Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
Có đánh chết thầy Vương cũng không nghĩ tới rằng, vừa nãy khi giao đấu với Lâm Áo, Tiêu Sách đã có thể học được loại công phu này, bây giờ anh lại coi ông ta làm công cụ đế luyện thủ, nghĩ đến đây, thầy Vương bổng cảm thấy vỏ cùng buồn bực.
Không những như thế, ưng Trảo Công này là cỏng phu riêng biệt của ông ta, vậy mà đến tay Tiêu Sách lại trở nên kinh khủng tới đáng sợ, ngay cả ngón tay anh cũng trở thành thanh đao đả thương, xé rách áo ông ta, khiến nó rách rưới lỗ chỗ cả.
Bẽn ngoài, những đại ca thuộc băng nhóm Triệu Quân chứng kiến trận đấu mà ngây cả người.
Cháng ai ngờ được mọi chuyện lại thành ra thế này.
Vốn dĩ mọi người đều tưởng rằng thầy Vương ra tay thì sẽ nhanh chóng ốn định được cuộc chiến.
Nhưng, trong sân lúc này Tiêu Sách lại không ngừng dồn đánh thầy Vương, khiến ông ta liên tiếp phải lùi lại phía sau, lâm vào tình thế vỏ cùng nguy hiếm.
Hơn nữa, Tiêu Sách còn sử dụng tuyệt chiêu tâm đắc nhất của thầy Vương đế đấu với ông ta, Ưng Trảo Công.
Ngay lập tức mọi người đều cảm thấy mông lung, ai nấy đều im bặt theo dõi nhất cử nhất động của hai người bọn họ.
Trong sân, Tiêu Sách đánh rất hăng máu.
Công phu Ưng Trảo Công này vào tay anh lại trở nên vô cùng kinh khủng, không biết còn lợi hại hơn gấp mấy lần so với khi Lâm Áo sử dụng…
Mà lúc này lại vừa hay có cơ hội được luyện tập, cho nên càng lúc Tiêu Sách càng hăng hái hơn…
“Soạt soạt soạt…”
Thời gian kéo dài, Ưng Trảo Công của Tiêu Sách lại càng thành thạo hơn, tiếng động từ trong sân phát ra cũng ngày càng nhiều.
Lúc này thầy Vương đã thực sự cảm thấy sợ hãi, ông ta không ngừng né tránh những đòn Ưng Trảo Công của Tiêu Sách, chỉ tiếc rằng năng lực của ỏng ta không đủ mạnh, khắp người giờ đây toàn là thương tích…
Tới tận lúc này trong lòng thầy Vương mới cảm thấy lung lay.
Mặc dù băng nhóm Triệu Quân cho ông ta rất nhiều đãi ngộ nhưng không đồng nghĩa ông ta phải đánh đối tính mạng cho bọn họ, nếu còn tiếp tục đánh với Tiêu Sách thì hỏm nay chắc chắn ông ta sẽ bỏ mạng ở đây.
Nhờ biếu hiện hôm nay của Tiêu Sách, thầy Vương đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng, đó là Tiêu Sách có thế học được Ưng Trảo Công chỉ thông qua một trận giao đấu với đồ đệ của ông ta.
Từ trước tới giờ thầy Vương chưa từng thấy nhân tài võ giả nào tuyệt vời như Tiêu Sách, anh lại có thể ghi nhớ chiêu thức của người khác rồi tự khai triển bằng khả năng của mình…
Đó vẫn chưa phải điều ghê gớm nhất, điều kinh khủng nhất chính là ngay cả nội công tâm pháp Tiêu Sách cũng khồng có mà anh lại có thế tự mày mò, mỗi lần luyện tập, trình độ Ưng Trảo Công của Tiêu Sách lại tiến bộ hơn vượt bậc so với lần trước.
“Soạt…11
Đúng lúc thầy Vương lộ ra vẻ sợ hãi khiếp đảm, Ưng Trảo Công của Tiêu Sách lại một lần nữa giáng xuống bả vai ông ta, tiếng cơ thịt vỡ vụn, máu tươi theo đó chảy ra.
Lần này thầy Vương thật sự bị chấn động ghê gớm.
Nếu cứ tiếp tục thế này, e là còn chưa đánh xong, thầy Vương cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Thầy Vương cố nén cơn đau tới tận xương tủy, nhìn Tiêu Sách cầu xin tha mạng: “Thầy Tiêu, lần này tôi nhận thua, mong cậu nương tay…”
Vốn dĩ Tiêu Sách vẫn đang đắm chìm trong ý cảnh luyện tập Ưng Trảo Công, lúc này nghe thầy Vương nói thế, anh mới chậm rãi thu lại bàn tay vừa đánh tới bả vai ông ta về.
“Nói đi, nói lý do đế tôi không giết ông…”
Tiêu Sách thản nhiên nhìn thầy Vương, sau đó nói với thầy mình.
Thật ra giữa Tiêu Sách và thầy Vương, cũng như đồ đệ của ông ta chẳng có mối thâm thù đại hận nào, bọn họ chỉ là vì băng nhóm Triệu Quân mà trở nên mâu thuẫn với nhau mà thỏi.
Mà hiện giờ, đồ đệ Lâm Áo của ông ta đã bị Tiêu Sách một chưởng đánh gẫy tay, cho dù có hồi phục thì sau này cũng không thế luyện vồ được nữa, thậm chí ngay cả thầy Vương cũng bị anh đánh cho thương tích đầy người, trừng phạt bọn họ như vậy cũng đủ rồi.
Có điều Tiêu Sách cũng không dể dàng bỏ qua cho hai người này, nếu muốn tha mạng, đương nhiên bọn họ phải trả giá.
Còn về chuyện anh có thả người hay không thì còn phải xem xem cái giá hai người họ trả là bao nhiêu, có thế khiến Tiêu Sách vừa ý hay không cái đã.
“Cái này… tôi, tôi có một tờ giấy thông hành người học võ, cậu có thế dùng nó…”