Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Anh... Anh mau thả tôi ra ngoài, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Tống Chỉ Vân lắc lắc đầu, muốn xóa hết mấy hình ảnh mờ ảo mê muội kia đi, vội vàng nói.
Tiêu Sách nghe xong lại cười nhạt, huơ huơ cái còng tay đang cùng vào cột thép trên giường, nói: "Thật ra tôi cũng rất muốn thả cô ra ngoài, nhưng mà tôi bị còng ở đây, không ra được tới cửa đầu... Chi bằng, cô cứ ở lại đây đi, vừa hay tôi cũng có vài chuyện muốn hỏi cô. Cô yên tâm, tôi cũng như cô, sẽ cố gắng hỏi mấy chuyện riêng tư của cô thật ít, ví dụ như cô có còn là con gái hay không chẳng hạn."
"Anh! Anh là đồ mặt dày Vô liêm si!"
Vô liêm sỉ?
Tiêu Sách cười nhạt nhìn Tổng Chỉ Vân, nếu như không phải người này có ý muốn bỏ thuốc anh, vậy bây giờ những thứ này sẽ không xảy ra rồi, đây chỉ là quả báo của Tổng Chỉ Vân mà thôi.
Cô ấy không chỉ tạo video giả, còn lén lút bỏ thuốc vào trong nước của anh.
Nếu không phải Tiêu Sách uống một ngụm đã nhận ra nước có vấn đề, anh đã không tìm cơ hội đổi ly nước với Tổng Chỉ Vân, lúc này chỉ e người đắc ý sẽ là người kia mà thôi.
Mặc dù Tiêu Sách có luyện khí công vô danh, có thể dùng khí công đó mà áp chế và bài trừ tác dụng của thuốc. Thế nhưng với loại thuốc lừng lẫy như SK số 3, anh cũng không biết khí công của mình có tác dụng hay không.
Nếu như không có tác dụng, vậy Tiêu Sách cũng chỉ có thể hỏi gì đáp nấy với Tống Chỉ Vân mà thôi. Đến lúc đó tội cố ý giết người là chạy không thoát, chí ít cũng phải ngồi trong tù mấy năm.
Mà Tống Chỉ Vân có ý muốn hại anh, Tiêu Sách dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho người này.
Chí ít cũng phải xem cô ấy làm trò cười cho người khác mới được.
Vì thế, Tiêu Sách chỉ mỉm cười nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi, đồng tử dần trở nên có giãn của Tổng Chỉ Vân. Đợi đến khi tác dụng của thuốc hoàn toàn phát tác, sau đó sẽ hỏi cô ấy mấy câu.
Còn Tống Chỉ Vân lúc này cũng hoàn toàn hoảng loạn rồi, cô có thể cảm nhận được ý thức của mình dần bị tan rã, không thể khống chế cơ thể được.
Áo ảnh trước mặt cũng trở nên càng lúc càng chân thực, cô rất rõ ràng những thứ đó chỉ là ảo tưởng, nhưng ý thức dần mất đi lại khiến người kia không còn khống chế được tư duy của mình nữa.
205
Cô vội vã nói: "Mau chóng, mau chóng cho tôi đi khỏi đây, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn. Anh cũng uống ly nước đó rồi, cũng sẽ xảy ra chuyện!"
Tiêu Sách nhún vai nói: "Nhưng mà tôi chỉ uống có một ngụm nhỏ mà thôi, chừng ấy thì chỉ khiến tôi hơi chóng mặt, nhưng vẫn có thể trụ được. Cho nên, cô đừng lo lắng cho tôi, vẫn nên lo lắng cho mình đi. Có bí mật gì không muốn nói cho người khác biết không, đừng để cho tôi hỏi ra đó."
"Anh!"
Tống Chỉ Vân tức giận, nhưng mà lúc này đến cả ý thức mắng Tiêu Sách cũng dần mất đi rồi.
"Sẽ xảy ra chuyện lớn, sẽ xảy ra chuyện lớn..." Cô khẽ lẩm bẩm, mãi cho tới lúc âm thanh tắt vụt đi, đầu cũng bỗng cúi thấp xuống, không còn động tĩnh gì nữa.
Tiêu Sách nhìn Tống Chỉ Vân bỗng im lặng, không nhịn được mà bĩu môi.
Tống Chỉ Vân có ý định bỏ thuốc anh, lẽ nào cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện lớn sao? Bây giờ thuốc chui vào bụng của cô rồi mới biết sẽ xảy ra chuyện?
Sẽ xảy ra chuyện gì?
Tiêu Sách bày ra vẻ mặt khinh thường, mặc dù anh chưa từng tiếp xúc với thuốc SK số 3, nhưng cũng đã từng nghe đến hiệu quả của nó. Đơn giản là khiến người ta rơi vào ảo giác, mất đi ý thức, cho nên nếu dùng để thẩm vấn thì chính là hỏi gì sẽ đáp đó, vốn dĩ không có khả năng che đậy hay khống chế bản thân mình không được nói.
Đây là cách mà nước M dùng để đối phó với đặc công siêu cấp, lại không phải là một loại thuốc kích thích.
Hơn nữa, dựa vào thực lực của Tiêu Sách, cho dù thuốc mà Tống Chỉ Vân dùng là loại kích thích mạnh mẽ, có tác dụng cực mạnh đi nữa, Tiêu Sách nhất định có thể nắm được mà chế trụ người kia.
Dưới tình huống này, Tiêu Sách không tin là có thể xảy ra chuyện gì.
Tiêu Sách huơ huơ tay trước mặt Tống Chỉ Vân, nhìn thấy người kia không có phản ứng gì. Nghĩ rằng hiệu quả của thuốc đã phát tác hoàn toàn, anh lập tức muốn thử xem thuốc SK số 3 này có phải là thần kỳ như vậy hay không.
Anh mở miệng hỏi: "Tống Chỉ Vân, là ai khai bao tôi?"
Tổng Chỉ Vân trầm mặc một lúc, tốc độ phản ứng đã không có nhanh nhạy như lúc bình thường nữa, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: "Người khai báo anh là Lý Tứ Hổ"
Quả nhiên là Lý Tứ Hổ:
Tiêu Sách thấy Tống Chỉ Vân trả lời không chút do dự, lập tức cảm thấy vô cùng vi diệu.
Anh thoáng suy ngẫm, tiếp tục nói: "Bố cô là ai?"
“Bố tôi là Tống Vân Đàm”
"Tống Vân Đàm, là ông ta sao? Vậy ông nội cô có phải là Tống Chí Nam?" Tiêu Sách lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có chút kích động mà mở miệng hỏi.
"Phải!"