Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Câu chất vấn này, thêm vào việc Lý Phàm dám ra tay đánh trả, trong chốc lát, đều khiến tất cả họ hàng nhà họ Cố kinh ngạc!
Ông cụ Cố cũng hết giận, trách mắng: “Phản rồi phản rồi! Cái tên vô dụng như mày, lại dám chất vấn tao? Còn dám đánh trả?”
Khuôn mặt của ông cụ Cố lúc này tái mét đi.
Cố Tuấn Hào và Cố Thiệu Dũng nói đúng, Lý Phàm này, có tính phản bội, nếu như sau này bản thân chết đi, công ty thuốc Vân Sinh này giao cho Cố Họa Y, nhất định sẽ bị thằng nhóc lấy mất!
Không được, tuyệt đối không được!
Cố Tuấn Hào ở một bên thấy Lý Phàm dám đánh trả, lập tức mừng thầm trong lòng, biểu cảm trên mặt càng trở nên ác độc, tức giận nói: “Lý Phàm, mày hỗn láo thật! Mày muốn làm gì? Còn muốn ra tay đánh ông hay sao?”
Hét xong, anh ta lập tức quay đầu lại nói với ông cụ: “Ông nội, nhà họ Cố của chúng ta tuyệt đối không thể dung thứ cho tên này, ông nhìn đi, thằng đó đến ông cũng không kính trọng, nếu như sau này ông không ở đây, tên Lý Phàm này sẽ tạo phản luôn đấy!”
Câu nói này, đã nói trắng ra!
Vốn dĩ ông cụ Cố đang nghĩ về chuyện này, nhưng bây giờ Cố Tuấn Hào đề cập đến nó, ngay lập tức làm tăng lên rất nhiều sự tức giận và lo lắng trong lòng ông.
“Nếu mày còn dám đỡ, tao sẽ làm mày và Cố Họa Y, bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố,gạch tên ra khỏi gia phả nhà họ Cố!”
Ông cụ Cố trầm giọng quát.
Câu nói này, nặng lời rồi!
Lý Phàm sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới ông cụ sẽ hành xử như vậy.
Vương Cẩn Mai ở cạnh bên nghe thấy lời này, lo lắng!
Ông cụ lại muốn đuổi Cố Họa Y ra khỏi nhà họ Cố, hậu quả này, không thể gánh vác nỗi.
Bà ta sợ hãi, lập tức tức giận xông lên, tát mạnh vào mặt Lý Phàm, trách mắng: “Lý Phàm, cậu điên rồi sao, đến lời của ông cũng không nghe, cậu muốn khiến Họa Y bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố sao? Cậu muốn nhà chúng ta vì cậu mà chịu liên lụy sao? Cậu lập tức quỳ xuống cho tôi, xin lỗi Tuấn Hào và ông!”
Xong rồi xong rồi!
Nếu là bởi vì Lý Phàm mà khiến Họa Y bị liên lụy, Vương Cẩn Mai có thể có ý muốn giết tên phế vật này!
Lý Phàm cũng sửng sốt, nhếch khóe mắt, nắm chặt cây gậy trong tay, liếc mắt nhìn Cố Họa Y nhợt nhạt, trạng thái không được tốt lắm.
Vào lúc đó, tất cả sự tức giận của anh đã biến thành tro bụi.
Vì Cố Họa Y, anh có thể làm bất cứ thứ gì, có thể chịu đựng bất cứ điều gì.
Lý Phàm từ từ thả cây gậy trong tay ra.
Bang!
Vào thời khắc anh buông tay ra, sự giận dữ của ông cụ liền đánh vào vai của Lý Phàm, quở trách: “Tên rác rưởi như mày, cũng dám chất vấn tao? Tao đánh chết mày!”
Vừa nói, ông lão vừa đập mạnh vào vai Lý Phàm.
Âm thanh bang bang đó, vang lên khắp cả phòng họp.
Họ hàng nhà họ Cố, đều nhìn với ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt.
Đánh rất hay.
Vừa rồi, bọn họ thật sự cho rằng Lý Phàm muốn tạo phản chứ, nhưng hiện tại xem ra, vẫn là một tên phế vật.
Mà lúc này, Cố Họa Y ở một bên khó khăn lắm mới lấy lại sức, đầu óc cũng tỉnh táo một chút, híp mắt lại, nhìn bóng người mờ ảo phía trước.
Lý Phàm đang chịu phạt vì bản thân.
“Lý … Lý Phàm.”
Cố Họa Y khó khăn hét lên một tiếng, giọng nói cực kì yếu ớt.
Sau đó, cô đứng dậy, trực tiếp đẩy những người trước mặt ra, chen vào trong, dùng hết sức lực, hai tay nắm lấy cây gậy đang tính đánh vào sau lưng của Lý Phàm nữa.
“Ông ơi, đừng đánh nữa, cháu sai rồi, là lỗi của cháu, đừng trách anh ấy.” Cố Họa Y trực tiếp quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin.
Lý Phàm đầy mồ hôi lạnh, nắm chặt tay thành nắm đấm, trong lòng chợt ấm áp khi nghe được lời cầu xin này.
Tính cách của Cố Họa Y như thế nào, anh biết rất rõ, rất cứng đầu.
Đó không phải là lỗi của cô, cô sẽ không bao giờ thừa nhận.
Tuy nhiên, hiện tại cô, vì bản thân, chịu quỳ xuống nhịn sai.
Ông cụ Cố cũng đánh mệt rồi, thở dốc vài cái, lạnh lùng hừ một tiếng, quát: “Bây giờ thì cháu biết sai rồi?”
Cố Họa Y đang bảo vệ Lý Phàm, dáng vẻ xinh đẹp, mạnh mẽ gật đầu, nói: “Cháu sai rồi.”
Cố Tuấn Hào và những người khác ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, đều chế nhạo.
“Cố Họa Y, bây giờ cô nhận sai cũng muộn rồi, tập đoàn Vinh Khang đã lấy lại hợp đồng, nếu cô thật sự muốn nhận sai, thì có thể lấy lại hợp đồng về đây.” Lúc này Cố Tuấn Hào đứng ở một bên nói.
Chuyện này, vốn dĩ là do Cố Tuấn Hào gây ra.
Khi đó Vinh Bân cũng đã nói rõ ràng, nhưng anh ta để trốn tránh trách nhiệm, đã trực tiếp đẩy hết mọi lỗi lầm, lên người của Cố Họa Y và Lý Phàm.
Bây giờ, còn muốn Cố Họa Y dọn dẹp đống tàn dư cho anh ta.
Lòng dạ người này, ác độc vô cùng.
Cố Họa Y ngơ ra, cô làm sao biết được chủ tịch Vinh- Vinh Bân chứ, hợp đồng bị lấy lại là chuyện gì nữa?
“Tôi … tôi …” Cố Họa Y nói không nên lời, siết chặt nắm đấm, rất đắn đo.
Ông cụ Cố cũng không định tiếp tục lằng nhằng, trực tiếp ra lệnh: “Chuyện lần này, cháu xem làm sao đi, ngày mai, nếu ông không thấy được hợp đồng, cháu và Lý Phàm cút ra khỏi nhà họ Cố, trong công ty cũng không có vị trí của cháu!”
Nói xong, ông cụ dẫn theo người trực tiếp rời khỏi phòng họp.
Trong phòng họp rộng lớn, chỉ còn lại mấy người Cố Tuấn Hào và Cố Bội Sam .
Cố Tuấn Hào ngạo mạn nhìn chằm chằm Cố Họa Y nói: “Cố Họa Y, cô chỉ còn thời gian một ngày, hy vọng cô nhanh lên, nếu không thì, cô sẽ bị đuổi ra ngoài.”
Theo sau đó, anh ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lý Phàm bằng ánh mắt thù hằn, ôm cánh tay phải bị gãy của mình, tàn nhẫn nói một câu: “Lý Phàm, cánh tay này, tôi sẽ trả lại gấp đôi cho anh, anh cứ chờ đấy!”
Nói xong, Cố Tuấn Hào vội vàng đi ra ngoài, anh ta muốn chạy nhanh đến bệnh viện để xem cánh tay của mình.
Ngay sau đó, trong phòng họp, chỉ còn lại Lý Phàm và Cố Họa Y, Vương Cẩn Mai đứng ở một bên nhìn bằng ánh mắt thù hằn.
Lý Phàm vội vàng đi đỡ Cố Họa Y dậy.
Nhưng mà.
Bốp!
Một cái tát giòn rã vang lên.
Sau khi Cố Họa Y đứng dậy, trực tiếp giơ tay tát một cái vào mặt Lý Phàm, cực kì tủi thân, khóe mắt đọng lại những giọt nước mắt, hét lớn: “Sao anh lại làm như vậy?”
Lý Phàm ngẩn ra, có chút không biết làm gì đứng yên tại đó.
Từ trong đôi mắt của Cố Họa Y, anh đọc được quá nhiều nỗi tủi thân và thất vọng, còn có cả hận thù.
“Anh….”
Lý Phàm muốn giải thích, nhưng Cố Họa Y đã trực tiếp cảnh cáo: “Chuyện của em, sau này anh đừng quan tâm! Anh có biết, anh đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho em, hợp đồng của tập đoàn Vinh Khang đã mất, ngày mai không lấy lại được, chúng ta sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Cố, bị đuổi khỏi công ty. Sau này, ai kiếm tiền nuôi gia đình, Thiến Thiến còn đang nằm viện, nó nằm viện trị bệnh, sau này tiền điều trị lấy đâu ra? Cơ thể của bà ngoại cũng cần tiền, sao anh lại làm như vậy!”
Cố Họa Y rõ ràng rất ấm ức, nói đến cuối cùng, nước mắt của cô không ngừng chảy.
Mặc dù trong lòng Cố Họa Y biết rõ, Lý Phàm tự mình đi đến tập đoàn Vinh Khang, là muốn vì cô làm điều gì đó.
Tuy nhiên, anh đã làm rối tung lên, biến thành cục diện hiện tại.
Trong lòng Cố Họa Y, vừa muốn cảm ơn Lý Phàm, nhưng vừa hận, vừa thất vọng.
Cô cũng không biết phải làm gì.
Lý Phàm nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Cố Họa Y, trong lòng rất đau, lo lắng nói: “Họa Y, hãy tin anh, anh có thể giải quyết giúp anh, hơn nữa, hôm nay họ đã sỉ nhục em, anh sẽ trả lại toàn bộ cho họ.”
Cố Họa Y nghe thấy những lời này, trong lòng càng thêm khó chịu, cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé, hét lên: “Đủ rồi! Rốt cuộc anh muốn ăn nói bậy bạ đến khi nào? Anh rõ ràng không có bản lĩnh gì , tại sao mỗi lần cứ phải giả vờ như anh có thể giúp em giải quyết hết mọi phiền phức vậy!”
Nói xong, Cố Họa Y trực tiếp quay người lại, ôm mặt bỏ chạy.
Lý Phàm nhìn theo bóng lưng của cô, nắm chặt tay, trong lòng thầm nói, Họa Y, hãy tin anh!
Sau đó, anh hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra, gọi cho Tiền Phúc, đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói cung kính: “Tiểu thiếu chủ, ngài có dặn dò gì?”
“Tôi muốn công ty thuốc Vân Sinh của nhà họ Cố, mất đi tất cả các bên hợp tác, tôi muốn bọn họ, toàn bộ quỳ trước mặt Họa Y, cầu xin cô ấy tha thứ!” Lý Phàm lạnh lùng nói.a