Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả người anh ta giống như bị đánh đến ngốc luôn rồi, ho ra máu trên mặt đất, máy trộn lẫn với răng bị gãy.
“Tiếng ồn ào!”
Tiêu Sách từ trên cao nhìn xuống Lâm Mặc ngã trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lùng.
Nếu như người tới không phải là Lâm Mặc của nhà họ Lâm, mà là người nhà họ Tô hay người nhà họ Vưu, thì có lẽ Tiêu Sách sẽ nhịn một chút, ít nhất sẽ không chưa nói câu nào đã trực tiếp ra tay đánh người, dù sao nhà họ Tô và nhà họ Vưu cũng là gia tộc hàng đầu của Hội thương mại Giang Lăng, Tiêu Sách cho dù không sợ cũng không nhất thiết phải đắc tội.
LV
Mà nhà họ Lâm, mặc dù cũng là gia tộc hàng đầu của Hội thương mại Giang Lăng, hơn nữa vẫn luôn phát triển ở thành phố Giang Lăng, thể lực còn mạnh hơn nhà họ Tô và nhà họ Vưu.
Nhưng Tiêu Sách quen biết với nhà họ Lâm!
Nếu như không có Tiêu Sách, nhà họ Lâm sợ đã sớm đổi chủ rồi, vậy mà Lâm Mặc còn ở đây hung hăng càn quấy?
Cho nên đánh người nhà họ Lâm, Tiêu Sách không chút hoảng sợ, cho dù đến cuối cùng chuyện của Lâm Mặc bị làm lớn lên, Lâm Bản Thanh người đứng đầu thế hệ sau của nhà họ Lâm đến đây, hay là Lâm Vân chủ nhân nhà họ Lâm đến đây, thậm chí là ông cụ nhà họ Lâm, Tiêu Sách cũng vui mừng không chút sợ hãi, tin rằng bọn họ không dám trả thù mình.
Nhưng mà, Tiêu Sách biết những điều này còn những người khác lại không biết.
Ngay cả Lâm Mặc cũng không biết.
Lúc Tiêu Sách đến giúp đỡ nhà họ Lâm là dùng thuật dịch dùng để thay đổi diện mạo, trừ mấy người Lâm Bản Thanh, Lâm Vân ra, căn bản không ai biết Tiêu Sách chính là cao thủ cứu vớt nhà họ Lâm.
Đám người Từ Huy, Lý Lâm trợn mắt há hốc mồm, nhìn Lâm Mặc té ngã trên mặt đất mà nuốt nước miếng.
Trước đó bọn họ cảm thấy Tiêu Sách quả thực là vô cùng kiêu ngạo hung hăng ngạo mạn, khiến người ta khó chịu nhưng bây giờ bọn họ mới biết, lúc đó Tiêu Sách đối với bọn họ đã rất khách khí rồi.
Nhưng mà Lâm Mặc là người nhà họ Lâm đấy!
Nhưng mà đám người Từ Huy, Lý Lâm lúc này lại rất vui vẻ.
Bởi vì bọn họ biết, Tiêu Sách trêu chọc đến Lâm Mặc nhà họ Lâm, không cần bọn họ ra tay, Tiêu Sách chắc chắn không thể yên ổn được nữa, chỉ e sẽ bị Lâm Mặc chỉnh chết.
Mặc dù Tiêu Sách rất lợi hại, đến vệ sĩ của bọn họ cũng không phải là đối thủ của anh, nhưng lẽ nào anh có thể đối đầu với toàn bộ nhà họ Lâm sao?
Cao thủ của nhà họ Lâm, hai vệ sĩ của họ cũng không thể sánh bằng.
Hai người không dám biểu hiện ra mặt nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái, đợi đến lúc Lâm Mặc không chịu nổi chút khuất nhục này thì sẽ chỉnh đốn Tiêu Sách một trận.
Lúc này, Lâm Mặc nhổ ra một miệng đầy răng và máu tươi, hai mắt đỏ bừng.
Anh ta nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Sách, phẫn nộ quát lên: “Anh vậy mà dám đánh tôi sao, anh xong đời rồi! Đánh chết anh ta cho tôi! Ra sức đánh chết anh ta cho tôi!”
Anh ta nói xong, những vệ sĩ theo anh ta đến cùng xông lên tấn công Tiêu Sách.
Chỉ từ điều này đã có thể nhìn thấy được địa vị của nhà họ Lâm ở thành phố Giang Lăng, đám người Từ Huy, Lý Lâm để cho đám vệ sĩ chờ phía dưới mà Lâm Mặc lại dẫn vệ sĩ lên tận đây.
Lúc này ba vệ sĩ của Lâm Mặc lạnh lùng cùng tấn công Tiêu Sách.
Vẻ mặt Tiêu sách lãnh đạm, ra tay đối phó, nhưng mà anh không ra tay tàn nhẫn, mấy vệ sĩ này của Lâm Mặc, lúc nhà họ Lâm xảy ra chuyện cũng đã từng kề vai chiến đấu với Tiêu Sách hơn nữa bọn họ cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, dù sao cũng không phạm phải lỗi gì lớn, cho nên bề ngoài trông như đang đánh chơi vậy.
Mà bởi vì một đánh ba nên người ngoài nhìn thấy, Tiêu Sách đang rơi vào thế yếu.
Mà đám người Từ Huy, Lý Lầm nhìn thấy Tiêu Sách rơi vào thế yếu, nhất thời vẻ mặt vui vẻ, nghĩ nhà họ Lâm quả nhiên không tầm thường, tùy tiện chọn mấy vệ sĩ cũng có thực lực như vậy, so với vệ sĩ của bố bọn họ còn lợi hại hơn nhiều.
Bọn họ bắt đầu mong đợi, mong đợi sau khi Tiêu Sách thua sẽ phối hợp với Lâm Mặc như thế nào để sỉ nhục Tiêu Sách, lấy lại thể diện đã mất trước đó.
Mà lúc này, trong một phòng hội nghị xa hoa ở khách sạn, có một nhóm người đang tụ tập.
Trong số đó Lâm Vân lạnh lùng uy nghiêm, ngồi ở vị trí trung tâm bàn hội nghị, Lâm Bán Thanh lạnh lùng xinh đẹp ngồi bên cạnh ông ta, bởi vì sự tồn tại của Lâm Bán Thanh, dường như nhiệt độ trong phòng hội nghị giảm xuống không ít.
Cô tập trung tinh thần, đối với màn tranh cãi trước phòng hội nghị, dường như không chút quan tâm.