Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
“Ngạo mạn quá rồi, không phải chỉ là nhờ vận may cứt chó mà thắng hai trận thôi sao, thật sự nghĩ rằng mình là vô địch sao?”
“Lời lúc nãy của tôi vẫn được tính, nếu ai có thể đi lên dạy dỗ anh ta một trận, tôi sẽ trả mười vạn! Mỗi lần đánh anh ta thêm một cái tát thì sẽ thêm một vạn, ai xung phong nhận việc này?”
“Mẹ nó, ai dám đi lên dạy dỗ anh ta, tôi sẽ trả tiền đặt cược!”
“Thắng thì là của anh, thua thì tính của tôi! Nếu không phải do ông đây chưa từng luyện võ, tôi thật sự rất muốn đi lên bóp chết anh ta. Tôi sẽ trả tiền cược, ai dám lên dạy dỗ anh ta!”
“Giết chết thằng nhóc ngạo mạn này!”
Đám người dưới đài đều vô cùng phấn khích, đa số đều hợp lại với nhau có xu hướng muốn dạy dỗ Tiêu Sách.
Mà nghe thấy có người bằng lòng ra tiền đặt cược, có những người bắt đầu động lòng, dù sao thua rồi thì nhiều nhất cũng là bị đánh một trận, còn thắng thì sẽ có thể kiếm được mấy
trăm vạn!
Mặc dù người có thể đến đây có thể nào cũng được xem là phú nhị đại, nhưng cũng không phải phủ nhị đại nào cũng đủ tiền dư dả để tuỳ ý tiêu xài, mấy trăm vạn đủ để khiến vài người động lòng rồi.
Chỉ là, dù sao Từ Huy và Phạm Hưng cũng đã thua rồi, mặc dù trông có vẻ thua một cách oan ức, nhưng bọn họ cũng đang suy nghĩ xem rốt cuộc họ nắm chắc bao nhiêu phần trăm thắng được Tiêu Sách.
Dù sao, ai cũng không muốn tự nhiên bị đánh một trận, mặc dù không thua tiền, nhưng sẽ rất mất mặt.
Cuối cùng vẫn có người đứng ra, một cậu ấm trẻ tuổi khoảng mười bảy, mười tám tuổi bước lên trước một bước. Mặc dù cậu ta cũng là phú nhị đại, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, vẫn đang đi học, nên người nhà vẫn chưa cho cậu ta quá nhiều tiền, vì vậy tiền đặt cược hai trăm vạn khiến cậu ta rất muốn có được.
Cậu ta mở miệng nói: “Để tôi đánh chết anh ta! Mặc dù tôi chưa từng luyện võ công, nhưng tôi là thành viên trong đội bóng rổ của trường, cũng thường xuyên đánh nhau trong trường, hơn nữa tôi không đau không bệnh, tôi không tin anh ta lại may mắn như vậy, có thể gặp lúc tôi đột nhiên “tái phát bệnh cũ”, vì vậy tôi chắc chắn sẽ đánh thắng anh ta!”
Cậu ta nói xong, đột nhiên mọi người đều kinh ngạc.
“Thì ra là Tiểu Kiệt, cậu rất gan dạ, cậu yên tâm, chỉ cần cậu dám lên đảnh với anh ta, tiền thua cược tôi sẽ ra giúp cậu, thắng rồi thì sẽ là của cậu, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là sau khi thắng, cậu phải đánh lên mặt anh thật mạnh!”
Phú nhị đại nói trước đó lại nói một cách ngang tàn.
“Anh Lý Lâm, anh yên tâm đi, em chắc chắn sẽ đánh lên mặt anh ta thật mạnh!” Chàng trai tên Tiểu Kiệt lạnh lùng nói, sau khi có được sự đảm bảo của Lý Lâm, cậu ta bước lên trên đài, đối mặt với Tiêu Sách.
“Anh thật là ngạo mạn lên đến trời rồi, ở trước mặt tôi, anh sẽ không được may mắn như vậy nữa đâu!”
Tiểu Kiệt kiêu ngạo nói, cậu ta đã nhìn thấy khi Tiêu Sách đánh với Từ Huy và Phạm Hưng trước đó, cậu ta cảm thấy Tiêu Sách cũng chỉ là chịu đánh, và hơi may mắn thôi.
Còn cậu ta thì trẻ tuổi hơn, lại là thành viên chính của đội bóng rổ của trường, bàn về sự kiện nhẫn hay sự chống lại, cậu ta đều không cảm thấy mình thua Tiếu Sách.
Hơn nữa Tiêu Sách đã liên tục chiến đấu hai trận rồi, thể lực đã tiêu hao hết rồi, lúc này, anh chỉ dùng hết sức để ngạo mạn mà thôi, cậu ta chỉ cần đánh một cách ổn định thì chắc chắn có thể thắng.
Bởi vì cậu ta chưa từng học võ nên cũng không biết nên bày ra thế tay thế nào để bắt đầu, cậu ta học theo những trận đấu quyền anh trong tivi, chặn hai tay ở trước đầu mình.
“Thằng nhóc, chuẩn bị bị đánh đi...”
Tiểu Kiệt nói xong, còn học theo những võ sĩ quyền Anh trên tivi, cơ thể và đầu lắc lư qua trải qua phải, giống như đang làm ra động tác tránh né, tự mình cảm thấy vô cùng ngầu.
“Cẩn thận!”
Nhưng khi cậu ta đang làm ra những động tác mà cậu ta cho là ngầu, đột nhiên nghe thấy dưới đài truyền đến tiếng hộ kinh ngạc.