Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Huy nghe vậy hơi ngạc nhiên, rõ ràng chưa từng nghe qua, mà vẻ mặt của mấy người bên cạnh Từ Huy cũng mơ hồ không rõ, hoàn toàn chưa từng nghe qua cái tên này.
Mà chưa từng nghe qua thì chắc cũng chẳng có tiếng tăm gì, có lẽ chỉ là một công ty nhỏ thôi.
Lập tức Từ Huy an tâm hơn một chút, cười nhạt nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, hóa ra anh Tiêu Sách tự dựa vào bản lĩnh của mình để làm ông chủ, thất lễ quá rồi, nhưng mà...”
Tiêu Sách lạnh nhạt cười, biết Từ Huy sắp bắt đầu rồi, cũng không nói gì nữa.
Sắc mặt Từ Huy trở nên cứng ngắc, lạnh lùng nói: “Nhưng mà, Dư Vi là cô gái của tôi, anh nói với Dư Vi như vậy là đang muốn làm nhục Từ Huy tôi sao?”
“Phải... Thì sao?” Tiêu Sách cười nhạt.
Ngay lập tức Từ Huy vô cùng sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên khó coi, trước đó Dư Vi có nói Tiêu Sách này rất ngạo mạn, lúc ấy anh ta vẫn chưa hiểu được nhưng bây giờ thì hoàn toàn hiểu ra rồi.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Được lắm, xem ra anh Tiêu Sách rất tự tin! Nếu mọi người đã là người của hội thương mại Giang Lăng thì tôi cũng sẽ không ức hiếp anh để tránh ảnh hưởng đến tình đoàn kết của hội thương mại Giang Lăng, nếu đã có ân oán thì giải quyết trên võ đài là được rồi, không biết anh Tiêu Sách có dám lên võ đài hay không?”
Rất hiển nhiên là anh ta đã coi Tiêu Sách là người của hội thương mại Giang Lăng rồi.
Tiêu Sách nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt kỳ quái, cười nói: “Cậu nói muốn giải quyết ân oán với tôi trên võ đài sao? Cậu chắc chứ?”
Từ Huy cười lạnh nói: “Sao vậy? Anh Tiêu Sách không dám à? Nếu không dám tôi cũng không bắt ép anh, nếu vậy anh thành thật nhận lỗi với Dư Vi, nói “Tôi là phế vật” một trăm lần là được rồi, không thì đừng trách Từ Huy tôi không quan tâm tới sự đoàn kết ở hội thương mại Giang Lăng mà ức hiếp anh!”
"Ha."
Tiêu Sách nhịn không được cười lên, anh đánh giá Từ Huy, nhận ra Từ Huy dưới lớp âu phục cũng có chút bản lĩnh.
Tuy rằng không phải dạng vai u thịt bắp, mạnh mẽ có lực, nhưng chắc chắn rất thường xuyên tập luyện, có lẽ đã học qua chút vẽ rồi, cũng có chút trình độ đánh đấm.
Mà có lẽ đây là lý do anh ta tự tin muốn giao đấu với Tiêu Sách trên võ đài như vậy.
“Chàng trai, nếu cậu sợ thì quỳ xuống mà xin lỗi đi, cậu Từ cũng không phải người quá đáng, có khi sẽ không so đo tính toán với cậu nữa đâu.” Có người mở miệng châm biếm.
“Ha ha, chàng trai này chắc chắn không dám rồi.”
“Tôi hy vọng cậu có gan để lên võ đài, như vậy thì cậu có thể thấy được sức mạnh to lớn của cậu Từ, nhưng tôi thấy tên nhóc này chỉ được cái mạnh miệng mà thôi, đánh nhau là chuyện của đàn ông, cậu ta không có gan đâu!”
Tiêu Sách thản nhiên cười, những bình luận lọt vào tai, anh bình tĩnh nói: “Cậu thực sự muốn giải quyết ân oán với tôi trên võ đài sao? Không hối hận? Nắm đấm không có mặt đầu, lỡ như tới lúc đó làm cậu Từ bị thương thì thật không hay chút nào.”
Từ Huy nghe vậy, lạnh lùng nói: “Nếu anh có thể làm tôi bị thương, thì coi như anh có bản lĩnh, sau này sẽ không ai tới làm phiền anh nữa, điều này thì tôi hứa danh dự.”
“Nếu cậu đã cương quyết như vậy, thì được thôi...”
Tiêu Sách cười nhạt, lúc này mới bỏ con dao xuống, vỗ tay: “Đánh ở đâu, cậu dẫn đường đi.”
“Hừ!”
Từ Huy thấy Tiêu Sách đáp ứng như vậy, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, xoay người đi về phía một góc trong hội trường.
Những người khác cũng lập tức trở nên hưng phấn, dù sao vào góp vui cũng không sao, ai ai cũng vừa thấy buồn cười vừa thương hại mà nhìn Tiêu Sách
Tiêu Sách thấy biểu tình mọi người như vậy, anh biết ngay chắc là Từ Huy cũng có chút thực lực, nhưng đáng tiếc là anh ta chọn sai đối thủ rồi.
Vẻ mặt Tiêu Sách thoải mái đi nhanh theo Từ Huy đến một góc trong hội trường, đây là một sân khấu có bậc thềm cao hơn, phạm vi rộng tầm bảy tám mét, vừa vặn có thể dùng làm võ đài.
Từ Huy bước lên đài, cởi áo khoác ra, lộ ra thân hình to lớn, lập tức thu hút được tiếng thét chói tai của mấy cô gái dưới đài.
Từ Huy cũng cực kỳ vừa lòng với vóc dáng của mình, cười nhạt nhìn Tiêu Sách chưa có chút động đậy nào nói: “Thế nào? Người anh em Tiêu Sách sợ
rồi sao, lại đổi ý rồi à?”