Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
Chỉ là, ngón tay có thế phá đá mở bia của Lâm Áo, vần không thể đụng tới một góc áo của Tiêu Sách.
Hai người họ không ngừng di chuyến, nhảy lẽn trong không gian chật hẹp, vạn phần hung hiểm, cho dù là người trong băng nhóm Triệu Quân, khi chứng kiến cảnh này cũng không khỏi kích động, thậm chí còn đố mồ hôi sốt ruột thay hai người họ.
Chỉ có Phương Bác và Cố Minh là ánh mắt toát ra vẻ nghi hoặc.
Mặc dù hai người họ không biết Tiêu Sách đang làm trò quỷ gì nhưng lại không hề cảm thấy lo lắng chút nào.
Mặc dù cuộc đấu giữa hai người Tiêu Sách và Lâm Áo vô cùng nguy hiếm nhưng Phương Bác và Cố Minh có thế nhìn ra được, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiếm soát của Tiêu Sách, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Quả nhiên, hai phút sau, Tiêu Sách không tiếp tục né tránh nữa, lúc này anh đứng im tạl chổ.
Lân này, trên gương mặt Tiêu Sách bổng lộ ra ý cười.
Anh đã nhớ như in vào đầu những chiêu thức của Lâm Áo, mặc dù không có phương pháp tu luyện cụ thể nhưng tất cả những chiêu thức mà Lâm Áo sử dụng, anh đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Những chiêu thức của Lâm Áo vô cùng hung hiếm, có thế gây
chết người, một khi bị năm ngón tay của anh ta chộp được, sau đó lập tức tiếp chiêu, phỏng chừng trong cuộc chiến, đối phương cũng khó có khả năng chống trả lại.
Cũng may lần này Tiêu Sách là người đấu với anh ta, chứ không phải Phương Bác và Cố Minh.
Nếu là Phương Bác và Cố Minh, hai con người không nhiều kinh nghiệm này, nhất định bọn họ sẽ bị Lâm Áo đánh cho trọng thương.
Có điều, Ưng Trảo Công của Lâm Áo cực kỳ lợi hại, ngay cả Tiêu Sách cũng có chút ngạc nhiên.
Muốn luyện được chiêu này thì lực bàn tay phải thật sự vững vàng.
Cách thông thường chính là dùng bàn tay không ngừng đâm vào trong sắt nung nóng bỏng, thời gian đâm vào càng dài thì công lực của ngón tay càng mạnh.
Mà Lâm Áo có thể đạt được tới mức độ đó, chắc chắn anh ta đã khổ luyện không ít.
Có điều đối với Tiêu Sách, chiêu này vô cùng đơn giản.
Khi tiếp xúc với loại công phu này, chỉ cần Tiêu Sách động não một chút đã có thể nắm được đạo lực được vận hành trong đó, đến nỗi công phu trên ngón tay kia, anh cũng không cần thiết phải luyện qua sắt nung gì gì đó…
Bài thuốc bí truyền trong việc chế tạo dược liệu mà anh đưa cho Thiên Diệp còn cao siêu hơn những chiêu thức này của
Lâm Áo.
Trong lúc Tiêu Sách thất thần khi đứng trước mặt Lâm Áo, ánh mắt của Lảm Áo lập tức tràn đầy sự tức giận.
Anh ta đã nói với thầy Vương rằng nội trong năm chiêu sẽ có thế hạ được Tiêu Sách, hơn nữa còn đưa mồm đi chơi khá xa trước mặt những người trong băng nhóm Triệu Quân, vậy nhưng ai ngờ, giờ đã qua hai mươi chiêu rồi mà anh ta vẫn chưa động được tới gấu áo của Tiêu Sách.
“Thằng nhãi, có giỏi thì đừng chạy, đánh với tao một trận ra trờ đi, chỉ cần mày thắng được một chiêu của tao thì coi như tao thua…”
Lâm Áo trống thấy ý cười nhàn nhạt trẽn khóe miệng Tiêu Sách, nhất thời thấy trong lòng không thoải mái.
“Thắng mày một chiêu, coi như là mày thua ấy hả?”