Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
Cố Minh gật đầu nói: "Thật ra tôi không quen người tên Ngụy Nam Diễm này, anh ta cũng không phải là cậu ấm ở thành phố Giang Lăng. Anh ta là người ở vùng khác, ở đảo Hồng Kông tới, cũng được coi là mãnh long quá giang."
"Theo như tôi biết thì nhà anh ta ở Hồng Kông rất phát đạt, làm ngành vận tải biển, du lịch và ăn uống."
"Tôi từng nghe nói, gia đình của anh ta phát triển chuyện làm ăn tới Giang Lăng, từng xảy ra xung đột với ông Triệu. Nhưng sau đó không biết nhà họ Ngụy làm gì đó mà ông Triệu cũng không tiếp tục nhắm vào bọn họ, nếu anh muốn tìm anh ta để gây chuyện thì tôi khuyên anh tốt nhất nên cẩn thận một chút."
Cố Minh nói xong, Tiêu Sách gật đầu hỏi lại: "Tôi chính là muốn biết, tôi phải đi đâu thì có thể gặp được anh ta?"
Cố Minh nghiêm túc thoáng nhìn qua Tiêu Sách, nói: "Muốn tìm được anh ta cũng không khó, công ty của nhà anh ta là tập đoàn Hải Thần, ngụ ở gần cảng Thành Bắc."
"Nhưng mà Ngụy Nam Diễm cũng là một cậu chủ vô dụng, mặc dù anh ta phụ trách chuyện làm ăn ở thành phố Giang Lăng nhưng về cơ bản cũng không tới công ty, mà là đi khắp nơi tán gái, ăn chơi."
"Nơi anh ta ở là chung cư Cẩm Long, chính là khu chung cư dành cho đời thứ hai nổi tiếng ở thành phố Giang Lăng. Có rất nhiều câu chủ đời thứ hai
thành phố Giang Lăng này đều ở tại đó, nếu như anh tới khu chung cư đó ngồi chờ ở bên ngoài thì không khó gặp được anh ta."
"Cám ơn nhiều."
Tiêu Sách liếc nhìn Phương Bác, nói: "Tiểu Bác, cậu còn phải tới bệnh viện kiểm tra, khỏi đi theo tôi nữa. Một mình tôi tới chung cư Cẩm Long trừng mắt với Ngụy Nam Diễm là được rồi.".
"Anh Sách, em không sao đâu, em đi cùng với anh nha?" Phương Bác chau mày nói.
Tiêu Sách lắc đầu: "Không cần, tôi cũng không biết khi nào thì có thể chờ được anh ta, cậu đi cùng tôi cũng không có ý nghĩa gì đâu, chúng ta về rồi sẽ liên lạc sau."
Nói xong, Tiêu Sách và Cố Minh gật gật đầu, xoay người đi ra khỏi xưởng sửa xe hơi.
Chung cư Cẩm Long là khu chung cư dành cho đời thứ hai nổi tiếng khắp thành phố Giang Lăng, ít nhất một phần ba những cậu ấm cô chiều đều có khối tài sản của riêng mình ở đây.
Nghe nói, sở dĩ ở đây tạo ra tình huống như vậy là vì bên trong chung cư Cẩm Long có một nhân vật tầm cỡ chân chính.
Những cậu ấm cô chiêu ở đây đều là nhờ vào sự sắp xếp của thế hệ cha chú đi trước mà cư trú ở nơi này, để bọn họ có cơ hội tiếp cận nhân vật tầm cỡ cao quý đó, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp.
Nhưng mà, Tiêu Sách không biết mấy chuyện này.
Lúc này anh đã đi tới ngoài cửa của chung cư Cẩm Long, toàn bộ khu chung cư đều là biệt thự khiến nơi này trở thành một khu chung cư rất xa hoa có diện tích cực lớn, xây dựng ở xung quanh hồ Kim Long xinh đẹp.
Tình hình an ninh ở nơi này vô cùng tốt, người bình thường muốn lẻn vào trà trộn hầu như là không thể.
Tiêu Sách lại không có trà trộn vào, mà là tìm một chỗ ngồi cách chung cư không xa, yên lặng chờ đợi.
Anh đã từng nhìn thấy xe của Ngụy Nam Diễm rồi, chỉ cần Ngụy Nam Diễm xuất hiện thì ắt có thể nhận ra được.
Nhưng mà anh còn chưa kịp đợi được Ngụy Nam Diễm tới, một chiếc xe Porsche đã dừng ở trước mặt anh. Cửa kính xe hạ xuống, một cô gái đeo cặp mắt kính râm cỡ lớn rút ra từ một trăm tệ vẫy vẫy về phía Tiêu Sách.
Cô ta vô cùng thản nhiên mà mở miệng nói: "Nhóc con, tới cửa hàng mua giúp tôi gói thuốc lá."
Tiêu Sách nhìn cô gái, có chút cạn lời. Bởi vì có cặp kính râm che chắn, anh không thể nào nhìn ra được khuôn mặt của cô gái, nhưng cũng có thể nhìn ra được tuổi của cô ta không lớn lắm.
Làn da trắng nõn bóng loáng, giống như da trẻ sơ sinh.