Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bệnh viện Nhân Dân thành phố là bệnh viện tốt nhất ở thành phố Giang Lăng.
Lúc này trong phòng bệnh nhân nội trú, vẻ mặt Trầm Y đầy mệt mỏi cùng mẹ đi ra khỏi phòng, tuy rằng mệt mỏi nhưng trong mắt tràn đầy vui vẻ.
Bởi vì bố cô ấy, người bị hôn mê sau một vụ tai nạn ba tháng trước, cuối cùng vừa mới tỉnh lại một cách thần kỳ!
Mặc dù Trầm Y cảm thấy hơi khó tin, nhưng bố cô ấy quả thật đã tỉnh lại, ngay cả bác sĩ Mạc cũng không thể tìm ra lý do tại sao bố cô ấy có thể tỉnh lại.
Hiện vẫn chưa rõ bố cô ấy đã hoàn toàn bình phục hay chưa, phải đợi đến ngày mai khi bệnh viện làm việc, tiến hành kiểm tra toàn diện mới có thể xác định được.
Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần bố cô ấy tỉnh lại thì đó đã là một tin vui rồi.
Trầm Y nhìn mẹ hai tay đan vào nhau, cảm ơn Chúa đã cứu bố cô ấy, Trầm Y chỉ cười và không nói gì.
Bởi vì chỉ có cô ấy biết rằng không phải Thượng đế đã cứu bố cô ấy, mà người đã cứu bố cô ấy chính là Tiêu Sách!
Lúc này, Trầm Y muốn gọi điện cảm ơn Tiêu Sách, nhưng nhìn thấy trời đã gần sáng, Trầm Y quyết định không làm như vậy, quan trọng hơn là cô ấy cảm thấy cuộc điện thoại này không đủ để bày tỏ lòng biết ơn của mình, cô ấy chuẩn bị ngày mai sau khi cho bố làm kiểm tra xong, cô ấy sẽ tự mình đến cảm ơn Tiêu Sách.
"Mẹ, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi, bố đã tỉnh lại rồi, chắc chắn bố sẽ không sao nữa." Trầm Y nói với mẹ.
Mẹ Trầm rơm rớm nước mắt gật đầu: "Cuối cùng thì Thượng Đế cũng mở mắt, không đẩy gia đình chúng ta vào đường cùng, Thượng Đế đã mở mắt rồi."
"Mẹ, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi, nếu không thì bố vừa tỉnh lại mẹ lại bị bệnh."
“Được, được rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đây! Nhưng Tiểu Y... Chuyện chén súp nhân sâm kia, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Sau khi bà ấy nói xong, vẻ mặt vui mừng vốn có của Trầm Y đột nhiên trầm xuống.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ đừng lo lắng chuyện này, con sẽ tìm cách xử lý! Cho dù thật sự phải bồi thường, con cũng có thể từ từ trả, chỉ cần bố và mẹ đều ổn, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, con cũng không quan tâm!".
"Đứa nhỏ này, thật khó cho con, đều do mẹ đi đường không có mắt, mẹ và bố đã làm trì hoãn cuộc sống của con."
"Mẹ, mẹ đừng nói vậy. Chúng ta là một gia đình!"
"Con ngoan."
Mẹ Trầm sờ đầu của Trầm Y với vẻ mặt đau khổ, rồi đột nhiên nghiêm túc nói: "Con yên tâm, Tiểu Y, sau này mẹ sẽ không gây khó khăn cho con nữa! 60 vạn kia, cho dù mẹ phải đi nhặt rác, cũng nhất định sẽ tự mình trả lại."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con đã nói rồi con sẽ tự mình giải quyết, mẹ mau về nghỉ ngơi đi."
.
Trong lúc hai mẹ con Trầm Y đang nói chuyện, trong một phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện Nhân Dân thành phố, một nhóm nam nữ đang vây quanh trước một giường bệnh.
Trong số họ có một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, đứng ở phía sau đám đông, bà ta chính là người phụ nữ đã yêu cầu Trầm Y trả 60 vạn cho món súp nhân sâm bị đổ.
Bà ta ở trước mặt mẹ con Trầm Y thì kiêu căng ngạo mạn, lúc này đối mặt với những người khác trong phòng, bà ta ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tại vị trí gần giường bệnh nhất, viện trưởng bệnh viện Nhân Dân, chuyên gia phẫu thuật thần kinh nổi tiếng của nước Hoa đang khám bệnh cho một người già nằm trên giường.
Ông ta nhịn không được thở dài một tiếng, mọi người trong
Viện trưởng Lưu nghe vậy thì lắc đầu: "Nếu có thể dễ dàng như vậy, tôi sẽ không thở dài! Ông cụ đã lớn tuổi, cơ thể của ông ấy đã không thể chịu đựng được, các cơ quan và mạch máu đều đã có vấn đề, nếu không kiểm soát tốt những vấn đề này, tùy tiện giải phẫu não chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Người đàn ông trung niên nói.
"Hơn nữa, tình trạng bây giờ của ông cụ, tôi biết rõ vô cùng, bởi vì ba tháng trước ở bệnh viện của chúng tôi có một bệnh nhân tương tự, bệnh nhân đó đã không thể phẫu thuật và chỉ có thể kiểm soát bằng thuốc, nhưng cho đến tận bây giờ, vẫn không có cách nào để thực hiện phẫu thuật... Ông cụ lớn tuổi hơn bệnh nhân đó, cơ thể của ông ấy cũng yếu hơn, tôi sợ... Tôi không cách nào thực hiện phẫu thuật cho ông cụ...”
Ông ta nói xong, tất cả người trong phòng đều trở nên im lặng.
"Lão Lâm... Ông cụ chắc sẽ không..." Người phụ nữ kia không nhịn được nói.
“Câm miệng!”
Người đàn ông trung niên trực tiếp lớn tiếng mắng, sắc mặt vô cùng khó coi nói: “Ông cụ nhất định sẽ không sao, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì! Dù thế nào tôi cũng sẽ chữa khỏi cho ông ấy. Nếu ai còn nói bậy bạ nữa thì cút ra khỏi đây!”
Ông ta nói xong, cả phòng bệnh lập tức im miệng.
Người đàn ông trung niên nhìn viện trưởng Lưu rồi nói tiếp: "Viện trưởng Lưu, ông là bác sĩ giải phẫu thần kinh giỏi nhất nước Hoa, ngay cả ông cũng không dám thực hiện ca phẫu thuật này, vậy tôi còn có thể đưa ông ấy đi đâu để phẫu thuật nữa đây? Xin hãy cho tôi một lời khuyên, nếu ông ấy có thể bình phục, tôi nhất định sẽ hậu tạ!"
"Tiểu Lâm, việc hậu tạ gì đó ông đừng nhắc lại. Bây giờ tình trạng ông cụ đã như thế này, ở lại trong nước thật sự không còn cách nào khác, trừ phi muốn ông cụ chết, nếu không sẽ không ai dám động vào. Nhưng nếu như ông đi nước M, có lẽ vẫn còn cơ hội, dù sao thì kỹ thuật y học của nước M luôn cao hơn nước ta. Nhưng tôi vẫn muốn nói với ông là đừng quá hy vọng vào nó, cơ thể ông cụ đã không thể chịu đựng được. Có lẽ... Trước khi đưa ông cụ đến nước M, ông cụ đã không thể cầm cự được nữa, đã..."
Ông ta nói xong, sắc mặt người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên khó coi, u ám đến dọa người.
“Thật sự không còn cách nào khác sao?” Người đàn ông trung niên năm chặt tay, trầm giọng hỏi.
“Chỉ có thể chờ đợi kỳ tích!” Viện trưởng Lưu nói.
Vừa dứt lời, một y tá chạy tới nói với viện trưởng Lưu: "Viện trưởng, bệnh nhân ở phòng 308, đột nhiên tỉnh lại. Bác sĩ Mạc kêu viện trưởng qua xem tình hình."
"Sao? Bệnh nhân 308 tỉnh rồi?" Viện trưởng Lưu tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe những lời đó.
"Viện trưởng Lưu, ông có việc thì cứ đi trước... Bệnh tình của ông cụ, hy vọng ông để tâm nhiều hơn, ngay cả khi chỉ có một chút hy vọng, cũng xin ông nhất định phải cứu ông ấy!"
Viện trưởng Lưu liếc nhìn người đàn ông trung niên, gật đầu nghiêm túc nói: "Được! Tôi hiểu rồi, ngày mai chúng ta sẽ nói tiếp!"
Sau đó, Viện trưởng Lưu vội vàng rời đi.
"Một bệnh nhân tỉnh lại mà thôi, vậy mà ông ta lại bỏ ông cụ lại để đi gặp bệnh nhân đó, ông ta xem nhà họ Lâm của chúng ta là gì. " Người phụ nữ trung niên bất mãn khi nhìn thấy viện trưởng Lưu rời đi.
“Câm miệng lại đi!”
Người đàn ông trung niên lại hét lên, nhìn ông cụ đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt khó coi nói: “Đều đi thăm dò hết cho tôi! Đi dò hỏi xem bệnh tình của ông cụ làm sao có thể chữa khỏi? Nếu ông ấy không thể tỉnh lại, tất cả các người đều không có gì hết! Nếu ai tìm ra cách để chữa trị cho ông ấy, cả sản nghiệp sẽ thuộc về người đó!".
Ông ta nói xong, ánh mắt của những người trong phòng đều trở nên háo hức, trong lòng đều lay động.
Người đàn ông trung
Đây là số tiền đầu tiên anh kiếm được sau khi xuất ngũ, 30 vạn tuy không nhiều nhưng với số tiền này, anh càng có thể chắc chắn về kế hoạch trước đó của mình.
Anh không ngủ cho đến khi đến lượt trực, vì vậy anh đã trực tiếp đến phòng giám sát để thay ca với Thiên Diệp.
Tiêu Sách ngồi xuống trong phòng giám sát, chuẩn bị sống sót qua hai ba tiếng đồng hồ này, anh lại phát hiện Thiên Diệp không rời đi ngay lập tức, mà là nghiêm túc đánh giá anh.
Tiêu Sách đột nhiên bối rối hỏi: “Sao vậy, còn chuyện gì nữa không?”
Thiên Diệp nghe vậy thì gật đầu, do dự rồi nói: “Tiêu Sách, hôm nay anh và Hoàng Mãnh so tài ném phi tiêu, tôi thấy thủ pháp của anh có chút đặc biệt..."
Tiêu Sách mỉm cười và hỏi: “Thế nào? Cô muốn học?”
Thiên Diệp nghe vậy thì sửng sốt, sau đó nháy mắt kinh ngạc hỏi: “Anh chịu dạy tôi?”
Tiêu Sách mỉm cười và nói: "Hôm nay tôi rất vui, dạy cô cũng không phải không được, nhưng nếu cô không biết cách học thì tôi không thể đảm bảo được. Học được thứ này không chỉ cần năng khiếu mà còn phải chăm chỉ, nếu không thì học được cũng vô dụng, học rồi cũng chỉ có thể xem nó như một trò chơi ném phi tiêu mà thôi."
"Tôi hiểu! Chỉ cần anh sẵn lòng dạy tôi, có thể học được hay không đó là chuyện của tôi." Thiên Diệp nghiêm túc nói.
Tiêu Sách gật đầu nói: "Ừm, nếu như cô có nghị lực, thì tôi sẽ dạy cho cô. Nhưng trước tiên tôi phải biết, cô cần học đến mức độ nào?"
"Mức độ nào? Mức độ cao nhất là gì?" Thiên Diệp tò mò hỏi.
"Tất nhiên đó là cảnh giới có thể giết người chỉ bằng một chiếc lá hay cành hoa! Nhưng không phải nghĩ nhiều đến cảnh giới này, với nền tảng thể lực của cô, cô có thể điều khiển một chiếc đinh sắt, lấy nó thay thế một khẩu súng để giết người trong phạm vi 50 mét. Dù sao thì việc kiểm soát sủng trong nước quá nghiêm ngặt, học được điều này tương đương với việc mang theo súng bất cứ lúc nào."
Sau khi Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp mở to mắt, há hốc miệng không nói nên lời.
Cô ta chỉ nghĩ rằng thủ pháp ném phi tiêu của Tiêu Sách rất lợi hại, với tốc độ ánh sáng mà có thể ném chính xác như vậy, có thể ném xuyên mục tiêu, vì vậy cô ấy muốn học chơi thôi.
Nhưng không ngờ, thứ mà Tiêu Sách muốn dạy cô ấy là sử dụng đinh sắt thay vì súng làm vũ khí giết người!
Cô ấy lập tức hít một hơi, cao hứng nói: "Tôi thật sự có thể làm được như vậy? Ném đinh sắt mà có thể giết người? Anh thật sự muốn dạy tôi thủ pháp này sao?"
Tiêu Sách cười nhạt: "Tôi đã nói, hôm nay tôi rất vui, nếu có thật sự muốn học thì cứ đến..."
“Lấy một cây đinh sắt lại đây, cô vừa mới luyện tập, kỹ thuật chưa thạo, tốt nhất là lấy cây to một chút.”
“Oh, được! Tôi đi ngay! Trong mắt Thiên Diệp tỏ vẻ vui mừng, mau chóng đi đến phòng dụng cụ, lấy một cây đinh sắt đến, mỗi cây dài khoảng bảy tám centimet.
Thiên Diệp để định sắt lên bàn, mong chờ nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách mỉm cười một cái, cầm lấy đinh sắt kẹp trong tay, bình tĩnh nói: “Thực ra kỹ thuật ném ám khí của tôi rất đơn giản, muốn đạt bao nhiêu uy lực, thì 30% phụ thuộc vào khả năng nắm chắc đối thủ, 70% phụ thuộc vào sức lực! Nếu sức lực không đủ, cho dù có thành thạo cũng không giết được người!”
Nói xong, tay Tiêu Sách hơi run một cái, đinh sắt như cung rời khỏi tên mà bay ra, xuyên qua không khí truyền đến tiếng vù vù.
Trong chớp mắt, đinh sắt bụp một tiếng, đâm thẳng lên bức tường bê tông cứng rắn, giống như dùng một chiếc búa lớn đóng lên, hoàn toàn ghim sâu vào.
Cảnh tượng thế này khiến Thiên Diệp vốn dĩ vẫn còn chút không tin, hít vào một ngụm khí lạnh.