Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
Đại học Giang Long là Trường Đại học tốt nhất ở thành phố Giang Lăng, cũng có thể nói là một trong những Trường Đại học tốt nhất nước Hoa.
Ôn Liễu là sinh viên năm ba khoa máy tính của Đại học Giang Lăng. Khi Tiêu Sách chạy đến Đại học Giang Lăng, cô đã đứng ở trước cửa trường đợi anh.
Đương nhiên là cô đứng dưới bóng râm, thân hình cao và mảnh mai đó, gương mặt xinh đẹp tinh xảo đó, giống như một phong cảnh tuyệt đẹp, nên xung quanh có không ít người nhìn về phía cô, thậm chí còn có người lén lấy điện thoại ra chụp hình.
NO)
Dù Tiêu Sách mới vừa gặp Cao Cấn Băng, nhưng bây giờ nhìn thấy Ôn Liễu, anh vẫn kinh ngạc bởi dáng vẻ hôm nay của cô.
“Anh Tiêu Sách.”
Ôn Liễu nhìn thấy Tiêu Sách, mỉm cười nghênh đón anh, trên gương mặt lộ vẻ vui mừng, còn hơi đỏ vì ngượng.
Mấy ngày nay, Tiêu Sách đều liên lạc qua điện thoại với Ôn Liễu, vì vậy dù chỉ là lần thứ hai gặp nhau, nhưng trên thực tế hai người đã xem như khá quen thuộc rồi.
Anh cười nói: “Ôn Liễu, hôm nay cô đẹp quá”
Anh nói xong, mặt Ôn Liễu lại càng đỏ hơn, đỏ bừng cả một mảng, hơi cúi đầu nói: “Làm gì có. Anh Tiêu Sách, chúng ta đi thôi, tôi mời anh đi ăn đồ
ngon.”
Tiêu Sách nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Ôn Liễu, đột nhiên thấy vô cùng thú vị, trêu đùa nói: “Đúng là phải mau đi thôi, nếu không những chàng trai xung quanh sẽ ghen tị đến mức cầm dao kề lên cổ tôi mất. Có lẽ bây giờ rất nhiều người đều đang nghĩ, bó rau tốt đã bị heo cướp mất rồi, ha ha ha.”
Tiêu Sách nói xong, Ôn Liễu lại càng xấu hổ hơn.
Cô nhìn xung quanh một cái, thấy đúng là có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, con trai lại càng nhìn Tiêu Sách với vẻ mặt ngưỡng mộ lẫn ghen tị, đột nhiên cô cảm thấy vừa vui vẻ vừa xấu hổ.
“Anh Tiêu Sách, anh đừng chọc tôi nữa, anh còn nói nữa thì tôi để đấy.” Ôn Liễu xấu hổ nói.
Tiêu Sách thấy cô sắp chôn đầu vào ngực rồi, thấy hơi buồn cười, không ngờ Ôn Liễu lại dễ xấu hổ trong tình huống bình thường như thế này.
KO
Tiêu Sách không trêu chọc cô nữa, nghiêm túc nói: “Vậy đi thôi. Chúng ta đi đầu vậy?”
“Đi theo tôi.” Ôn Liễu đỏ mặt bước nhanh lên trước, dẫn Tiêu Sách băng qua sân trường rộng lớn của Đại học Giang Lăng, đi đến cổng sau của trường.
Ra khỏi cổng sau là một phố thương mại sầm uất gồm đủ loại món ngon.
Ôn Liễu vô cùng quen thuộc với nơi này, dẫn Tiêu Sách vào một quán nhỏ với lối trang trí đặc biệt, đi vào một căn phòng riêng ở trên tầng hai.
“Anh Tiêu Sách, anh đừng thấy chỗ này bình thường, nhưng đồ ăn rất ngon đấy, phải đặt chỗ trước mới được ăn đấy.” Ôn Liễu cười nói.
“Vậy tôi thật có lộc ăn rồi.” Tiêu Sách cười nói.
Anh nhìn thực đơn, phát hiện đồ ăn ở đây không hề rẻ, có lẽ học sinh bình thường sẽ không chi trả nổi, đột nhiên không nhịn được mà chau mày.
Anh nhíu mày nhìn Ôn Liễu, nói: “Ôn Liễu, rắc rối của cô đã giải quyết rồi à? Hay là cô lại đi vay tiền của trường?”
Ôn Liễu nhìn vẻ mặt hơi nghiêm túc của Tiêu Sách, mau chóng nói: “Anh Tiêu Sách, anh đừng nghĩ nhiều, tôi không có đi vay tiền của trường. Hơn nữa, rắc rối của tôi đã giải quyết hết rồi. Thực ra cũng không có gì, chỉ là trước đó tiền vốn của công ty bố tôi xảy ra chút vấn đề, nhưng bây giờ đã được giải quyết hết rồi.”
Tiêu Sách nghe thấy, cười nói: “Thì ra bố cô mở công ty à, vậy hôm nay tôi phải ăn cho đã mới được.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Tiêu Sách không chọn những món đắt tiền, chỉ tuỳ ý chọn vài món gia đình rẻ, dù sao hai người bọn họ cũng không ăn quá nhiều.
Vốn dĩ Ôn Liễu muốn gọi thêm vài món, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Sau khi món ăn được dọn lên, Tiêu Sách phát hiện đúng là mùi vị không tệ, cộng thêm có người đẹp như Ôn Liễu ở bên cạnh, Tiêu Sách lại càng ăn ngon miệng hơn, tâm trạng cũng rất tốt.