Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
“Thầy Vương, mời thầy ra tay bắt tên đó lại…”
Ông Triệu lập tức thu liềm uy thế trên người mình, sau đó quay đầu nói với thầy Vương.
Đối với một cao thủ như thầy Vương, ông Triệu đã cho đủ sự tôn trọng. Điều này làm cho thầy Vương hưởng thụ không thôi.
Chỉ là, còn chưa đợi thầy Vương mở miệng, Lâm Áo đứng sau lưng thầy Vương đã chậm rãi đứng ra.
“Thầy, tên rác rưởi đó không đáng đế thầy ra tay, vẫn là đế con giải quyết thay thầy đi…”
“Cũng được, đế thầy xem thử những ngày qua con đã tiến bộ bao nhiêu…” Thây Vương vui vẻ nhìn Lâm Áo, thản nhiên nói.
Lâm Áo là đệ tử thân truyền duy nhất của ồng ta, cho nên ông ta vô cùng đế tâm đến thực lực của Lâm Áo. Lần này, sau khi Lâm Áo trở về từ chuyến du lịch Đồng Nam Á, hơi thở trên người đã mạnh hơn rất nhiều, khiến cho ỏng ta cực kỳ vui mừng.
“Thầy cứ yên tâm, con nhất định có thế bắt lấy tên đó trong vòng năm chiêu.” Lâm Áo nhìn Tiêu Sách, không hề quan tâm đến Tiêu Sách. Lúc này, anh ta thấy Tièu Sách cùng trang lứa với mình, trong mắt anh ta lộ ra một tia khinh thường.
Trong cùng trang lứa, tuy anh ta không phải là vô địch, cũng có đối thủ, nhưng tuyệt đối không bao gồm cái tên trẻ tuối không tiếng tăm đó.
“ừm, chú ý chút, đừng tốn thương đến tính mạnh của cậu ta…” Thằy Vương thấy trong mắt Lâm Áo có sự tự tin đến thế, khẽ gật đầu.
Sau khi có được sự cho phép của thầy Vương, Lâm Áo lập tức đi từng bước về phía Tiêu Sách.”
“Rắc, rắc, rắc…”
Khi Lâm Áo đi tới phía trước, bỗng nhiên có mấy tiếng chói tai truyền đến tai người trong đại sảnh.
Lúc này, bọn họ mới phát hiện, thì ra thứ tiếng đó phát ra từ chân Lâm Áo.
Theo từng bước chân của Lâm Áo hạ xuống, mặt đất lát đá cấm thạch dưới chân Lâm Áo lại bị dẫm ra vết nứt, thậm chí có cái đã bị dẫm thành hai mảnh.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đứng trong đại sảnh đều kinh ngạc đến ngây người.
Có thể dẫm mặt đất được lát đá cầm thạch có độ cứng như thế ra một vết nứt, thậm chí có cái còn bị dẫm thành hai nửa, phải cần sức lực lớn đến đâu mới làm được như vậy?
Nếu như dùng sức lực đó dẫm lên người, sợ rằng sẽ khiến cho người ta gãy xương nát thịt…
“Tốt, quả nhiên là thầy giỏi ắt có trò hay, Thầy Vương quả nhiên lợi hại…” Lúc thấy được cảnh tượng đó, ông Triệu đang ngồi cùng với thầy Vương lập tức sáng mắt.
“Đó cũng là kết quả cố gắng của học trò, Lâm Áo chính là kỳ tài trời sinh. Cho dù có so với con cháu của các gia đình trong giới luyện võ, thì cũng xếp ở trên. Hơn nữa còn chịu khó luyện công… trong cùng trang lứa, vần chưa từng có đối thủ, huống chi là một tên trẻ tuổi không chút tiếng tăm…”
Thầy Vương nghe thấy lời khen tặng của ông Triệu, trong mắt lộ ra một chút vẻ đác ý, nói.
“Thật vậy. Mặc dù tuối tác của Lâm Áo và Tiêu Sách chênh lệch không nhiều, nhưng dựa vào thực lực như thế, Lâm Áo cũng đủ đế khiến cho các cao thủ trẻ tuối ởthành phố Giang Lăng phải cảm thấy xấu hố. Lần này phải khiến cho cái tên Tiêu Sách đó nhìn thấy, cái gì mới gọi là cao thủ…”
Ông Triệu vừa nói, vừa quay đầu nhìn Tiêu Sách một cái, trong mắt hiện lèn một tia sẳc bén.
Lần này, Tiêu Sách đã làm cho băng nhóm Triệu Quân mất sạch thế diện. Nếu như không ném Tiêu Sách xuống sông cho cá ăn, thân là bang chủ của băng nhóm Triệu Quân, ông ta nhất định sẽ trở thành trò cười.
Trong sảnh.