Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
KHOE CỦA Cố Họa Y cũng không biết mình nghĩ gì, chỉ cảm thấy khi nãy Lý Phàm có giấu diếm mình.
Vì cảnh xảy ra trong ngân hàng khi nãy, cô thấy rõ phản ứng của mấy nhân viên, sau đó nhân veien còn hoảng hốt chạy đi tìm giám đốc.
Chắc chăn là vì nhìn thấy gì nên mới ngạc nhiên như vậy!
Tào Chấn áy náy trả lời: “Cô Cố, thật sự chỉ có một trăm năm mươi triệu thôi, là hệ thống xảy ra vấn đề, mong cô tha lỗi, giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với người lớn trong nhà, hôm nào tôi nhất định sẽ đến tận nhà xin lỗi”
Nghe y nói thế, Cố Họa Y cũng không tiện hỏi tới nữa, gật đầu nói xin lỗi một tiếng rồi rời đi.
Đợi sau khi Cố Họa Y đi rồi, Tào Chấn gọi điện thoại cho Lý Phàm, trên mặt là nụ cười cung kính nịnh nọt: “Anh Lý, cô Cố vừa đến tìm tôi, tôi đã nói theo ý của anh rồi”
Lúc này Lý Phàm đang đi ra từ trong bệnh viện, gật đầu nói được rôi cúp máy.
Anh thở phào một hơi, ngẫm nghĩ, định chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến.
Xem như cho Cố Họa Y một bất ngờ nho nhỏ.
Cuộc sống thỉnh thoảng cũng cân có chút lãng mạn.
Lý Phàm chọn một nhà hàng kiểu Tây, vừa định đi vào thì một giọng nói vang lên từ sau lưng.
“Lý Phàm? Sao anh lại đến đây?”
Lý Phàm quay đầu nhìn lại, thì thấy hai cô gái ăn mặc thời thượng kéo tay nhau ởi tới.
Trông rất quen mắt!
Nói chính xác hơn chính là bạn cũ!
“Tô Nhã?” Lý Phàm ngạc nhiên nói.
“Ồ, không ngờ thật là anh đấy, ở đây cũng gặp phải anh, đúng là xui xẻo mà”
Tô Nhã là đồng nghiệp trước đây với Lý Phàm trong tiệm spa, còn là bạn học của Cố Họa Y, người đẹp nổi tiếng, cũng lắng lơ có tiếng, dáng người thướt tha, ngũ quan tinh tế, trước nhô sau vếnh, khá là nóng bỏng, rất giống mấy Cô gái trên bìa phim người lớn.
Cô ta nhìn thấy Lý Phàm thì tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười châm chọc.
Cô ta rất quen thuộc với Lý Phàm này, chông của đồ đê tiện Cố Họa Y kia, một tên vô dụng!
Trước giờ cô ta xem thường người nghèo, đặc biệt là loại đàn ông bám váy đàn bà như Lý Phàm.
Huống hồ cô ta và Cố Họa Y vốn dĩ không hợp nhau.
“Sao, vợ của anh đâu rồi, không ra ngoài cùng anh à?” Tô Nhã cười, quay đầu nhìn xung quanh, cô ta muốn xem thử Cố Họa Y có ở đây không, sau đó cũng tiện châm chọc cô.
“Chị Nhã Nhã, người này là ai vậy? Sao lại ăn mặc quê mùa thể, chị còn có quen biết với tên nghèo khổ như thế à?”
Em gái vóc dáng thấp bé bên cạnh cười khinh bỉ, không hề che giấu sự chán ghét của mình với Lý Phàm.
Lý Phàm cau mày, cô gái này thật quá trông mặt mà bắt hình dong, còn không lễ phép nữa.
Thấy người ta đã kiếm chuyện?
Nếu là Lý Phàm trước đây, chắc chắn anh sẽ cho cô ta mấy bạt tai, khiến cô ta phải gọi là ba!
“Ha hả, anh ta tên là Lý Phàm, chính là tên chồng vô dụng của Cổ Họa Y mà chị nói với em đấy” Tô Nhã cười lạnh nói, sau đó nói với Lý Phàm: “Đúng rôi, đây là bạn thân của tôi, Tống Văn Văn: Nói xong, Tô Nhã tỏ vẻ giễu cợt và khinh thường.
Lý Phàm này đúng là đồ dê xồm, mắt nhìn chằm chằm vào đâu không biết, chưa từng nhìn thấy người đẹp à?
Tống Văn Văn cũng bĩu môi, khó chịu mắng: “Đồ nghèo khó ưa, anh nhìn mẹ anh à? Chưa từng thấy ngực to sao?”
Lý Phàm lắc đầu bất đắc dĩ, cười ha ha, xoay người muốn rời khỏi.
Tô Nhã sao có thể bỏ qua cơ hội chế giễu Lý Phàm được.
Huống hồ, con gái cưng của trời như Cố Họa Y gả cho tên vô dụng là Lý Phàm, không châm chọc một chút thì chán lắm.
Hơn nữa nghe nói địa vị của Lý Phàm ở nhà họ Cố mấy năm qua rất tệ, còn không bằng một con chó nữa!
Tô Nhã thầm thấy thoải mái, vội vã muốn khoe khoang trước mặt Lý Phàm, tiện thể châm chọc anh mấy câu.
Cho nên, cô ta kéo Lý Phàm vào một quán cà phê ở bên cạnh, cười nói: “Hiếm khi gặp được người quen cũ, đến ngồi uống cà phê một chút đi”
Nói xong, cô ta còn nhíu mày ra hiệu với Tống Văn Văn, cái tên này, không chém một bữa chẳng phải lãng phí lắm sao.
Lý Phàm vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lại không từ chối được.
Ba người chọn một cái ghế dài ngồi xuống.
Tô Nhã đợi một lúc lâu mới không vui đứng lên nói: “Văn Văn, em ngồi đây đi, chị đi gọi mấy ly cà phê”
Nói xong còn khinh thường trừng Lý Phàm.
Tên rác rưởi này đúng là không biết ga lăng phong độ gì cả, mình đã kéo anh ta vào đây rồi, anh ta còn không biết đi gọi cà phê?
Tốt xấu gì cô ta và Tống Văn Văn đều là đại mỹ nữ, ấy vậy mà tên đầu gỗ này lại ngồi ở đó nhìn.
Đúng là không hiểu phong tình.
Quả nhiên là một tên nghèo, nhìn cách ăn mặc đã biết sống quá tệ hại rồi.
Cà phê đến, Tô Nhã tức giận hỏi Lý Phàm: “Đừng nói anh còn làm việc trong tiệm kia nhé?”
Lý Phàm cười, gật đầu đáp: “Ừm, vẫn còn làm ở đó”
Nói xong, anh còn nhìn ra cửa một cái, hình như đang đợi ai đó.
Tô Nhã xì mũi một tiếng, cười nói: “Ha ha, không ngờ anh lại sống thảm hại như vậy đó, còn đi làm ở chỗ kia. Anh xem tôi này, năm ngoái nghỉ việc, bây giờ đã là quản lý của Spa Mỹ Lệ Nhân rồi, nếu sau này anh cảm thấy không làm tiếp được nữa có thể đến chỗ tôi xin việc, tôi sẽ nể tình đồng nghiệp cũ đi cửa sau giúp anh”
Tô Nhã nói nghe thì hay, nhưng kết hợp với sắc mặt kiêu ngạo và khinh thường của cô ta, dù là ai cũng có thể nhìn ra cô ta đang cố ý châm chọc Lý Phàm.
Tống Văn Văn ở bên cạnh cũng che miệng cười ha hả.
Hai người phụ nữ liên tục cười, xem thường Lý Phàm.
Lúc hai người bình luận và chê cười Lý Phàm đủ kiều, một người phụ nữ mặc đồ công sở màu đen vừa khéo đi vào từ ngoài cửa.
Cô ta vừa bước vào đã bắt đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chăm vào Lý Phàm ngồi trên ghế dà.
“Anh Lý, chào anh, đây là biên lai bao trọn của anh tối mai, mời anh nhận lấy.
Cô gái kia cung kính đưa một tờ biên lai cho Lý Phàm.
Lý Phàm hờ hững gật đầu, nhận lấy biên lai.
Cảnh này khiến hai người Tô Nhã và Tống Văn Văn đều ngơ ngác.
Cái gì, bao trọn?
“Chị Nhã Nhã, đây không phải nhân viên của nhà hàng Hoa Cổ ở bên cạnh sao, bao trọn? Chắc không có khả năng đó đâu nhỉ..” Tống Văn Văn chỉ nhìn một cái đã nhìn ra đồng phục trên người cô gái này, là đồng phục của nhà hàng Hoa Cổ ở bên cạnh!
Nhà hàng Hoa Cổ đói!
Nhà hàng Tây nổi tiếng của Hán Thành, nghe nói mức giá luôn hơn ba mươi triệu!
Bao trọn chẳng phải sẽ mất mấy trăm triệu sao?!
Tên nghèo khổ như Lý Phàm có thể bao trọn cả nhà hàng Hoa Cổ ư?
Đang nói đùa à!
Tô Nhã cũng nuốt một ngụm nước miếng, tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó hỏi: “Cô không nhầm lẫn chứ, anh ta bao trọn cả nhà hàng Hoa Gổ, bao trọn á?!”
Cô gái kia quay đầu, rất lễ phép gật đầu với hai người: “Vâng, anh Lý bao trọn cả nhà hàng Hoa Cổ chúng Anh tôi: Nói xong, cô ta xoay người gật đầu với Lý Phàm rồi rời đi.
Tô Nhã vô cùng khiếp sợ, sau đó vội giật lấy biên lai trong tay Lý Phàm, nhìn kỹ một cái.
Người đặt: Lý Phàm.
Chi phí: Một tỷ năm trăm triệu Sao có thể chứ?
Bỏ một tỷ rưỡi ra bao trọn ư?!
Lý Phàm có thể tiêu một tỷ năm bao trọn cả cái nhà hàng?
Tô Nhã hoảng hốt, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, hỏi: “Lý Phàm, anh lấy đâu ra một tỷ năm bao trọn cả nhà hàng vậy?”
Lý Phàm ngẫm nghĩ, cười ha ha nói: “Một tỷ năm nhiều lắm sao?”