Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộc Tiêu Kiều sắc mặt tái nhợt nhìn Tần Minh đang chạy, nói: "Hay là anh bỏ em xuống? Chạy một mình sẽ dễ dàng hơn."
Tần Minh nói: "Anh sẽ không bỏ em lại đầu, lúc trước khi chúng ta cùng nhau lên núi, cũng gặp phải nguy hiểm, em cũng không bỏ anh lại."
“Bởi vì em coi anh là chồng em, VỢ cứu chồng không phải là đương nhiên sao?” Mộc Tiêu Kiều mơ màng nói.
Tần Minh nghe xong lời này, trong lòng ấm áp nói: "Đúng vậy, bây giờ em là vợ anh đấy."
Mộc Tiêu Kiều nói: "Chúng ta không phải, đã lấy giấy chứng nhận ly hôn rồi."
Tần Minh nói: "Một ngày là vợ chồng tình nghĩa trăm năm, sao lại không tính chứ? Anh nhất định sẽ không từ bỏ em đâu"
“Tần Minh •!” Đột nhiên anh chỉ nghe thấy một người phụ nữ tức giận mắng
ngọn núi bên bờ sông bên kia: “Cậu không chạy thoát được đâu, Triệu Tinh tôi nhất định phải giết chết cậu.
Mối thù giết chồng, mối hận giết con, tôi phải ăn thịt của cậu, uống máu cậu."
Tần Minh sững sờ, Triệu Tinh?
Người phụ nữ của Thường Hồng Hi, anh chỉ nhìn thấy Triệu Tinh đang đuổi theo từ ngọn đồi nhỏ bên kia sông, bà ta không có vẻ mỏng manh của một người phụ nữ giàu có bình thường, trên người mặc bộ quần áo lão luyện, tay cầm nỏ.
Vút -
Một mũi tên bắn về phía bờ sông, nhưng vẫn cách khá xa vị trí của Tần Minh.
Tần Minh cũng lớn tiếng nói: "Núi Tương Tây có rất nhiều côn trùng sâu bọ, đợi bà đến trước mặt tôi rồi hãy nói."
Triệu Tinh đột nhiên phá lên cười: "Ha ha ha, tôi nhắc nhở cậu một chút, trên mũi tên bắn trúng người phụ nữ của cậu có độc, cậu cứ nhìn người phụ nữ của mình chết trước đi."
Tần Minh nghe xong, lập tức kinh hãi nhìn Mộc Tiêu Kiều, ý thức của cô ta ngày càng mơ hồ, dường như thật sự không hay rồi.
“Gâu gâu gâu!” Ngay sau đó anh lại nghe thấy tiếng chó sủa.
Chó săn đã lao đến trước mặt anh rồi.
"Mẹ kiếp, kế hoạch trì hoãn của người phụ nữ đó.” Tần Minh thầm chửi bới trong lòng, đứng đó chửi nhau với Triệu Trinh làm bại lộ vị trí của mình.
Bang ~!
Tần Minh giơ tay lên bắn một phát, giết chết con chó săn, tiện tay tóm lấy nó rồi nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng anh đã công theo một người rồi, bây giờ còn mang theo một con chó nữa, nhưng Tần Minh hoàn toàn không cảm thấy nặng, đây cũng là sau khi luyện võ thế lực của anh được đã nâng cao.
“Ha ha ha ha...!Tần Minh, cậu không chạy thoát được đâu.” Tiếng cười gian ác của Triệu Tinh vẫn vang lên từ phía sau.
Ở sâu trong núi, Tần Minh thở gấp.
Anh rất may mắn tìm được một hang núi nhỏ, hơn nữa địa hình xung quanh rất phức tạp, không dễ tìm, lại có nguồn nước.
Tần Minh mở bọc hành lý ra rắc rất nhiều bột thuốc đuổi rắn, côn trùng, chuột và kiển.
Anh gắng đốt lửa để làm ẩm, khi nhìn Mộc Tiêu Kiều thì cô ta đã tỉnh rồi, nhưng cả người run lẩy bẩy..