Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Sách ngạc nhiên liếc nhìn Tống Chỉ Vân, tại sao sắc mặt của người phụ nữ này lại thay đổi vậy?
Vừa rồi anh còn cảm thấy Tống Chỉ Vân không đáng sợ như lời đồn, sắc mặt cũng không tức giận với anh, cũng không lạnh lùng khiến người khác khó chịu, tại sao đột nhiên lại thay đổi chứ?
Nhưng Tiêu Sách cũng không quan tâm, anh đoán rằng đây có thể là dáng vẻ mà Tống Chỉ Vân cố ý làm ra, giả vờ như đã nắm chắc bằng chứng phạm tội của anh, muốn hù dọa anh.
Dùng cách như vậy để hù dọa thì người bình thường cũng không sợ, đừng nói là Tiêu Sách.
Điều quan trọng là trong vụ án này Tiêu Sách biết rất rõ mình đã để lại những sơ hở và bằng chứng nào cho Tổng Chỉ Vân, đối với Tiêu Sách, một người hiểu rõ về việc điều tra tội phạm và luật pháp, chỉ cần Ôn Liễu không bán đứng anh thì anh sẽ không có rắc rối quá lớn, vật mà Tống Chỉ Vân có thể nắm giữ không đủ buộc tội anh.
Vì vậy, sắc mặt của Tiêu Sách vẫn thản nhiên, anh bình tĩnh nhìn Tống Chỉ Vân.
Sau khi Tống Chỉ Vân đập tài liệu lên trên bàn, cô ấy lạnh lùng nhìn Tiêu Sách, sắc mặt của hai người trợ lý bên cạnh cô ấy cũng rất hung tợn.
Trôi qua một lúc, Tổng Chỉ Vân lạnh lùng nói: “Nói đi, tại sao phải giết người?”
Tiêu Sách nhíu mày, anh thản nhiên hỏi: “Cô nói như vậy là có ý gì? Tôi nghe có chút không hiểu đấy, tôi không có giết người, phải nói với cô cái gì chứ?”
Tống Chỉ Vân nghe vậy, cô ấy cười lạnh một tiếng: “Còn không thừa nhận!”
“Bảy giờ tối hôm qua, anh xuất hiện ở bờ biển phía đông cách thành phố Giang Lăng sáu
mươi bốn kilomet, sau khi ở lại đó hai tiếng thì rời đi, đến mười giờ rưỡi đêm cùng ngày, thi thể của hai nạn nhân được ngư dân phát hiện, sau khi khám nghiệm thì nạn nhân đã chết vì súng bắn đinh, chỗ hiểm ở ấn đường của trán đều bị định sắt bắn vào đầu và mất mạng!
“Mà trên hung khí là hai cây đinh sắt đó đã được kiểm tra và đều có vật chất biểu bì của anh, dữ liệu so sánh DNA đã đưa ra, anh còn muốn ngụy biện sao?”
Tiêu Sách nghe vậy, nhất thời cười nói: “Tôi ngụy biện cái gì?”
“Hung khí bắt nguồn từ anh!” Tống Chỉ Vân lạnh lùng nói, hai tay chống trên bàn, cô ấy nhìn xuống Tiêu Sách.
Tiêu Sách vẫn thản nhiên, anh bình tĩnh nói: “Vậy nó chỉ có thể chứng minh rằng tôi đã từng tiếp xúc với hung khí mà thôi, làm sao chứng minh được chính tôi đã dùng hung khí và bắn vào đầu nạn nhân chứ?”
“Ngụy biện?” Tống Chỉ Vân nhất thời nheo mắt.
Tiêu Sách nhàn nhạt nói: “Không phải ngụy biện, chỉ là tôi nhắc nhở cô về chuỗi logic bằng chứng hoàn chỉnh, nếu như điều này có thể chứng minh rằng tôi có tội, vậy phải có bao nhiều vụ án oan xảy ra?”
Không đợi Tổng Chỉ Vân nói chuyện, Tiêu Sách tiếp tục nói: “Ví dụ, bây giờ tôi cướp sóng của cô, hai người bên cạnh cô bị giết chết trên sông chắc chắn có thể kiểm tra ra được dấu vân tay và DNA của cô, nhưng nó có thể làm bằng chứng để chứng minh rằng cô đã giết người đó không?”
“Tôi nghĩ cô sẽ không ngốc đến mức không hiểu được? Vì vậy cô đừng đến đây để hù dọa người khác, nếu như cô có thêm bằng chứng thì hãy lấy bằng chứng ra đây đi”
Tống Chỉ Vân nghe vậy, nhất thời sững sờ một chút, sau đó cô ấy nhìn Tiêu Sách sắc mặt nghiêm trọng.
Cô ấy không nghĩ rằng chỉ dựa vào một ít bằng chứng này mà kết được tội danh của Tiêu Sách, năng lực nghiệp vụ của cô ấy không tệ như vậy, chỉ là cô ấy muốn thử xem Tiêu Sách một chút mà thôi.
Sự dửng dưng và bình tĩnh của Tiêu Sách khiến Tống Chỉ Vân hiểu rõ ràng Tiêu Sách đã có sự chuẩn bị khi đến đây và không dễ đối phó.
Anh quả tự tin rồi!
DNA trên đinh sắt thực sự không đủ làm một chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh để chứng minh rằng Tiêu Sách đã giết người, Tống Chỉ Vân hiểu rõ điều này hơn ai hết.
“Vậy thì anh có thể giải thích cho tôi tại sao đinh sắt mà anh đã tiếp xúc lại trở thành hung khí hại chết nạn nhân?"
Tổng Chỉ Vân không thử hù dọa Tiêu Sách nữa, mà cô ấy giảm giọng điệu của mình trở lại bình thường và bắt đầu hỏi Tiêu Sách, sắc mặt thay đổi nhanh chóng khiến Tiêu Sách không nói nên lời.
Tiêu Sách nhún vai nói: “Làm sao tôi biết, đây là việc cô cần làm rõ, có lẽ là có người muốn hãm hại tôi, suy cho cùng chuyện trùng hợp như vậy cũng khiến tôi cảm thấy có vấn đề..”
“Hãm hại anh?”
“Ngoài chuyện như vậy ra, tôi không nghĩ được khả năng nào khác, cô nghĩ xem, nếu như tôi muốn giết người, tại sao phải dẫn bạn bè đi cùng vậy? Tôi nên mặc quần áo màu đen để không dễ bị phát hiện và lén lút làm những chuyện này chứ?”
“Còn nữa, hẳn là cô đã điều tra qua lại lịch của tôi, cũng biết được tôi là quân nhân đã xuất ngũ, cô cảm thấy rằng nếu như tôi giết người thì sẽ không xử lý hiện trường để phạm phải sai lầm là bỏ lại hung khí như vậy sao? Vì vậy mà các cô có thể tìm thấy hung khí, nhưng là hung thủ cố tình để các cô nhìn thấy, chính là vì muốn hãm hại tôi.”
“Ngoài ra, hẳn là cô đã điều tra qua camera dọc đường rồi đúng không? Hung thủ dùng súng bắn đinh để bắn chết, mà lúc đó tôi đi tay không, trên người không có bất kỳ chỗ nào có thể cất giấu được súng bắn đinh cả, cô cũng có thể đi điều tra, xem tôi đã từng mua súng bắn định hay chưa, hoặc là trước đó có đi đến bờ biển phía đông để giấu súng bắn đinh ở đó không?”
Tiêu Sách thản nhiên nói, nhằm đánh lạc hướng điều tra của Tổng Chỉ Vân.
Sau khi anh nói xong, Tống Chỉ Vân thực sự rơi vào suy nghĩ trầm tư, chân mày lá liễu của cô ấy nhíu lại, Tiêu Sách nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô ấy đặc biệt thú vị.