Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dáng vẻ khoe khoang của Cố Tuấn Hào vào lúc này, thật sự khiến người khác rất khó chịu!
Tay của anh ta, định vỗ vào vai của Lý Phàm.
Đột nhiên.
Trong phòng họp, một lời nói lạnh lùng, giống như tiếng dã thú gầm nhẹ, khiến nhiệt độ ở đây đột ngột giảm xuống đến mức đóng băng.
“Các người không nên đánh Cố Họa Y.”
Lý Phàm gục đầu xuống, ánh mắt đầy sự tức giận, vô cùng đau lòng nhìn Cố Họa Y đang thoi thóp trong vòng tay mình.
Nữ nhân của Long Môn thiếu chủ, sao có thể bị ức hiếp như vậy!
Sau đó, Lý Phàm nở một nụ cười cực kỳ lạnh lùng nơi khóe miệng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Cố Tuấn Hào, nhìn qua đám người trong phòng họp, trầm giọng nói: “Tôi muốn anh, anh, còn có mấy người, xin lỗi cô ấy!”
Khoảnh khắc đó, trên người Lý Phàm xuất hiện một luồng khí lạnh bất tận, tràn ngập toàn bộ phòng họp, khiến cho mọi người giống như sinh ra ảo giác, giờ phút này người họ đối mặt không phải là một tên phế vật vô dụng bốn năm nay, mà là một sự tồn tại không thể lờ đi được!
Chuyện gì thế này?
Lý Phàm sao có thể có được khí thế và ánh mắt như vậy!
Đáng sợ quá.
Cố Tuấn Hào vừa nghe xong, lập tức cười lớn hai tiếng, tay đặt lên bên tai, thái độ ngạo mạn cười nhạo: “Cái gì? Mày nói cái gì? Mày nói lại lần nữa, tao nghe không rõ.”
Trời má!
Tên ngốc Lý Phàm này, lại dám đứng trước mặt nhiều người như vậy, nói những lời lẽ mất mặt như vậy.
Anh đã bị điên, hay là muốn lên trời đây?!
Phế vậy, chính là phế vật!
Hoàn toàn không nhìn rõ tình hình, còn muốn ra mặt giúp vợ.
Nhưng mà, vào lúc này, Lý Phàm lại nhẹ nhàng đỡ Cố Họa Y sang một bên, sau đó chậm rãi đứng dậy, nắm lấy nắm đấm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Tuấn Hào thái độ kiêu ngạo và ngạo mạn kia, lạnh lùng nói: “Các người đã đụng tới giới hạn của tôi rồi, tôi muốn tất cả mấy người, xin lỗi Họa Y!”
Haha!
Cố Tuấn Hào cười lớn hai tiếng, chửi rủa: “Mẹ nó! Tên rác rưởi này, có tư cách gì mà ăn nói lớn tiếng ở đây? Bảo tụi tao xin lỗi con tiện nhân phản bội nhà họ Cố đó, đúng là mơ mộng hão huyền! Sao hả, mày muốn ra mặt giùm nó? Được, vậy thì ông đây cũng đánh mày luôn!”
Nói xong, khóe miệng Cố Tuấn Hào nở một nụ cười lạnh, giơ tay, một cái tát mạnh hướng về Lý Phàm!
Giờ phút này, họ hàng nhà họ Cố, ai nấy cũng không phải là người tốt, nhìn Lý Phàm với vẻ khinh thường chế nhạo.
Phế vật!
Vào lúc này rồi, lại vẫn còn cố ra mặt cho tên tiện nhân đó.
Vừa hay, để Cố Tuấn Hào cùng dạy cho một bài học, để hai vợ chồng hiểu rằng, trong nhà họ Cố, ở Thuốc Vân Sinh, họ không hề có địa vị gì!
Tuy nhiên, trong cảnh tiếp theo, lại khiến tất cả mọi người đều sợ hãi tột độ, sững sờ trong nửa phút!
Cái tát mà Cố Tuấn Hào đánh ra, đã bị hụt, trực tiếp bị Lý Phàm bắt lấy một cách mạnh mẽ trong khoảng không!
Ngay lúc đó, Cố Tuấn Hào trợn to hai mắt, gầm lên: “Cái tên này, lại còn dám đánh trả, buông tao ra!”
Nói xong, Cố Tuấn Hào giãy giụa muốn rút tay ra, nhưng mà, anh ta phát hiện, thấy cổ tay mình như bị kẹp chặt lại bởi một cái kìm tay lớn, không cách nào rút ra được.
Vào thời khắc đó, Cố Tuấn Hào hoảng sợ, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Đặc biệt là khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh giá của Lý Phàm, trong lòng Cố Tuấn Hào như sản sinh ra một ảo giác sợ hãi.
Tên Lý Phàm này, ánh mắt ấy sao có thể khiến người khác sợ hãi như vậy!
Anh muốn làm gì đây?
“Anh không nên ra tay.” Lý Phàm lạnh lùng nói.
Tiếp sau đó.
Bốp!
Anh đã ra tay!
Một cái tát long trời lở đất, trực tiếp đánh lên mặt của Cố Tuấn Hào.
Ngay lập tức, Cố Tuấn Hào ngơ ngác, mắt mở to, hồi lâu cũng chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy má trái bỏng rát đau đớn, tai cũng ù đi, hoàn toàn không thể nghe rõ âm thanh xung quanh anh ta.
Mà ở trong phòng họp, những người họ hàng nhà họ Cố, lúc này cũng ngơ ngác.
Lý….cái tên phế vật Lý Phàm đó, lại dám ra tay đánh Cố Tuấn Hào?!
Phản rồi phản rồi!
Sắc mặt của Cố Bội Sam, thay đổi trực tiếp từ xem trò hay sang cười khẩy, biến thành bất ngờ, kế đó là tức giận và u ám.
Còn Vương Cẩn Mai đang ở một bên chăm sóc cho Cố Họa Y, lúc này nhìn thấy con rể của mình ra tay đánh Cố Tuấn Hào, cũng kinh ngạc hồi lâu không nói nên lời.
Trong ấn tượng của bà ta, Lý Phàm chỉ là một tên vô dụng nhẫn nhục chịu đựng.
Nó, sao nó lại dám đánh Cố Tuấn Hào chứ?
“A! Lý Phàm, mày lại dám đánh tao? Tao phải giết mày!”
Sau khi Cố Tuấn Hào phản ứng lại, anh ta giận dữ gầm lên.
Tên phế vật Lý Phàm này, lại dám đứng trước mặt bao nhiêu người, tát bản thân mình?!
Đáng ghét!
Đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua, Cố Tuấn Hào bị đánh vào mặt, còn là bị đánh bởi một tên vô dụng dựa vào đàn bà.
Gầm lên, cái tay còn lại của Cố Tuấn Hào giơ lên, định đấm một cái vào mặt Lý Phàm!
Nhưng mà.
Lý Phàm nhếch khóe mắt, sắc mặt lạnh lại, động tác cực nhanh, răng rắc một tiếng, bẻ gãy cánh tay phải của Cố Tuấn Hào vốn đang được giữ lấy, đồng thời, đấm vào bụng của Cố Tuấn Hào!
Cố Tuấn Hào bị đau, xém chút ói luôn bữa tối hôm qua đã ăn, cả người gập bụng lại, lùi lại mấy bước, một hơi ngồi lên trên ghế.
Tất cả mọi người đều sững sờ, đây là tên phế vật Lý Phàm sao?
Ngay sau đó, Lý Phàm siết chặt quả đấm, còn muốn đánh tiếp.
Tuy nhiên, có một tiếng hét uy nghiêm và trầm thấp vang lên: “Dừng tay!”
Ông cụ Cố lên tiếng ngăn lại, vẻ mặt đầy tức giận.
Vốn dĩ ông ta muốn xem Lý Phàm sẽ làm gì, nhưng không ngờ tới, tên rác rưởi này lại ngông cuồng như vậy, lại dám đánh cháu đích tôn của mình.
“Ông nội, ông nhìn xem, Lý Phàm tên khốn này, đúng là xem thường ông xem thường nhà họ Cố mà, nó đánh gãy tay của cháu rồi.” Cố Tuấn Hào nắm chặt cánh tay phải, vẻ mặt đau đớn, trán không ngừng toát mồ hôi.
Cố Thiệu Dũng chạy tới, nhìn một cái, mặt đỏ bừng lên, tức giận chỉ vào Lý Phàm mắng: “Phản rồi phản rồi! Cái đồ chó như mày, sao lại dám đánh con tao, đúng là vô pháp vô thiên mà!”
Sau đó, những người nhà họ Cố đều giận dữ chửi mắng Lý Phàm: “ Ngông cuồng! Lý Phàm mày là cái thá gì chứ, sao dám ở đây ra tay đánh người?”
“Ông, đuổi nó ra khỏi nhà họ Cố, còn Cố Họa Y nữa, cùng nhau đuổi ra khỏi công ty!”
“Đúng vậy, Lý Phàm không coi ai ra gì như vậy, nhất định là do Cố Họa Y dạy.”
Đối mặt với những lời mắng mỏ và chỉ trách của mọi người, Lý Phàm chỉ nhíu mày không quan tâm.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào ông cụ Cố.
Ông cụ lúc này cũng rất tức giận, hàng lông mày lạnh lùng nhíu chặt lại thành một đường, cầm cây gậy trên tay gõ mạnh lên sàn, tức giận nói: “Mày quỳ xuống ngay, dập đầu xin lỗi Tuấn Hào.”
Nghe thấy những lời này, Cố Tuấn Hào đứng ở một bên, nở nụ cười khẩy.
Nhưng mà, ngoài sự mong đợi của mọi người, Lý Phàm không những không quỳ xuống, ngược lại còn chất vấn ông cụ: “Ông nội, cháu muốn biết rằng, Họa Y đã làm gì sai, mọi người lại ăn hiếp cô ấy như thế này!”
“Hỗn láo! Mày có tư cách gì chất vấn tao? Mày đúng là muốn làm phản mà!”
Ông cụ Cố tức giận, giơ cao cây gậy trong tay, dùng sức hướng vào vai của Lý Phàm.
Lý Phàm vung tay lên, trực tiếp nắm lấy cây gậy gỗ rắn chắc, hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm ông cụ Cố, trầm giọng nói: “Họa Y rốt cuộc làm sai chuyện gì?”