Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bà ta.” Tần Minh muốn nói gì đó, nhưng người đã chết, đang nằm ở nhà tang lễ rồi, anh cũng không thốt ra lời được.
Rõ ràng người nhà họ Lâm biết rõ bí mật của Tần Minh nguy hiểm thế nào.
Nhà họ Lâm đã suy tàn, để xây dựng lại thung lũng trùng độc và trả cho xong món nợ, họ đã nợ Tần Minh hàng chục tỷ.
Đồng thời lúc trước ở Bắc Kinh, Tân Minh đã giúp nhà họ Lâm lấy lại sách nuôi trùng, đây cũng là một ân tình lớn.
Nhà họ Lâm không có lý gì lại đi đánh cược vào sự rộng lượng của Tần Minh nữa, cho nên chị Bạch Anh chỉ có thể kéo một nhóm người biết được chuyện bên trong cùng nhau tự sát.
Vốn dĩ Tần Minh còn lo lắng, anh không đến mức phải đi giết người diệt khẩu, nhưng lại được thông báo là những người biết được bí mật đều chết cả rồi.
Anh nhìn Lâm Vũ Nhu, cô nhìn lại anh với vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Nếu cần tôi chết anh mới yên tâm thì tôi cũng sẽ làm theo ý của anh, chỉ hi vọng anh bỏ qua cho nhà họ Lâm.
Sau khi tôi chết.”
“Câm miệng.” Tần Minh ngắt lời, nói: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ giết người, càng không muốn tự mình ép chết một người phụ nữ đang trong mình đứa con của tôi”
Tần Minh dừng lại rồi nói tiếp: “Chuyện này có rất nhiều cách giải quyết, không nhất định phải dùng cái chết để giữ kín bí mật.
Hơn nữa Thường Hồng Hi cũng chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định, hai hay ba mươi năm sau có công khai bí mật thì cũng vô dụng, mọi người cần gì phải làm đến mức này?
Gia đình của họ được bồi thường chưa?”
Lâm Vũ Nhu gật đầu, nói: “Chị Bạch Anh dựng ra chuyện một lần nuôi trùng bị trúng khí độc, người nhà đều được bồi thường rồi”.
Tần Minh lấy điện thoại ra chuyển khoản cho Lâm Vũ Nhu, nói: “Cá nhân tôi bỏ ra một khoản tiền, bồi thường cho mỗi gia đình mười triệu.
Chuyện này, chị Bạch Anh làm quá rồi, tôi cũng không đúng, nên giải thích rõ từ sớm mới phải, chỉ tiếc là lúc đó vẫn đang ở Nhật Bản”
Lâm Vũ Nhu cảm động, mím môi, dịu dàng nói: “Cảm ơn.”
Cô đứng dậy rót cho Tần Minh một tách trà nóng.
Bây giờ người biết bí mật này chỉ còn lại Lâm Vũ Nhu, không hiểu sao Tần Minh yên tâm hơn rất nhiều.
Tần Minh nhìn dáng người mảnh mai của cô, từ khoảng cách gần có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.
Anh biết rất rõ, dù anh có thừa nhận hay không thì sau này Lâm Vũ Nhu sẽ trở nên vô cùng quan trọng.
Hành động của chị Bạch Anh, một mặt là để giữ kín bí mật của Tần Minh, mặt khác là không ngừng đẩy Lâm Vũ Nhu đến trước Tần Minh.
Nhưng Tần Minh thật sự không thể nào chấp nhận Lâm Vũ Nhu được, cho dù cô vô cùng xinh đẹp và thanh tú, tính tình lại tốt, tiếp xúc rồi cũng biết cô là người phụ nữ đảm đang.
Nhưng trái tim anh không ở đây.
Thế nhưng bây giờ Tần Minh không thể mặc kệ không quan tâm được.
“Đúng là hoàn cảnh mạnh hơn con người mà” Tần Minh thầm cảm khái: “Ông trời ơi, hi vọng đừng xuất hiện tình huống Lâm Vũ Nhu với Hải Đường và Tiêu Kiều cùng trúng độc trong khi tôi chỉ có một liều thuốc giải nhé, nếu thể thì tôi thật sự chết cho ông xem”
Tần Minh uống một ngụm trà, nói: “Ngày mai tôi đến thổ trại dự tang lễ của chị Bạch Anh”
“Tôi không đi được” Lâm Vũ Nhu nói: “Hiện tại tôi là kẻ phạm tội”
Tần Minh buồn cười: “Tôi dẫn cô đi, ba cô vẫn có ý kiến hay sao? Vả lại, sau này đừng ở trên núi nữa, đã thế kỷ nào rồi, làm người ở ẩn à? Mang thai thì dưỡng thai cho tốt, ba mẹ cô mà có ý kiến thì bảo họ đến tìm tôi”.