Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
"Tự tìm cái chết! Đáng tiếc nếu cậu chết thì không thể quỳ xuống liếm giày cho tôi!"
Quản Trạch Nguyên lầm bầm, sau đó không dám phân tâm quá mức, dù sao thì tốc độ tuy rằng đã giảm, nhưng nếu anh ta không chú ý vẫn có nguy cơ bị rơi xuống vách núi.
Mà trong lòng anh ta lúc này đã muốn phán tử hình cho Tiêu Sách rồi.
Tiêu Sách lao xuống dốc với tốc độ cao như vậy, cho dù bây giờ bắt đầu phanh lại cũng không còn kịp nữa.
Vốn là một con dốc lớn, phanh lại không dễ, hơn nữa lại gần đến khúc cua rồi!
Đây đúng là một hành động tự sát!
Mà lúc này, không chỉ mình Quản Trạch Nguyên cảm thấy Tiêu Sách điện rồi, thật sự là đang tự sát, mà những người đang quan sát trận đấu dưới màn hình lớn nhìn thấy xe của Tiêu Sách lao tới khúc cua như điên cũng đều trợn tròn mắt, mãnh liệt hộ to một cách kinh hãi với vẻ mặt khó tin.
"Điên rồi, anh ta muốn chết à?"
"Sao lại không giảm tốc độ? Phanh xe không nhạy ư?"
"Thôi xong, đã chậm rồi, anh ta nhất định sắp chết rồi!"
"Tôi không nỡ nhìn, hôm nay lại có một người phải chết..."
Đám người đồng loạt kinh hãi hô to, nhất thời làm cho vẻ mặt Phương Bác và Cổ Minh cũng
trắng bệt, hoảng sợ nhìn Tiêu Sách lái SUPRA, không hề có ý định phanh lại hướng về phía khúc cua tử thần kia.
Trong nháy mắt, sắc mặt Cố Minh tái mét, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là Quản Trạch Nguyên đã động tay động chân đến xe của Tiêu Sách.
Bộ phanh xe đã mất tác dụng!
Nhưng trong tình huống này, cậu đã mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Sách dùng tốc độ gần hai trăm chạy thẳng tới khúc cua.
A
một chỗ cách cậu không xa, người phụ nữ xinh đẹp làm cho người ta sửng sốt kia cũng kinh ngạc nhìn lên màn hình lớn.
Nhưng điều không giống những người khác là, cô đã sớm phát hiện ra tốc độ khi vào khúc của của Tiêu Sách nhanh hơn những người khác rất nhiều. Tuy rằng lần này tốc độ nhanh đến mức hơi khó tin, nhưng cô vẫn không cảm thấy rằng Tiêu Sách đang tìm cái chết.
Chỉ là, tốc độ như vậy vẫn làm cho cô cảm thấy khiếp sợ.
"Anh ta có thể qua được không? Tốc độ như vậy cho dù là tôi, mười lần e là nhiều nhất cũng chỉ có thể vượt qua một lần, chín lần khác có khả năng là không kiểm soát được thân xe, lao ra đường núi ngã xuống vách núi."
Người phụ nữ nói thầm, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, hơi thở căng thẳng như muốn ngừng lại.
Mà lúc này Tiêu Sách thế nhưng lại không lo lắng lắm, đương nhiên anh không điên, cũng không phải xe xảy ra vấn đề hay phanh không nhạy.
Mà là anh cố ý!
Anh vẫn luôn an tâm đi theo sau Quản Trạch Nguyên, có vô số cơ hội có thể vượt qua anh ta nhưng anh không làm như vậy, thứ nhất là vì không quen tình hình đường sá lắm, cứ để Quản Trạch Nguyên dẫn đường cho anh.
Thứ hai cũng là vì, anh biết ở đây anh nhất định có thể vượt qua Quản Trạch Nguyên
Trước đó Tiêu Sách cũng đứng dưới màn hình lớn, xem qua hai trận đấu trước, anh phát
hiện mỗi lần các tay lái đi qua nơi này tốc độ đều trở nên rất chậm.
Cho nên Tiêu Sách đương nhiên nhớ kĩ nơi này.
nên khi Quản Trạch Nguyên tới đây cũng sẽ giảm tốc độ, đây chính là cơ hội để anh vượt qua.
Chỉ là anh chưa từng nghĩ, cách anh vượt qua như vậy, làm cho tất cả mọi người cảm thấy là
anh điên rồi.
thách thức khúc cua này. Không phải là tuyệt đối không qua được, mà tỷ lệ thất bại là rất cao.
Mà một khi thất bại, nhất định sẽ chết!
Chín mươi chín phần trăm số người sẽ không đùa cợt mạng sống của mình mà liều mạng với xác suất chín phần chết một phần sống, cho nên nhất định phải giảm tốc độ khi đi qua.
Nhưng Tiêu Sách, chính là vọt qua như vậy.
Sau khi vượt qua Quản Trạch Nguyên, Tiêu Sách cũng hơi giẫm phanh lại, dù sao xe di chuyển với tốc độ hai trăm, vẫn là đang ở chỗ hẹp như vậy, chung quy là vẫn không an toàn.
Nhưng anh chỉ giảm tốc độ xuống khoảng một trăm năm mươi, khúc cua cũng đã đến rồi.