Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Tinh cười to: “Ha ha ha...!được, nói hay lắm ha ha ha, nên để Triệu Tinh nghe những lời này, sợ rằng ông ta sẽ tức chết ấy chứ”.
A Long nhìn hai người họ nói nhảm gì đó, anh ta sai người tiến lên trói Triệu Tinh lại rồi hỏi: “Cậu chủ, tôi đến muộn.
Có cần giết người này không?”
Tần Minh vỖ A Long, nói: “Đến đúng lúc lắm.
Không cần tự trách, là do tôi sơ ý.
Giữ mạng lại cho Triệu Tinh, giam giữ và đừng để bà ta tự sát, tốt nhất là tiêm thuốc an thần.
Tôi muốn bà ta phải nhìn tôi khống chế hoàn toàn
Hoàn Vũ suốt quãng đời còn lại.
Ngoài ra, dùng vệ tinh thông tin báo chuyện này lại cho Tống Dĩnh”
“Vâng, tất cả mọi người nghe lệnh, dọn dẹp hiện trường.” A Long gật đầu, sau đó đi làm việc theo lời dặn của anh.
Triệu Tinh bị trói, bà ta nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tần Minh, đồ con hoang nhà mày, năm xưa tạo nên làm mày tàn phế chứ không phải Triệu Chính Ngôn.
Tao nói cho mày biết, mày không thắng được đâu.
Tao còn có con trai, con trai của tao sẽ báo thù cho cả nhà bọn tao”
Tần Minh nổi giận, nói: “Bà im miệng cho tôi.
Bà còn lại nhải nữa là bây giờ tôi sẽ về Đại Dung lên giường với cô con gái Thường Thuyết của bà đấy”.
“Hả?” Sắc mặt của Triệu Tinh thay đổi, bà ta trở nên kích động hơn: “Thường Tuyết? Sao mày dám? Tần Minh
mày là đồ khốn, mày dám ư? Mày không biết xấu hổ, Thường Tuyết và mày cũng coi như cùng huyết thống trong phạm vi ba đời, mày dám làm thế ư? Đồ vô liêm sỉ, thứ lại căng, thằng ăn hại, cái loại người không biết xấu hổ, mày chính là con chuột trong cống gầm, ăn cắp quyền lực, mày...!ư ư ư..”
Thấy Tần Minh tỏ ra chán ghét, A Long vội vàng nhét cuộn vải vào trong miệng Triệu Tinh.
Tần Minh đi ở trước nhất, Mộc Tiêu Kiều không nhẫn nhịn được bèn hỏi: “Anh sẽ không muốn lên giường với cái người tên Thường Thuyết thật đấy chứ?”
Tần Minh tức giận ôm lấy cô ta và nói: “Em đang nghĩ gì thế hả? Anh nói lung tung thôi.”
Mộc Tiêu Kiều không vui: “Ai biết được anh, dù sao anh còn đánh nhau với Phương Cửu Thông vì cái cô Thường Tuyết đó cơ mà.
Anh muốn em tin anh, trừ phi anh đồng ý với em một việc”
“Được, việc gì? Em nói đi.” Tần Minh nói một cách sáng khoái.
Ánh mắt của Mộc Tiêu Kiều chứa chan tình yêu, cô ta nói: “Lấy em”.
“A...!Lần này Tần Minh lại rơi vào thế khó xử: “Tất nhiên, là anh muốn cưới em, ngày nhớ đêm mong ấy chứ.”
Mộc Tiêu Kiều bĩu môi tức giận, làm sao cô ta lại không biết Tần Minh vẫn không thể lựa chọn một người giữa cô ta và Nhiếp Hải Được được, cho dù đã trải qua chuyện lần này.
Nội tâm Tần Minh vẫn vô cùng rối rắm, nhưng anh cũng chỉ có thể mang theo nỗi lòng rối rắm ấy đi tiếp về phía trước.
Lần này có đàn em của mình hộ tống, nhóm Tần Minh được an toàn hơn.
Hơn nữa A Long xử lý toàn bộ sát thủ nước ngoài mà anh nhìn thấy, ngoài Triệu Tinh ra còn lại đều chết sạch, tổng cộng năm mươi ba người..