Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh nghiến răng nói: "Người bị thương lên thuyền quay về, tôi đã bảo A Long cử người đến tiếp ứng rồi, đi đi."
"Cậu chủ, chúng tôi không đi."
"Cậu chủ, trách nhiệm của chúng tôi là bảo vệ cậu"
"Chúng tôi không đi, cho dù chết cũng phải bảo vệ sự an toàn của cậu chủ.
Nếu như chúng tôi đi rồi, đội trưởng Long sẽ rất tức giận."
Những người này đều được A Long huấn luyện, có người còn là chiến hữu cũ của A Long, người nào người nấy đều coi trọng tình nghĩa, không chịu rời đi.
Nhưng Tần Minh đã nhảy xuống nước, đưa những người này lên thuyền, đưa vũ khí cho họ, cố đẩy đi, chửi bới: "Tôi sẽ chết dễ dàng như vậy sao? Mọi người còn có ba mẹ và người nhà, đừng có hơi tý là chết.
Mau đi đi! Tôi đồng ý với mọi người tôi sẽ sống sót"
Các thành viên bị thương của tiểu đội ám sát người nào cũng kích động run lên, muốn ở lại, nhưng vết thương trên người bị rách khiến họ không tiện hành động.
Đúng là họ không thể chống lại người không bị thương gì như Tần Minh trong hoàn cảnh ác liệt này.
"Cậu chủ!"
"Cậu chủ, cậu cũng rút lui cùng với chúng tôi đi."
"Đúng vậy, đây là mai phục, cùng nhau rút lui đi"
Tần Minh liếc nhìn quan tài của chị Bạch Anh và những người khác, thở ra một hơi khí lạnh, lắc đầu: "Có một số việc, tôi phải hoàn thành đúng hạn.
Mọi người không cần lo lắng cho tôi, ông chủ của mọi người không phải làm bằng bùn"
Vút vù vù ...!
Lạnh, rất nhiều nỏ và mũi tên.
“Tần Minh cẩn thận” Mộc Tiêu Kiều gần anh nhất lao tới, đẩy Tần Minh ra để tránh bị mũi tên đang bay tới giết chết.
“Ưm c!” Nhưng bả vai của Mộc Tiêu Kiều đã bị đâm xuyên, ở cự ly gần, lực công kích của nó cực kỳ mạnh, mà cơ thể có chủ được nuôi lớn trong nhung lụa của Mộc Tiêu Kiều hoàn toàn không thể chịu được.
“Tiêu Kiều!” Tần Minh vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Anh nhìn quanh một lần nữa, tiểu đội ám sát còn lại năm người, hai người để bảo vệ Nhiếp Hải Đường, hai người bảo vệ Lâm Vũ Nhu, còn một người thì đang chiến đấu với một sát thủ tóc vàng.
Ở phía bên kia, Lý Thuấn và người của Hoàng phái không có súng lại đánh nhau với đám sát thủ.
Hai người ngã dưới chân Lý Thuần, còn Nhiếp Phong, Hoàng Tín, Lưu Hạo Vũ và những người khác không có bản lĩnh đó, Cổ Bình Sinh chỉ có thể ôm đầu né tránh.
Vốn dĩ họ có không ít người, nhưng vì không có thuyền nên không thể đến được, ngược lại trở nên yếu thế.
Trên mặt sông kết lớp băng mỏng, cần phải từ từ phá băng mở đường mới có thể đi được, bây giờ lại bị đám sát thủ làm loạn, càng khó khăn hơn.
Lâm Chính Kỳ và những thành viên khác của nhà họ Lâm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, mà áp lực của Tần Minh là lớn nhất, bởi vì mục tiêu của những sát thủ này chính là anh.
Sau khi dùng hết vài băng đạn, có hơn hai mươi tên sát thủ ngã xuống đất, nhưng còn hơn một nửa sát thủ đang phục xung quanh, thậm chí có một số tên còn ném đá, một khi bị ném trúng sẽ sứt đầu chảy máu.
Tùy từng bước tới nói: "Cậu chủ, hết đạn rồi."
Tần Minh nghiến răng, bây giờ khó đối phó rồi đây, không có ưu thế về nhân số, kinh nghiệm của đối phương lại phong phú hơn..