Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thứ mà Trì Hải Thiên muốn Bạch Thời giết là một con sói răng kiếm, tướng mạo hung ác, toàn thân một màu xanh, có thể nhìn thấy bóng chúng ở rất nhiều hành tinh.
Bạch Thời suy đoán cái tên này chắc do đám kia lười rồi lấy cảm hứng từ “hổ răng kiếm”, đột nhiên muốn giật tóc ghê chứ, bởi vì nếu sự thật đúng là như vậy, theo tính cách của mấy tên kia nhất định sẽ thuận tay kiếm luôn cả tư liệu của hổ răng kiếm, sau đó nhận được gợi ý, rồi hào hứng áp dụng vào con sói này.
Cho nên con sói này tuyệt đối không phải là một con sói bình thường, mẹ nó chứ!
Bạch Thời cảm thấy toàn thân không tốt nổi, nhếch nhếch môi, yên lặng nhìn Trì Hải Thiên, cho dù là sói bình thường thì tui đối phó với nó cũng bị nguy hiểm tính mạng, huống chi là cái thứ này. Lão đầu, ông thật sự không cần suy nghĩ thêm một chút à? Nói sao thì tui cũng là một sinh mệnh nhỏ đang sống sờ sờ á, ông không thể tàn sát cây non!
Trì Hải Thiên liếc cậu một cái, bình tĩnh hỏi: “Sợ hãi à?”
Nói nhảm, ngay cả thời khắc then chốt thì tui cũng có biến thành siêu Xayda được đâu, có thể không sợ sao? Từ nhỏ tới lớn tui chưa bao giờ trải quan sự việc nào dữ dội hung tàn thế này, được không hả! Bạch Thời không đáp, tiếp tục nhìn Trì Hải Thiên.
“Khả năng chiến đấu của ngươi đã luyện đến độ xuất sắc, chỉ cần phát huy triệt để những thứ học hàng ngày là được.” Trì Hải Thiên quan sát động tĩnh trong rừng rậm, bắt đầu giảng giải cho Bạch Thời một vài kỹ xảo thực dụng, tiện thể giới thiệu về sói răng kiếm, tiếp theo lại thấy Bạch Thời vẫn đang nhìn mình tẻ ngắt, không khỏi nói thêm một câu: “Ta sẽ ở bên cạnh quan sát.”
Bạch Thời biết rõ lão đầu không đơn giản, hơi yên tâm một chút, nhưng ngay sau đó lại thấy ông nói tiếp: “Có điều chưa chắc ta đã chạy tới kịp, tự ngươi chú ý đi, thấy tình huống khẩn cấp cũng đừng hoảng hốt.”
Bạch Thời: “…”
Thật ra là ông không muốn cho tui bất cứ hy vọng nào, ngoan ngoãn dùng hết toàn lực để bắt lấy đối thủ, còn cái gọi là chưa chắc đã chạy tới kịp quỷ quái gì đó đều là nói dối đúng không? Đúng không đúng không? Ông tuyệt đối không nên làm tui sợ!
Bạch Thời đứng im thật lâu, biết rõ không trốn nổi, liền hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình phải bình tĩnh, sau đó cầm dao găm đi theo Trì Hải Thiên, bắt đầu dò xét tất cả động thực vật xung quanh.
Từ hiểu biết của cậu với Trì Hải Thiên, nếu muốn tiến hành luyện tập thực chiến, chắc chắn sẽ không dừng lại sau một lần, có khi sau này cậu sẽ phải thường xuyên vào đây, cấp bậc động vật phải đối mặt cũng càng ngày càng cao, mãi tới khi tiêu diệt được BOSS lợi hại nào đó mới thôi.
Hở, động vật? Cửa ải cuối cùng? Bước chân Bạch Thời dừng lại, sóng điện não lập tức kết nối với một đoạn trí nhớ ngắn nào đó.
Cậu nhớ rõ đám kia đừng thảo luận xem có nên để sư tử ở cửa ải cuối cùng không, nhưng có tên lại phàn nàn mặc dù sư tử khí phách, nhưng cứ có cảm giác nó cũng chỉ mạnh ngang ngang hổ thôi, tốt nhất là phải thêm độ khó.
Lúc ấy Bạch Thời không hề biết bọn họ đang nói tới đoạn nào, bây giờ xem ra có khi là ở chỗ này chăng?
Cậu đã nói gì nhỉ?
Bạch Thời nói: “Các ông có thể biến đổi thành một con khác, ví dụ như một con thú có bề ngoài như sư tử, nhưng trên người lại có vảy, đao thương bất nhập, chỉ có thể đâm thủng mi tâm hoặc vùng da mềm dưới cằm, như vậy độ khó sẽ tăng lên nhiều.”
Bạch Thời: “…”
Không phải chớ?! Cậu thề là lúc ấy mình hoàn toàn không có ý định đùa giỡn, mà đang đề nghị rất đúng trách nhiệm của một cố vấn, đám người kia còn muốn suy tính một chút, không có phản đối ngay, liệu… Đừng bảo là cái này cũng linh nghiệm chứ?
Bạch Thời xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng hồi hộp mở miệng: “Ông ơi.”
“Hả?”
“Ở đây ngoài sói ra thì còn có động vật nào lợi hại nữa không? Ví dụ như sư tử chẳng hạn?”
Trì Hải Thiên gật đầu: “Có một loại tên là lân giáp sư, trên người nó có rất nhiều vảy cứng tới nỗi dao cũng không đâm xuyên qua được, đợi tới chừng nào ngươi có thể đánh thắng được nó, coi như là thật sự thành tài.”
Bạch Thời: “…”
Mụ nội nó, có thật!!! Cho nên bất cứ đề nghị nào của cậu, dù xuất phát từ ý tốt hay ý xấu đều linh nghiệm sao?! Móa, sao cậu phải đi làm tham mưu, sao lại phải độc miệng cơ chứ?!
Bạch Thời tiếp tục gợi chủ đề: “Chắc động vật có cá tính như vậy rất hiếm phải không ạ?”
“Cũng tàm tạm.”
“Ông, thế chúng ta có cần phải bảo vệ nó không?”
Trì Hải Thiên nhìn cậu, hơi buồn cười nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Không cần, nó không thuộc về giống loài gần tuyệt chủng.”
Bạch Thời biết rõ nếu người này đã quyết định huấn luyện thì còn lâu mới thương lượng được, dạ một tiếng, mặt vẫn tê liệt, triệt để cam chịu.
Khắp rừng là cây cối cao lớn, hơn nữa có rất nhiều cây cổ thụ, có vài cây phải bốn năm mười mới ôm hết, tán cây che khuất cả bầu trời. Càng đi vào sâu, cảnh tượng hùng vĩ như vậy càng nhiều, Bạch Thời nhìn xung quanh, cầu nguyện tuyệt đối đừng có con sói nào đột nhiên nhảy ra đấy, cậu thật sự không muốn gặp nó chút nào hết.
Sói là động vật sống bầy đàn, Trì Hải Thiên dẫn Bạch Thời đi thật lâu mới phát hiện ra một con đơn độc, hai bên chạm mặt ngay chính diện, sói răng kiếm lập tức cong lưng, nhìn họ đầy cảnh giác.
Bạch Thời cảm thấy nó muốn bỏ chạy, liền yên lặng nhìn sang, hy vọng nó tranh thủ mau mau chạy đi, nhưng đúng lúc này, một hòn đá nhỏ đột nhiên bay qua, đập thẳng vào mi tâm của con sói, ngay sau đó đầu sỏ lui về phía sau nửa bước, trầm giọng ra lệnh: “Bắt đầu!”
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời chưa kịp thổ tào thì con sói bị chọc giận đã gào thét lao tới, một bước của nó nhảy được rất xa, dường như trong chớp mắt đã vút đến gần, cái miệng lớn dính máu nhe ra đầy dữ tợn, thậm chí còn có thể cảm nhận được một chút hơi nóng khi nó thở.
Đồng tử của Bạch Thời co lại, vội vàng ngồi thụp xuống tránh đòn công kích của nó, cùng lúc đó dùng sức đâm dao găm lên, chuẩn bị tặng cho nó một dao, nhưng tốc độ của rói răng kiếm cực nhanh, cả nửa người đã nhảy qua người cậu, một dao của Bạch Thời chỉ lướt qua chân sau của nó, để lại một vết thương nhỏ.
Sói răng kiếm vốn định vào về phía Trì Hải Thiên, bây giờ lập tức chuyển mục tiêu sang Bạch Thời, sau khi đáp xuống liền đạp một cái, gầm thét nhào qua.
Bạch Thời vội nàng né tránh, khó khăn lắm mới tránh được cái răng nhọn kia, dao găm trong tay lập tức bổ xuống, lại tranh thủ tạo thêm một vết thương mới, sau đó lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách.
Con sói nổi giận, tốc độ cũng nhanh hơn. Ban đầu Bạch Thời phải cố hết sức mới đối phó nổi, nhưng dù sao cậu cũng rèn luyện chiến đấu hơn nửa năm nay, bởi vậy rất nhanh đã thích nghi được với tiết tấu của đối thủ, hơn nữa những đòn tấn công trước chỉ để thăm dò nó, cuối cùng ngay khi con sói nhào tới lần nữa, Bạch Thời ngửa ra sau, hai tay dùng sức đâm xuyên qua cổ họng nó.
Máu tươi nóng nổi tuôn ra, nhuộm đỏ cả nửa người, Bạch Thời đẩy thi thể kia qua một bên, thở hổn hển rồi ngơ ngác nhìn nó, dường như không tin mình thật sự làm được. Bạch Thời im lặng một lát, nhìn về phía Trì Hải Thiên.
Trì Hải Thiên quan sát vài lần, đứa nhỏ này chỉ bị vài vết thương nhẹ, ngoài trừ sắc mặt hơi trắng, tay hơn run thì toàn bộ quá trình coi như bình tĩnh, ông chậm rãi đánh giá: “Động tác vẫn cần nâng cao, lá gan lại không tệ.”
Bạch Thời tỉnh táo lau lau dao găm vào bộ lông xanh của con sói, dùng khuôn mặt tê liệt liếc Trì Hải Thiên, thực ra cái sự mặt liệt của tui là nhờ ông đúng không?
Bạch Thời run rẩy đứng dậy, lại nhìn thi thể một lần nữa, cứ nghĩ đến tương lai mình sẽ phải gặp một đống động vật hung tàn, hoàn toàn không thể thoải mái được.
Thế nhưng mà đã muốn qua cửa thì phải bỏ ra cái giá tương ứng thôi. Bạch Thời im lặng thật lâu, âm thầm nắm chặt tay, không biết đã là lần thứ mấy lẩm bẩm tôi là nam chính, tôi không phải là người, tôi không thể coi bản thân mình là người!
Đúng, mình không phải là người, mình đã chiến thắng sói hoang, giết luôn cả hổ, đạp ngã sư tử mạnh mẽ, kiêng được cả gấu đen!
Lật bàn, tốt nhất là tui đi chết luôn cho rồi! Dù muốn tự sát thế nào cũng phải tìm cách thực tế một chút mới được chứ!?
Đương nhiên Trì Hải Thiên không biết ai kia đang nghĩ gì, ông cầm lấy răng sói, đưa cho Bạch Thời làm kỷ niệm, sau đó dẫn cậu về xử lý miệng vết thương, rồi bảo cậu nghỉ ngơi một lát, buổi chiều tiếp tục huấn luyện thường ngày.
Cuộc sống lại trở về thời gian có quy lật như trước, nhưng Bạch Thời biết nhất định Trì Hải Thiên sẽ dẫn cậu lên núi lần nữa, ý nghĩ này ứng nghiệm rất nhanh, năm ngày sau lão đầu kia lại dẫn cậu đi thực chiến, con mồi vẫn là sói răng kiếm.
Bạch Thời cam chịu nghe lệnh, dốc lòng giải quyết hết sói răng kiếm và những dã thú khác cùng cấp với nó, đợi tới khi cậu có thể thoải mái ứng đối, Trì Hải Thiên sẽ đổi mục tiêu thành một động vật cấp bậc cao hơn, bảo cậu chiến đấu.
Bạch Thời lau mặt, dứt khoát chạy tới chiến trường.
Thời gian vẫn trôi qua, kinh nghiệm thực chiến của Bạch Thời càng ngày càng nhiều, kỹ năng đánh đấm cũng tăng lên không ít, đến khi BOSS cuối lân giáp sư ngã xuống, cậu biết mình đã thành công qua thêm một đoạn cốt truyện nữa.
Quá trình này hao phí năm tháng, còn hai ba tháng nữa là sang năm mới, cậu sắp mười ba tuổi rồi. Ngay từ ban đầu cậu đã có đủ năng lực thi lấy chứng nhận, còn định đi phá kỷ lục một lần, nhưng Trì Hải Thiên lại nói bây giờ chưa cần, cộng thêm lịch huấn luyện được xếp kín, Bạch Thời cũng không nói gì thêm.
Trong lòng nghĩ dù sao đây cũng chỉ là kỷ lục của một hành tinh, bỏ qua cũng thế, hơn nữa đa số người chỉ chú ý tới kỷ lục khi thi lấy chứng nhận cơ giáp sư cao cấp thôi, đó mới là tiết mục chính. Vì vậy Bạch Thời cảm thấy với cái tính khốn nạn của đám người kia, có khi lại để nam chính đi tới tinh hệ lớn phá kỷ lục cơ giáp sư cao cấp, khinh thường quần hùng cũng nên. Chỉ là cụ thể có phải vậy hay không, còn phải chờ đến thời điểm ấy đã.
Bạch Thời đi theo Trì Hải Thiên về trang viên, tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc ngon lành, sau đó tỉnh dậy đi tìm lão đầu, muốn biết nội dung tiếp theo là gì.
Trì Hải Thiên đang loay hoay bên máy tính, thấy Bạch Thời vào liền vẫy tay, đưa kính truy cập cho cậu.
Internet của thời này có dạng mạng lưới 3D, sau khi đeo kính lên sẽ khiến người ta có cảm giác bước vào cảnh giới kỳ lạ, như đã đến thế giới khác, vô cùng hoành tráng.
Trong phòng có hai máy tính, hai người hẹn địa điểm gặp mặt rồi cùng tiến vào hệ thống. Bạch Thời ngoan ngoãn đi theo Trì Hải Thiên, rất nhanh đã dừng lại ở một nơi, cậu ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt là một tòa nhà rộng lớn, bên trên có mấy chữ lớn được viền vàng: Tranh Bá Online.
“Tranh Bá?” Bạch Thời vô thức thốt lên, cơ bản là đã hiểu được ý định của lão đầu rồi, kinh nghiệm chiến đấu thực tế đã đạt, bây giờ nên bắt đầu luyện cơ giáp thôi.
Trì Hải Thiên gật đầu, dẫn cậu tới chỗ ghi danh, dặn Bạch Thời báo danh vào nhóm trưởng thành. Vì vậy Bạch Thời nghe lời đi qua, một lát sau lại hỏi: “Chọn khu vực nào ạ?”
“Tinh hệ.”
Bạch Thời cảm giác chắc là muốn cậu đánh nhau với nhiều người hơn đây mà, không có ý kiến, báo xong liền đi ra, cũng mang theo cơ giáp cấp thấp mà hệ thống phát cho.
Nhìn ID còn trống, Bạch Thời ghi ghi xóa xóa mãi, muốn tìm một cái tên thật khí phách, đúng lúc này bên tai bỗng vang lên tiếng kêu leng keng, làm mọi người đồng loạt nhìn qua.
Trong đại sảnh có rất nhiều màn hình, phía trên là bảng xếp hạng tuyển thủ của từng khu vực và kỷ lục chứng nhận cơ giáp sư từ cấp thấp đến cấp cao, giờ phút này thứ thay đổi chính là kỷ lục chứng nhận cơ giáp sư cấp thấp của hành tinh này.