anh ta.

Và ở đây, thực lực của anh ta giống như bất khả chiến bại, căn bản là không có đối thủ.

"Còn có người nào muốn thử sức hay không? Tôi nói cho mọi người biết, nếu

muốn nâng cao thực lực thì cách tốt nhất chính là thực chiến, đừng sợ thua, cũng đừng sợ bị đánh."

"Tiếp đến, tôi chỉ dùng ba phần sức lực, chỉ cần ai có thể khiến tôi lùi về sau thì thưởng lớn, thưởng ba tháng tiền lương!"

Liên tục thắng mấy trận, Lý Tứ Hổ càng lúc càng ra oai, cũng càng lúc càng hưng phấn, lại thấy không còn ai dám khiêu chiến với anh ta nữa thì trong lòng đột nhiên có chút không vui.

Mà anh ta vừa nói xong, lập tức lại có người nóng lòng muốn thử

"Để tôi!"

Cuối cùng, với sự cám dỗ 1645615187916.png

Vừa đúng lúc có một nhân viên bảo an hình như không nhịn nổi tiểu tiện. Khi anh ta đi ra từ bộ phận bảo an chạy vào nhà vệ sinh, Tiêu Sách lập tức đi theo sau. Lúc nhân viên bảo an đi vào nhà vệ sinh thì lập tức ăn ngay một cú đấm của Tiêu Sách, khiến cho bất tỉnh, Tiêu Sách cởi bộ đồ trên người anh ta ra rồi kéo đến vách ngăn giấu đi.

Sau đó, Tiêu Sách mặc trang phục bảo an vào, đi ra khỏi nhà vệ sinh đến đại sảnh của bộ phận bảo an.

Vừa đúng lúc Lý Tứ Hổ đang tung một cú đá bay người rất đẹp để đẩy lùi một nhân viên bảo an, anh ta còn xoay người 360 độ rồi đáp đất như một kỹ năng để khoe khoang, tỏ ra hết sức cool ngầu!

"Ha ha, thực lực không tệ, nhưng mà phản ứng hơi chậm, sau này phải chăm chỉ tập luyện."

Lý Tứ Hổ vui vẻ cười lớn, nhìn thấy mọi người trong bộ phận bảo an lúc này gần như đã chịu thua anh ta, lập tức cười nói: "Còn có ai muốn thử sức nữa không? nếu không còn ai, vậy thì..."

"Còn tôi muốn thử!"

Tiêu Sách lập tức bước ra nói.

Anh hơi cúi đầu xuống, lấy vành mũ che mặt mình lại, cho nên Lý Tứ Hổ cũng không nhận ra người đến là anh.

Mà những nhân viên bảo an lúc này đều khiếp sợ với thực lực mạnh mẽ của Lý Tứ Hổ, thế nên bọn họ cũng không quá chú ý đến Tiêu Sách.

Lý Tứ Hổ nhìn thấy còn có người muốn khiêu chiến tiếp thì lập tức nở nụ cười, ngoắc tay với Tiêu Sách, tự tin nói: "Đến đây, chỉ cần anh có thể đẩy lùi được tôi thì xem như là anh thắng!"

"Giám đốc Lý vô địch!"

"Giám đốc Lý quá mạnh, trước giờ tôi chưa từng gặp ai lợi hại như vậy!"

"E rằng cả cái thành phố Giang Lăng này cũng không tìm ra người nào lợi hại hơn giám đốc Lý, cho dù là những nhà vô địch quyền anh chuyên nghiệp hay là nhà vô địch Sanda (*) có lẽ cũng không đủ khả năng đánh bại giám đốc LÝ."

(*) Sanda (BFT - Tản đả) là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ. Là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

"Đúng thế, quá mạnh luôn, đây còn chưa phải sức mạnh thực sự của giám đốc lý đầu!"

"Thật sự không biết là khi giám đốc Lý dốc hết sức lực thì rốt cuộc sẽ mạnh đến mức nào, đáng tiếc là mấy người chúng ta căn bản không đủ khả năng khiến anh ấy phải dùng hết sức."

"Ừ, lát nữa tôi phải đi tìm giám đốc Lý nhờ anh ấy chỉ dạy một chút."

.

.

.

Lý Tứ Hổ nghe thấy mọi người xung quanh đang không ngừng tâng bốc anh ta thì vô cùng thỏa mãn, vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được mọi người tán thưởng, khuôn mặt anh ta hưng phấn đến đỏ bừng.

Tiêu Sách nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của anh ta không khỏi cảm thấy thật tức cười.

Thằng cha này có lẽ cả đời cũng không đổi được cái tình thích khoe khoang, thể hiện bản thân, thích nghe người ta tâng bốc mình. Nhưng bây giờ anh ta được tăng bốc đến phấn khích bao nhiêu thì lát nữa có lẽ sắc mặt cũng sẽ khó coi bấy nhiêu.

Tiêu Sách nhất thời nở nụ cười quái dị, sau đó đột nhiên di chuyển.

Anh vung cánh tay, chậm rãi xuất một cú đấm, thoạt nhìn có vẻ như nắm đấm hoàn toàn không có sức lực.

Lý Tứ Hổ đương nhiên có thể nhìn ra được sức lực yếu ớt từ cú đấm của Tiêu Sách, anh ta lập tức ngưỡng mặt lên, nói như đang giảng đạo: "Cú đấm này của anh không được rồi, một chút sức lực cũng không có, anh phải chăm chỉ rèn luyện sức lực thêm nữa mới được..."

"Với cú đấm như vậy, cho dù tôi không né tránh cũng có thể dễ dàng đỡ được, cho mọi người xem lực phòng ngự của Lý Tứ Hổ tôi, trong quân đội tôi được xưng là cỗ xe tăng hạng nặng đấy, ha ha ha..."

Lý Tứ Hổ hưng phấn nói xong, cũng thật sự không né tránh, anh ta đứng im

một chỗ chuẩn bị nghênh đón cú đấm của Tiêu Sách.

Một giây sau đó, ngay tại tình huống như vậy, cú đấm của Tiêu Sách cuối cùng cũng giáng xuống ngực Lý Tử Hổ, bịch một tiếng vang nhỏ...

Trong khoảnh khắc đến gần Lý Tứ Hổ, nắm đấm trông có vẻ yếu ớt của Tiêu Sách đột nhiên tăng tốc.

Chỉ vì khoảng cách quá ngắn, nên dù là Lý Tứ Hổ hay những bảo vệ xung quanh cũng không nhìn thấy sự thay đổi nhỏ, không ai cảm thấy nắm đấm thế này có thể đe dọa đến Lý Tứ Hổ.

Nhưng sau khi một tiếng ầm vang lên, biểu cảm của Lý Tứ Hổ đột nhiên cứng lại.

Vào giây phút đó, anh ta đã thay đổi sắc mặt ba lần liên tục, khóe môi cũng trở nên run rẩy, cơ thể lắc lư về sau một cái, vì để duy trì hình tượng vô địch của mình, anh ta ráng chống đỡ mới không lùi về sau.

Nhưng sự đau đớn ở lồng ngực khiến tim anh ta co rút, suýt nữa đã nghẹt thở.

Lý Tử Hổ cảm thấy lồng ngực mình giống như bị một chiếc búa lớn đập vào, sức mạnh đó ít nhất cũng khoảng năm mươi phần trăm sức mạnh của anh ta, trong phút chốc, anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì sức mạnh to lớn của mình, khiến anh ta thầm bị thiệt thòi.

Nhưng anh ta không thể hiện ra ngoài rằng mình chịu thiệt, cố gắng khiến gương mặt mình nở nụ cười mỉm.

Lý Tứ Hổ khó khăn mở miệng nói: “Không tệ, không nhìn ra sức mạnh của cậu lại mạnh như vậy, nhưng vẫn còn hơi kém, sau này phải luyện tập thêm nhiều...”

Tiêu Sách mỉm cười, lúc nãy anh chỉ dùng rất ít sức mà thôi.

Nếu Lý Tứ Hổ có thể không quan tâm đến thể diện, lựa chọn lùi ra sau trong giây phút đó, có lẽ sẽ không có chuyện gì, nhiều nhất là hơi đau thôi.

Nhưng Lý Tứ Hổ lại vì thể diện mà ráng chống đỡ không lùi bước nào.

Với phán đoán của Tiêu Sách, lúc này Lý Tứ Hổ chỉ thiếu điều hộc máu, thậm chí có thể mà máu đã đến cổ họng của anh ta rồi, chỉ là bị anh cố gắng ép xuống mà thôi.

Trong mắt người ngoài, Lý Tứ Hổ quả nhiên là chịu được một đấm của Tiêu Sách mà không hề nhúc nhích, đột nhiên tiếng hoan hô vang lên thật to.

“Ha, quản lý Lý thật là giản dị dễ gần, vì không muốn tổn thương đến lòng tự trọng của chúng tôi mà nói cú đấm yếu ớt này có sức mạnh không tệ..”

“Đúng vậy, quản lý Lý sợ chúng ta mất lòng tin, nên mới cổ vũ chúng ta đấy.”

“Nếu ai kia thông minh thì mau xuống đây đi, quản lý Lý đã cho anh đủ thể diện rồi, đừng không biết tự lượng sức mình nữa, ở chỗ chúng tôi, quản lý Lý là vô địch đấy...”

Đảm bảo vệ bàn tán xôn xao, lần lượt khen Lý Tứ Hổ tài giỏi, bảo Tiêu Sách đừng không biết tự lượng sức nữa, nên biết điểm dừng đi.

Nghe thấy lời khen của bọn họ, Lý Tứ Hổ đã thầm bị thiệt đột nhiên cảm thấy cả người tràn đầy sức, tâm trạng cũng bỗng chốc tốt hơn, đến lồng ngực cũng không cảm thấy đau nữa.

Lý Tứ Hổ cười ha ha một tiếng, nói: “Thực ra mọi người cũng không cần tự ti, mọi người không phải là đối thủ của tôi không phải vì mọi người quá yếu, mà là vì tôi quá mạnh thôi. Mặc dù tôi không có cách nào khiến mọi người trở nên mạnh như tôi, nhưng chỉ cần học theo tôi thật tốt, người bình thường chắc chắn không phải là đối thủ của mọi người.”

“Quản lý Lý nói đúng lắm, nhưng thực lực đều là nâng cao thông qua thực chiến, tôi vẫn muốn xin anh chỉ dạy hai chiều.” Trong lòng Tiêu Sách cười thầm, cúi đầu nói.

Đến bây giờ, Lý Tứ Hổ vẫn chưa phát hiện ra thân phận thật sự của Tiêu Sách, nghĩ rằng mặc dù lúc nãy mình bị thiệt, nhưng đó là vì anh ta sơ ý mà thôi.

Lần này, anh ta đã có sự chuẩn bị, chắc chắn sẽ không thua nữa.

Lý Tứ Hổ đột nhiên cười nói: “Được! Tôi thích tính cách không ngại thử thách của cậu, đến đây, lấy hết sức mạnh của cậ ra, cho tôi xem sức mạnh của cậu nào.”

“Được thôi, vậy quản lý Lý phải cẩn thận đấy.” Tiêu Sách nén nhịn nụ cười xấu xa, nói.

Nói xong, anh lại xông lên, đánh về phía Lý Tứ Hổ, tốc độ vẫn có vẻ chậm như cũ, vẫn trông yếu ớt như không có sức.

Nhưng Lý Tứ Hổ đã bị tổn hại một lần, lần này đã không dám xem thường nữa.

Anh ta đã chuẩn bị xong tất cả, khi nắm đấm của Tiêu Sách sắp đánh đến, tay phải của anh ta nhanh chóng đưa lên, định khoá cổ tay Tiêu Sách, sau đó vật ngã anh một cách tuyệt đẹp.

Anh ta vô cùng tự tin với cách này, đừng nói đối phương chỉ là một bảo vệ, với khả năng của anh ta, cho dù là quân nhân đặc chủng, anh ta cũng tự tin mình có thể vật ngã.

Anh ta tràn đầy tự tin, nhưng lúc sắp tóm được tay của Tiêu Sách, thì phát hiện cổ tay của anh bỗng chốc giống như biến thành một con cá chạch, trong phút đã trượt ra.

Chuyện này khiến Lý Tứ Hổ ngây ra, sau đó trong lòng thầm nói không hay rồi.

Phản ứng của anh ta rất nhanh, lập tức muốn né đi, nhưng đã không kịp nữa.

Trước mắt anh ta, nắm đấm của Tiêu Sách như sấm chớp, trong phút chốc đã to hơn, to hơn, lại to hơn...

Cuối cùng bụp một tiếng, đập lên hai mắt của Lý Tứ Hổ.

Lý Tứ Hổ chỉ cảm thấy đầu mình ong một tiếng, giống như bị ván cửa đập lên, đầu óc bỗng chốc trở nên choáng váng, trước mắt đầy sao, rồi trở nên đen thui.

Hai quầng thâm mắt to cũng bỗng chốc xuất hiện trên vành mắt anh ta, giống như bảo vật quốc gia gấu trúc vậy.

Anh ta không khống chế nổi cơ thể nữa, lạch tạch lùi ra sau hai bước, cố gắng hết sức chống đỡ mới không ngã xuống, mọi thứ trước mắt đều trở nên lờ mờ không nhìn thấy rõ.

Tình huống thế này khiến cho đại sảnh bảo vệ đang ồn ào đột nhiên im lặng

đi.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Lý Tứ Hổ và Tiêu Sách, hoàn toàn không ngờ Lý Tứ Hổ lại bị Tiêu Sách đánh đến vành mắt sưng húp, lùi về sau hai bước.

Không phải đã nói quản lý Lý là vô địch sao...

"À, quản lý Lý quả nhiên rất giỏi, còn thể hiện cho chúng ta thấy khả năng phòng ngự mạnh mẽ của anh ấy, cho dù bị tấn công vào đầu cũng không hề có chuyện gì cả.”

Sau khi im lặng một lúc, đột nhiên có người yếu ớt nói.

“Chuyện này... chắc là như vậy, mọi người đều biết đầu và vành mắt là những bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể con người, chỉ cần bị đánh trúng thì sẽ ngã xuống. Nhưng quản lý Lý đã dùng tình huống thực thể nói với chúng ta rằng, chỉ cần chịu khó luyện tập, cho dù có yếu ớt thế nào thì cũng có thể trở nên mạnh mẽ.”

“Quản lý Lý quả thật rất giỏi, vô địch!”.

Lúc này, đầu Lý Tứ Hổ cứ ong ong, anh ta cảm thấy sự việc có vẻ không đúng, anh ta vừa rồi rõ ràng không có sơ ý, nhưng tại sao vẫn bị đánh trúng?

Trong bộ phận bảo vệ có cao thủ như vậy sao?

Làm sao có thể!

Bị người ta giả thịt heo ăn thịt hổ, người này có vấn đề!

Trong lòng Lý Tứ Hổ nghĩ vậy, nhưng nghe lời bàn tán của đám người, anh ta lại không dám nói gì.

Anh ta sợ mình vừa mở miệng nói nghi ngờ, thì sẽ có người biết mình bị thiệt, phá hoại hình tượng vô địch của anh ta.

Lý Tứ Hổ chỉ đành khó khăn mở miệng nói: “À, không tệ, hôm nay trễ rồi, lần sau chúng ta.”

Lý Tứ Hổ muốn kết thúc trận cọ sát này, trở về điều tra rõ ràng xem tên bảo vệ đấu với mình có lại lịch gì, sau đó nhất định phải đuổi việc!

Sự tồn tại của người này đe dọa đến hình tượng vô địch của anh ta!

Trên thực tế, bây giờ anh ta rất muốn nhìn rõ xem tên giả thịt heo ăn thịt hổ khiến anh ta chịu thiệt này là ai, nhưng vành mắt anh ta đã bị Tiêu Sách đánh đến không nhìn rõ gì nữa.

Lý Tứ Hổ vừa định nói kết thúc, nhưng còn chưa nói xong thì Tiêu Sách đã cắt lời anh ta: “Quản lý Lý quả nhiên là rất giỏi, không phòng thủ mà nhận hai cú đấm của tôi, tôi thật sự tâm phục khẩu phục. Nhưng tôi vẫn hy vọng quản lý Lý đừng nhường tôi, mong quản lý Lý đừng nương tay, cố gắng hết sức để đánh ngã tôi!”

Tiêu Sách nói xong, đảm bảo vệ cũng ồn ào.

“Quản lý Lý, nếu cậu ta đã yêu cầu như vậy thì anh hãy cho cả ta toại nguyện đi, để cậu ta biết cái gì gọi là trời cao đất dày, cái gì gọi là vô địch.”

“Ha ha, tên nhóc này đầu óc không tỉnh táo à, thế mà lại chủ động muốn ăn đập, quản lý Lý chắc chắn sẽ cho cậu ta toại nguyện.”

“Quản lý Lý cố lên, cho cậu ta thấy khoảng cách giữa hai người nào!”

Âm thanh ồn ào của mọi người khiến Lý Tứ Hổ suýt nữa đã ngất xỉu, hận không thể đánh mấy tên đang ồn ào này một trận.

Anh ta đang định mở miệng nói gì đó, nhưng Tiêu Sách đột nhiên bắt đầu rồi.

“Quản lý Lý, xin hãy chỉ dạy!” Nói xong, nắm đấm của Tiêu sách đã hươ đến trước đầu Lý Tử Hổ.

Đợi đến khi Lý Tứ Hổ nhìn rõ thì đã không kịp tránh nữa, chỉ có thể dùng cánh tay chặn lại.

Đột nhiên bụp một tiếng, Lý Tứ Hổ bị một đám của Tiêu Sách khiến cho lùi về sau ba bước, cánh tay cũng đang phát run.

Tiêu Sách biết 1645615210044.png

Tiêu Sách có ý định đánh anh ta thê thảm hơn. Đến lúc sau, Lý Tứ Hổ đã chẳng làm ra nổi động tác phòng thủ nào.

Bụp bụp bụp bụp!

Âm thanh từng đấm đánh vào da thịt vang lên trong đại sảnh bảo vệ. Trong lòng Lý Tứ Hổ đang gào thét, đang cảm thấy ấm ức, nhưng vì để duy trì hình tượng, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn mà không dám kêu đau.

Lúc đầu, đảm bảo vệ còn tưởng Lý Tứ Hỗ luôn nhường Tiêu Sách, nên không ngừng hô hay lắm.

Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ cảm thấy tình hình có vẻ không đúng lắm. Cho dù là nhường, chỉ phòng thủ không tấn công, thì cũng không cần nhường đến mức này chứ?

Mặt của Lý Tứ Hổ sắp sừng thành đầu heo rồi...

Đảm bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên im bặt đi, ngạc nhiên nhìn Tiêu Sách đang không ngừng đánh Lý Tứ Hổ.

Cuối cùng, Tiêu Sách cảm thấy chơi đủ rồi, một bạt tay đánh vào sau đầu Lý Tứ Hổ, khiến chân anh ta khuyu xuống, nửa quỳ xuống đất.

“Quản lý Lý thật giỏi, khả năng chống đỡ này đúng là còn dai hơn trâu, tôi thấy mình không bằng, tôi nhận thua...”

Tiêu Sách nói xong, cười một tiếng kì lạ, rồi nhanh chóng đi ra khỏi đại sảnh

bảo vệ.

Để lại Lý Tứ Hổ nửa quỳ trên đất, mắt đỏ bừng, mặt sưng vù.

Và một đám bảo vệ đang ngẩn người.

Bọn họ nhìn Lý Tứ Hổ một cái, lại nhìn về phía mà Tiêu Sách biến mất, vô cùng kinh ngạc.

Hình như chuyện này có gì đó không đúng?

Sao họ cứ cảm thấy quản lý Lý không phải đang nhường, không phải đang thể hiện khả năng chống đỡ, mà là thật sự bị người kia đánh cho một nhỉ? Bị đánh đến hoàn toàn không thể phản kháng...

Đúng rồi, người vừa rồi là ai thể?

Đám người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh run, liên tưởng đến một suy đoán khủng khiếp, đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng khó coi của Lý Tứ Hổ, bọn họ càng chắc chắn hơn.

Lúc này, Tiêu Sách đã thay quần áo xong, mau chóng rời khỏi phạm vi công trường.

Đánh Lý Tứ Hổ một trận xong, Tiêu Sách cảm thấy vô cùng hả giận, đặc biệt là nghĩ đến phản ứng của Lý Tứ Hổ sau khi bị mất mặt, anh lại càng hả hê hơn.

Đối với Lý Tứ Hổ, bị đánh một trận thế này có lẽ còn khó chịu hơn là đánh gãy tay chân của anh ta!

Nhưng mà, đây chỉ là bước đầu tiên Tiêu Sách trả thù nhà họ Lý thôi, anh không định dễ dàng bỏ qua cho Lý Tứ Hổ như vậy đâu.

Mức độ này vẫn chưa đủ khiến nhà họ Lý đau đớn.

Tiêu Sách quay về nhà, tắm một trận thật thoải mái, rồi yên tâm đi ngủ.

Ngày thứ ba, Tiêu Sách bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, anh mơ hồ nghe máy, thì nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Lâm Bán Thanh.

“Tiêu Sách, anh mau tìm chỗ trốn đi, Tống Chỉ Vân đưa người đi bắt anh rồi, liên quan đến vụ án hai thi thể ở bờ biển!”

Trong phút chốc, Tiêu Sách hoàn toàn tỉnh táo.

Tiêu Sách cảm thấy cái tên Tống Chỉ Vân này hơi quen tai...

Rất nhanh anh đã nhớ ra, Tống Chỉ Vân không phải là một trong bốn người đẹp của Giang Lăng, người được gọi là cô nàng mặt sắt hay cô nàng mặt lạnh sao?

Cô ấy đưa người đến bắt anh?

Hơn nữa còn là vì vụ án hai sát thủ chết bên bờ biển?

Tiêu Sách không nhịn được mà nhíu mày, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ. Chỉ mới qua một buổi tối, sao Tống Chỉ Vân lại chắc chắn anh là nghi phạm?

Tìm bằng chứng cũng không nhanh được như vậy...

Mặc dù bởi vì Ôn Liễu, Tiêu Sách không quay về hiện trường xử lý bằng chứng và dấu vết, nhưng trên thực tế, anh cũng không để lại quá nhiều bằng chứng và dấu vết.

Ít nhất, muốn từ trên hai thi thể đó mà tìm được bằng chứng đủ để định tội anh, là chuyện không thể nào!

Thậm chí, muốn chắc chắn anh là kẻ tình nghi cũng là chuyện rất khó, đặc biệt là từ khi phát hiện thi thể, đến lấy bằng chứng, điều tra này nọ, có thể nào cũng không thể làm xong trong một đêm.

Trừ phi, anh bị người khác tố giác...

Cũng chỉ có như vậy, Tống Chỉ Vân mới có thể khẳng định anh là kẻ tình nghi nhanh như vậy, hơn nữa còn đưa người đến bắt anh.

Giây phút này, trong đầu Tiêu Sách lướt qua hình bóng của Ôn Liễu.

Là Ôn Liễu tố giác anh?

Quảng cáo
Trước /412 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thầy Giáo Đại Nhân, Em Yêu Anh!

Copyright © 2022 - MTruyện.net