Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Minh thắc mắc: “Anh vừa về sao? Gặp được người rồi à? Bụng to chưa?”
Tần Minh ra dấu.
A Long lắc đầu: “Cô ấy không ra, cô ấy nghe nói tôi tới thì bảo là nhà họ Lâm sẽ không làm chuyện có lỗi với cậu”
Tần Minh cau mày, nhà họ Lâm biết rất rõ chuyện anh làm.
Anh suy nghĩ giây lát, nói: “Vẫn nên đi một chuyến, Lâm Chính Kỳ ám chỉ mấy lần, Lâm Viễn Vọng cũng không liên lạc với tôi, có lẽ là sợ tôi chất vấn nên đẩy Lâm Vũ Nhu đến trước mặt tôi, chơi bài tình cảm đây mà”.
A Long liếm môi, nói: “Cậu chủ...!cô Lâm nói, nếu cậu muốn đến thì phiền cậu mua chút gì đó chua chua, cô ấy muốn ăn”
Tần Minh sầm mặt, người phụ nữ này đòi hỏi nhiều thật.
Lúc Tần Minh với A Long lên núi không lâu thì một nhóm người đáp xuống sân bay thành phố Đại Dung, người nào người nấy cũng cao lớn, lưng thẳng tăp.
Người đi đầu chẳng phải Lý Thuấn sao?
Anh ta phả ra hơi nóng trong miệng, nói: “Theo tin tức thì Phương Cửu Thông đang ở thành phố Đại Dung, nghe nói anh ta muốn đến thổ trại thăm nhà họ Lâm.
Ngoài ra còn có tin bên phía Hoàng phải đã phát hiện ra sự tồn tại của anh ta, muốn cạy miệng anh ta để hỏi vài chuyện liên quan đến Hô Hấp Pháp”.
Triệu Tụng Trí cũng đi theo, đứng bên cạnh run lẩy bẩy, nói: “Cậu Lý, mấy người của Hoàng phải hoàn toàn không đoàn kết, không đáng để bận tâm”
Lý Thuần nhàn nhạt cười: “Đúng vậy, nhưng vẫn không nên lơ là thì tốt hơn.
Xuất phát thôi, Phương Cửu Thông đánh người nhà họ Lý bị thương, còn giấu trong mình Hô Hấp Pháp đặc biệt, có thể nào cũng phải gặp người này”
Thành phố Đại Dung là thành phố du lịch, nhưng công viên rừng quốc gia bị bao phủ đầy tuyết và sương.
Trên ngọn núi này càng lạnh chết mất thôi.
Tần Minh không nhịn được hỏi: “Sao Lâm Vũ Nhu ở trên này được? Nếu đang mang thai, sao có thể chịu lạnh được?”
A Long đáp: “Tôi đã điều tra rồi, nghe nói bị gia đình phạt.
Nhà họ Lâm ở Tương Tây là một gia tộc có gia giáo rất nghiêm khắc, con gái của gia chủ chưa cưới đã có thai, điều này gây ảnh hưởng không nhỏ.
Đúng không cậu chủ?”
"..." Tần Minh xấu hổ gãi đầu, hắng giọng nói: “Khụ khụ, cô ấy ở một mình à? Có thấy ai khác không?”
A Long đáp: “Có hai bác gái chăm sóc, tôi đứng ở cửa thấy nhà rất chắc chắn, bên trong cũng có lửa sưởi ấm, chắc là không lạnh đầu”.
Hai người xách một túi đồ ăn vặt và thực phẩm dinh dưỡng leo bậc thang lên núi, đường ngày càng hẹp, cây cỏ xung quanh phủ đầy băng tuyết.
Tần Minh
mặc đồ rất dày nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, không hiểu sao trong lòng thấy lo lắng cho Lâm Vũ Nhu.
Tần Minh ra lệnh: “A Long, anh đi mua thêm ít quần áo ấm cho thai phụ đi”
A Long đáp lại rồi rời đi..