Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôn Tiểu Nhã nói xong xoay người rồi lắc mông đi về phía trước, trong lòng càng thêm chán ghét và khinh thường người đàn ông phía sau.
Người lao động nhập cư?
Lý Phàm không khỏi thấy đau đầu. Cô gái này sẽ không nhận nhâm người chứ?
Anh nhanh chóng đi theo Tôn Tiểu Nhã tới một phòng để đồ, bên trong có rất nhiều ghế của phòng hòa nhạc.
Tôn Tiểu Nhã chỉ sang bên cạnh và vênh mặt hất hàm ra lệnh: “Anh nhanh qua làm việc đi. Trước khi hết giờ làm hôm nay phải sắp xếp hết ghế vào trong sảnh. Còn cả mấy người nữa, tất cả đêu nhanh tay lên, đừng mong lười biếng đấy. Tôi sẽ ở đây theo dõi các người. Nếu có ai lười biếng, vậy đừng nghĩ tới chuyện nhận được tiên công nữat”
Mấy người đang bê bàn bên kia vừa nghe vậy, vội vàng cố gắng làm việc, chỉ sợ sẽ bị trừ tiền công.
Lý Phàm hơi nghi ngờ, nhìn mọi thứ trước mặt đang loạn hết cả lên.
Sao mình lại thành người tới chuyển đồ?
“Thật ngại quá, có phải cô hiểu nhầm không, tôi không phải tới… Lý Phàm quay đầu nhìn người phụ nữ đang sửa móng tay trước mặt.
Tôn Tiểu Nhã nhướng mày, nói với vẻ khinh thường và cao ngạo: “Hiểu nhầm gì chứ? Anh chỉ là một người lao động nhập cư tới làm thêm, sao lại lắm lời thế? Mau làm việc đi!”
Cô ta vừa nói dứt lời lại lạnh lùng trừng mắt với những người lao động nhập cư đang đứng xem náo nhiệt, quát: “Nhìn cái gì? Toàn một đám vô dụng. Mau làm việc đi, nếu không tôi sẽ trừ tiên công của các người đây!”
Lý Phàm trâm mặt, nói: “Cô làm gì vậy? Người lao động nhập cư cũng là người, bọn họ câm tiền lương làm việc cho cô, giữa các người là quan hệ thuê mướn chứ đâu phải địa chủ và nô lệ. Cô có cân không tôn trọng người khác như vậy không?”
Tôn Tiểu Nhã vốn quay đầu muốn đi, vừa nghe Lý Phàm nói vậy thì lộ vẻ khó tin. Đôi mắt được chuốt mascara dày nhìn Lý Phàm từ trên xuống dưới, chỉ vào mũi anh mắng: “Ai tìm thằng ngốc này tới làm việc vậy?
Còn dám cãi lại tôi à? Anh có biết tôi là ai không? “
Tôn Tiểu Nhã đứng rất gân Lý Phàm lại nói rất to, nước bọt cũng sắp bắn lên mặt Lý Phàm rồi.
Lý Phàm nhìn cô ta đây vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cô là ai, tôi chỉ hi vọng cô có thể tôn trọng người khác, như vậy người khác cũng tôn trọng cô. Nếu không, cô sẽ không có kết cục tốt đâu!”
“Ồ, lạ thật đấy…
Tôn Tiểu Nhã tức giận bật cười, trên mặt đây vẻ xem thường và giễu cợt: “Tôi thật sự không hiểu anh có tư cách gì mà đứng đây nói với tôi những lời như vậy? Được rồi, được rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều với anh nữa. Cút đi, cút mau! Ở đây không có việc cho anh làm nữa, cút cút cút…
Tôn Tiểu Nhã vừa đẩy Lý Phàm ra, vừa măng.
Lý Phàm hất tay cô ta ra, thản nhiên nói: “Tôi không phải tới làm việc, tôi tới tìm giám đốc Lâm Thanh Hàm của các cô: “Lâm Thanh Hàm à? Với hạng người như anh còn tìm giám đốc của chúng tôi à?”
Tôn Tiểu Nhã khinh thường nói: “Thế nào? Anh còn muốn tìm giám đốc của chúng tôi để lý luận sao? Anh tính là gì chứ? Mau cút đi cho tôi! Anh còn không cút, tôi sẽ gọi bảo vệ tới đuổi anh ra đấy!”
Tôn Tiểu Nhã chống nạnh, mũi cũng sắp hếch lên trời, dáng vẻ vô cùng kiêu căng, ngạo mạn.
Mày kiếm của Lý Phàm dựng ngược.
Loại người gì vậy!
Không chịu nói lý còn nhìn người với ánh mắt thành kiến, hơn nữa mở miệng ngậm miệng đều mắng chửi người khác, làm như bản thân cô ta cao quý lắm vậy.
Lần này Lý Phàm giận thật rồi.
Không thể nói lý với loại người như cô †a được nữa.
Mặt Lý Phàm chợt lạnh, hỏi: “Cô tên gì?”
Tôn Tiểu Nhã liếc nhìn Lý Phàm nói: “Sao vậy? Tôi tên gì thì liên quan gì tới anh? Anh còn muốn tìm người tới trừng trị tôi à? Với tên nhà quê như anh cũng xứng biết tên của tôi sao?”
Một đám chó đi bán sức lao động còn giả vờ trước mặt cô ta!
Lý Phàm cười lạnh nói: “Vậy thì không phải. Tôi đương nhiên sẽ không dã man như vậy. Nhưng tôi phải biết tên cô là gì, lát nữa còn đuổi cô chứ?”
Tôn Tiểu Nhã thoáng ngây người rồi trợn mắt nhìn Lý Phàm, sau đó cười như điên!
Âm thanh này quả thật giống như lúc gà mái đẻ được trứng vậy.
“Trời ạ, tôi cười chết mất, ha ha ha! Đồ ngu ngốc thối tha, anh chỉ là một người lao động nhập cư nghèo hèn mà còn dám nói sẽ đuổi việc tôi à? Anh tưởng anh là cậu ấm đang cải trang vi hành chắc?”
Lý Phàm cười nhạt.
Lúc này, cửa thang máy bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng “đinh”, một người phụ nữ với khí chất không tầm thường, mặc một bộ đồ công sở chậm rãi bước ra.
“Có chuyện gì mà ầm ï như vậy?
Tôn Tiểu Nhã, cô làm trưởng nhóm kiểu gì vậy?” Người phụ nữ lạnh lùng hỏi, trong tay còn cầm một ít tài liệu đi tới.
Giọng nói to lại không mất đi sự êm tai, dáng người vô cùng cân đối, trang phục quyến rũ mà không lẳng lơ, vô cùng gợi cảm ôm sát người, mái tóc màu hạt dẻ được uốn thành từng lọn để xõa sau lưng, vành tai sáng bóng đeo hoa tai hình tròn, đúng phong thái của “ngự tỷ” mạnh mẽt Người phụ nữ đi tới trước mặt Tôn Tiểu Nhã, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Giám đốc!”
Tôn Tiểu Nhã gọi một tiếng thân thiết và tươi cười nói: “Là thế này. Tên lao động nhập cư này không chịu chăm chỉ làm việc mà ở đây gây sự, còn luôn miệng nói muốn gặp cô. Tôi đang muốn đuổi anh ta đi!”
Giám đốc?
Hóa ra người này là Lâm Thanh Hàm.
Lý Phàm quan sát từ trên xuống dưới. Cô gái này không tệ, có khí thế, lão luyện lại xinh đẹp.
Lâm Thanh Hàm thấy Lý Phàm quan sát mình từ đầu tới chân thì trong lòng không vui, lập tức trở nên lạnh lùng, đúng với dáng vẻ của người đẹp băng giá.
Cô nói với Tôn Tiểu Nhã: “Ừ, cô gọi người đuổi anh ta đi. Bây giờ phòng hòa nhạc đang trong thời kỳ nhạy cảm.
Lát nữa nhân vật lớn đã bao phòng hòa nhạc cả ngày sẽ tới thị sát tình hình bố trí đấy. Tất cả đều phải mở mắt to ra một chút.”
“Vâng, giám đốc!”
Tôn Tiểu Nhã gật đầu ngoan ngoãn nói chẳng khác nào một con chó Nhật.
Ngay sau đó, cô ta quay lại đối diện với Lý Phàm, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, mắng: “Anh đã nghe thấy chưa? Giám đốc đã lên tiếng, anh mau cút đi. Còn không cút, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
Lâm Thanh Hàm nhìn qua rồi quay đầu đi về phía cửa.
Bây giờ cô không có thời gian quan tâm, xử lý những chuyện nhỏ nhặt này.
Hôm qua, phòng hòa nhạc Vienna đã được người thần bí bao cả ngày với giá rất cao, hơn nữa nghe đâu chỉ là để lấy lòng vợ, nghe nói vợ anh ta muốn gặp ông Hisaishi .Joe.
Phải biết trên mạng đã độn giá cao tới hàng trăm triệu để được gặp riêng ông Hisaishi .Joel Mà không ngờ người đàn ông giàu có thần bí kia lại bao hành trình cả một ngày của ông Hisaishi .Joe, cộng thêm phòng hòa nhạc nữa, ít nhất phải tốn hàng chục tỷ!
Đúng là vô nhân đạo.
Ông chủ còn đặc biệt căn dặn Lâm Thanh Hàm là tuyệt đối, tuyệt đối không thể đắc tội người giàu có thần bí này!
Nếu anh ta tức giận thì cả Hán Thành cũng phải run rẩy!
Thật ra không cần dặn Lâm Thanh Hàm về chuyện này. Cô đương nhiên biết ông chủ chính là nhân vật cấp ông trùm ở Hán Thành. Người có thể tùy ý bao phòng hòa nhạc của ông ta đồng thời làm ông ta sợ hãi như vậy, tuyệt đối không thể là người bình thường đượ!
c Lâm Thanh Hàm vừa nhìn đồng hồ vừa sốt ruột nhìn ra ngoài cửa.
Sao còn chưa tới chứ?
Cùng lúc đó, Lý Phàm lặng lế móc điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Anh mỉm cười, nhìn Tôn Tiểu Nhã đứng bên cạnh vẫn đang không ngừng mắng mình.
Tôn Tiểu Nhã thấy Lý Phàm phớt lờ mình như vậy thì giận không biết trút vào đâu, quát to: “Anh còn dám gọi điện thoại để gọi người à? Bây giờ tôi sẽ gọi bảo vệ tới đuổi anh ral”
Mà bên này, điện thoại di động trong túi quần của Lâm Thanh Hàm đã đổ chuông.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra và nhìn tên người gọi hiện ra trên màn hình điện thoại, ngài Lý!
Số này là do cô xin ông chủ, ông chủ mới cho. Ông chủ còn nói tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Ngài Lý này là người khiêm tốn, không thích bị quấy rầy.
“Alo, ngài Lý, ngài đến chưa? Tôi sẽ ra đón ngài ngay.’ Giọng điệu của Lâm Thanh Hàm từ “ngự tỷ” băng giá biến thành vô cùng dịu dàng và kính trọng.
Nhưng mà…
Bên kia điện thoại lại vọng tới tiếng quát mắng ầm ï và một giọng đàn ông không vui nói: “Cô nhìn lại phía sau đi”
Nhìn phía sau à?
Lâm Thanh Hàm ngẩn người rồi gần như lập tức quay lại.
Phía sau là mấy người nhân viên đang chuyển bàn.
À, còn có người thanh niên đang bị Tôn Tiểu Nhã mắng.
Nhưng lúc này người thanh niên với gương mặt lạnh lùng kia đang gọi điện thoại, còn nhìn mình cười nhạt.
Chờ đã!
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàm có cảm giác như sấm sét giữa trời quang!
Là anh taI Sao anh ta lại là ngài Lý thần bí kia được?
Trong lòng Lâm Thanh Hàm hoảng hốt nhưng không nói một lời nào, chạy vội đến trước mặt Lý Phàm và cung kính cúi người chín mươi độ, áy náy nói: “Ngài Lý, thật xin lỗi, tại tôi mắt kém đã để ngài phải chịu uất ức, mong ngài hãy tha lỗi cho tôi!”