Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong ký túc xá nam, Tân Minh lấy máy ảnh SLR về, phần lớn ảnh bên trong đều đã bị xóa bỏ, chỉ còn lại một bức ảnh duy nhất, là Nhiếp Hải Đường giơ hai ngón tay rồi tự chụp, hiến nhiên đáy là là bức ánh cò cố ý giữ lại cho anh.
Tân Minh vui vẻ, lưu ảnh lại trong điện thoại di động và cài làm hình nền.
“Chẳng phải cậu biết chơi chứng khoán à? Thế dạy tòi đi.”
Anh nhớ lại lời Nhiếp Hải Đường nói, không ngờ cô lại nhờ anh dạy chơi chứng khoán.
Tân Minh không ngờ một lời nói dối của anh lại khiến Nhiếp Hải Đường hiểu lầm anh là cao thủ chứng khoán.
Anh nhớ người phụ trách việc kinh doanh của Thế kỷ Hoàn vũ ở thành phố Quảng là Hầu Khánh, trong đó đối phương còn quản lý nhiều công tỵ chứng khoán và quỹ đầu tư.
Sáng sớm hai ngày sau, Tân Minh đánh tiếng với Tống Dĩnh để cỏ ta ra lệnh cho Hầu Khánh chuẩn bị, anh muốn đến công ty chứng khoán Thiên Thành nổi tiếng ở thành phố Quảng.
Trước cổng trường, Tân Minh và Nhiếp Hải Đường gọi taxi đi thẳng đến công ty chứng khoán Thiên Thành.
Bác tài nhìn hai người họ đều rất trẻ tuổi, bèn khuyên nhủ: “Cậu nhóc, muốn chơi chứng khoán đấy à? Nghe chú khuyên một câu, chứng khoán vò biên, quay đầu là bờ.
Trước đây chú cũng là người làm ăn, giắt túi chục triệu đấy, nhưng từ khi dấn thân vào thị trường chứng khoán ba năm thì bây giờ thành tài xế lái taxi đây này.”
“Phụt.” Nhiếp Hải Đường nghe vậy thì phì cười.
Cô nói: “Không như thế đâu chú, cậu ấy lợi hại lắm ạ, mới kiếm lời được một trăm nghìn tệ đấy chú.”
Tài xế tỏ vẻ xem thường, nói: “Một trăm nghìn đã là gì? Lần đỉnh cao
nhất của chú ở thị trường chứng khoán kiếm được hai triệu, chẳng phải kết quả là bây giờ chú vẫn phải đi lái taxi đây sao? Thị trường chứng khoán phức tạp lắm, đều là địa bàn của cá mập thỏi, chúng ta lạl là dê béo, năm nào cũng có hết đàn đến đàn dê béo khác chờ bị làm thịt.”
Tân Minh chỉ cười, không nói gì, một đứa con nuôi của đại gia số một thế giới như anh còn cần phải khoác lác trong trường hợp này ư?
Nhưng Nhiếp Hải Đường lại bất mãn: “Đó là chú thôi, không có nghĩa là cậu ấy cũng thế.”
Bác tài lắc đầu, cảm thấy mình đưa ra những lời khuyên hữu ích mà lại không thể khuyên nhủ được cô cậu trẻ tuổi mong ngóng sớm ngày thành triệu phú này: “Hây, chú đã kiến nghị rồi mà mấy đứa không nghe, fôi có ngày gặp rủi ro hối hận không kjp.”
Đến còng ty chứng khoán Thiên Thành, ờ cửa nhốn nháo, nhân viên đều đi ra xếp hàng, hơn nữa còn luyện tập đi luyện tập lại khấu hiệu chào đón nhân vật quan trọng.
Tân Minh và Nhiếp Hải Đường đều bị ngăn cản không cho vào.
Tân Minh nói: “Làm ơn nhường đường cho, chúng tòi muốn đi mở tài khoản.”
Nữ giám đốc đó quay đầu lại nhìn thì thấy Tân Minh ăn mặc hàng vỉa hè, túi quần rỗng tuếch, cô ta bực bội.
Năm nào cũng có vô sổ người ham mới mẻ mở tài khoản chơi chơi, có người ngay cầ cổ phiếu là gì cũng không biết cũng sẽ đến mở tài khoản, làm lãng phí thời gian.
Hỏm nay Boss muốn đến, còn đi cùng một vị khách quý nữa, sếp của họ cũng chạy từ nơi khác về nghênh đón, mà toàn thế nhân viên của công ty chứng khoán Thiên Thành đều phải ra chào mừng Boss, thời gian đâu mà quan tâm người không phận sự?
Nữ giám đốc nói với giọng điệu ghét bỏ: “Hôm nay không rảnh, đi công ty khác đi.”
Gì cơ? Công ty chứng khoán của cò mở cửa kinh doanh lại còn có kiểu không rảnh?.
Truyện Khác
Nhiếp Hái Đường bất mãn, nói: “Chúng tôi đến mở tài khoản, thái độ của cô kiểu gì thế hả?”
Nữ giám đốc bức mình đáp trả: “Thái độ của tòi thế đấy, làm sao? Cô thì có được bao nhiêu tiền? Có năm trăm nghìn không? Mang vài ba nghìn đến chơi chứng khoán, nghĩ là chơi đồ hàng à? Hôm nay chúng tôi có khách hàng lớn, không có thời gian tiếp đón đám người nghèo các cô.
Chờ đợi hoặc là đi nơi khác, cỏ xem bạn trai cỏ có được mấy đồng?”
Nhiếp Hải Đường nối giận, nhưng hôm nay cô mang theo tiền tiết kiệm đến đây chỉ có một trăm nghìn tệ, đúng là bị xem thường.
Nhưng Tân Minh đã hẹn với Tống Dĩnh và Hầu Khánh ở đây nên cũng không tiện đến còng ty khác, anh đành phải trấn an: “Thôi, chúng ta chờ đi.”
Chưa đến năm phút sau, hai chiếc BMW đỗ ở cửa, nữ giám đốc thấy thế vội vàng chạy ra mờ cửa xe, khom lưng chào hỏi: “Chị Hà, sếp.”
Những nhân viên khác cũng sôi nổi cúi chào, đồng loạt hò: “Hoan nghênh sếp, hoan nghênh chị Hà.”
Khung cảnh này vô cùng khí thế.
Một người phụ nữ chân dài, trang điếm lòe loẹt cùng với một người đàn ông trung niên vừa béo vừa lùn bước xuống xe, hai người họ chờ nhân viên chào xong rồi mới đi.
Nhiếp Hải Đường nhỏ giọng: “Cái đồ khoe mẽ.”
Giọng cô không lớn nhưng vẫn khiến chị Hà nghe được, cô ta nhướng mày: “Chậc chậc, con nhỏ nhà quê ở đâu ra thế này?”
Nữ giám đốc vội cười làm lành: “Chị Hà, là hai đứa oắt con muốn mở tài khoản chứng khoán, cũng chẳng biết có bao nhiêu tiền, chơi thôi ấy mà.”
Chị Hà nhìn Tân Minh, bởi vì quần áo của anh trông rất bình thường, mà chị Hà nhìn cảnh giàu sang phú quý quen rồi cho nên cảm thấy anh rất chướng mắt, cô ta châm chọc: “Ồ, tôi biết, học đòi làm sang, đến công tỵ chứng khoán chụp bức ảnh, đăng lên mạng rồi tán gái, ha ha ha, bây giờ loại người rẻ rách này nhiều thật đấy.”
Ông sếp mập sờ eo chị Hà, nói: “Em à, quan tâm đám người hạ đẳng này làm gì? Lát nữa Boss đến rồi, nghe nói chỗ dựa của Boss cũng đến đây, như thế chúng ta có thể biết được tầng lớp cao cấp hơn, tương lai thăng quan tiến chức nhanh hơn cũng không ngoa.”
Chị Hà ôm đầu heo của chồng mình lên hôn một cái: “Mình à mình giỏi quá.”
Nói xong, cò ta quay đầu sang nhìn Nhiếp Hái Đường với ánh mắt ghen ghét.
Cỏ ta cũng là phụ nữ, sao có thế không thấy được cô đẹp hơn mình rất nhiều lần cùng với ánh mắt đầy dục vọng của bạn trai cô ta lướt khắp cơ thế đối phương?
Nhưng cô đẹp hơn thì có ích gì? Bạn trai của cỏ có bản lĩnh như người đàn ông của tôi không? Tim một tên nhà quê như thế thì dù cỏ xinh đẹp đến đâu cũng như trân châu không tỏa sáng được mà thôi.
Cò ta chế nhạo một cách ngạo mạn: “Nhìn thấy chưa? Đều là phụ nữ mà tỏi và cô chênh lệch lớn như vậy, biết tại sao không? Bởi vì cô tìm một kẻ rẻ rách, ha ha ha.”
Cac nhân viên xung quanh cũng cười theo, song phần lớn cũng chỉ là cười xấu hổ, chỉ có nữ giám đốc tỏ ra hết sức tán thành, cô ta nói hùa theo: “Chị Hà nói đúng, nhưng mà cái đồ rẻ rách này da mặt dày thật đấy, lại có thể chờ đến bây giờ, ha ha.”
Chị Hà buồn cười, nói: “Chờ rất lâu fôi à? Mình à, anh xem công ty anh phụ trách lợi hại chưa kìa, nổi danh quá làm người ta chờ được mở tài khoản đấy.”
Ông sếp mập vui vẻ, nói: “Thế à? Chú em, thấy cậu chân thành như thế thì tôi cho cậu một cơ hội, vào đi.
A Lệ, cô đi mở tài khoản cho cậu ta, xem cậu ta có bao nhiêu tiền chơi chứng khoán.”
Nhiếp Hải Đường kéo Tân Minh, nói: “Tân Minh, đừng làm nữa, tôi không chịu được, những người này kiểu gì ấy? Chúng ta đi nơi khác đi.”
Tân Minh lắc đầu, nói: “Thôi, đừng chấp nhặt với họ.
Tôi có hẹn với người quen ở đây, đâu thể bảo người ta đổi chỗ khác được đúng không?”
Nhiếp Hái Đường nghe thấy Tân Minh còn có hẹn nên cũng không còn cách nào khác, đành phải đi theo.
Vào trong còng ty chứng khoán Thiên Thành, những người đến sớm đã ớ đại sảnh nhìn chằm chằm màn hình, thế nhưng trên màn hình toàn một màu xanh, thỉnh thoảng có chút màu đỏ.
Điền thông tin xong, nữ giám đốc nói: “Tự chơi hay tìm đến chúng tôi thay mặt, tôi nói trước là tuy phí mỏi giới của công ty chúng tỏi đắt nhất trong nghề nhưng trình độ đầu tư của chúng tôi cũng là tốt nhất, không có năm trăm nghìn chúng tỏi không chấp nhận thay mặt.”
Nhiếp Hải Đường muốn chơi chứng khoán, nhưng cò chỉ có một trăm nghìn tệ, vừa nghe nói muốn thay mặt yêu cầu tiền vốn năm trăm nghìn trở lên, tức khức cò cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Nữ giám đốc thấy bộ dạng ấy của cô thì cười: “Chậc, đúng là buồn cười, không có tiền còn đòi học người khác chơi chứng khoán? Cô nghĩ đây là sòng bạc à? Bạn trai của cô đúng là vô dụng, đến năm trăm nghìn cũng không có.
Nếu tôi là cô thì đã tự giác đá đít cậu ta rồi, miễn cho giữ lại để mà mất mạt.”
Tân Minh cầm tư liệu đứng lên, nói: “Có mất mặt hay không là chuyện của tôi, tòi đến đế kiếm tiền.”
Nữ giám đốc cười khinh miệt: “Cậu thì có bản lĩnh gì? Còn nói khoác không biết ngượng mồm.
Để tôi xem xem cậu kiếm tiền kiểu gì.”
- --------------------.