Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giường của Tần Minh là tầng trên, bốn phía đều kéo màn che nên thật ra rất kín đáo.
Anh thò đầu ra khỏi màn che, giả vờ bị sốt cao: "Cô Vương, thầy Hà, thầy cô tìm em ạ? Thật ngại quá, em bị bệnh nên không dậy nổi" Hà Khâu nhìn thấy Tần Minh thì nhíu mày và cực kỳ xem thường, chê mùi nghèo quá nồng nên đứng ở cửa không muốn vào.
Ngược lại, cô Vương chủ nhiệm lớp ân cần hỏi han: "Tần Minh bị bệnh thì không cần dậy.
Hôm nay cô kiểm tra phòng ký túc, đồng thời cũng có chuyện muốn nói với các em.
Hàng ngày các em ở trong và ngoài trường đều phải chú ý tới an toàn của bản thân, cố gắng bớt xung đột với người ta, buổi tối đừng về quá muộn, nên để lại số điện thoại cho các bạn khác tiện liên hệ.
" "Chắc em cũng nghe qua về chuyện của Vương Thành Hổ buổi trưa chứ? Cô nghe nói Vương Thành Hổ tới gây rối trong phòng ký túc của bọn em, sao lúc đó không ai nói với cô? Cô biết sẽ đòi lại công đạo cho em.
" Tần Minh cười ngượng ngùng, cảm kích nói: "Bạn học cùng lớp đánh nhỏ, tranh cãi vặt thôi, đâu cần làm phiền với cô ạ" Giáo viên Vương trách: "Đây đâu phải là chuyện nhỏ, còn rất nghiêm trọng đấy.
Nhưng may là các em không bị liên lụy.
Tần Minh, em là học sinh tốt nhưng đừng qua lại với những kẻ không đứng đản.
Bây giờ Vương Thành Hổ cũng là một người đáng thương, em không cần gây rắc rối cho cậu ấy nữa, nên rộng lượng, cố học cho giỏi mới là cách tốt nhất, biết không?" Tần Minh nói: "Em biết rồi" Cô Vương đứng dậy muốn rời đi: "Được rồi, cô đi đây.
Ối? Tần Minh, sao trông sắc mặt em càng lúc càng tệ thế?" Mặt Tần Minh đỏ lên, vô cùng khó chịu.
Lý do không vì gì khác, một người đè trên ngực anh, bên trong treo một người, một người từ bên ngoài ép vào, ép đến anh sắp không thở nổi rồi, khó chịu quá.
Cô Vương: "Sốt thì đừng che kín bí mồ hôi, đấy là cách sai, phải giữ cho thông thoáng" Cô Vương nói xong thì giơ tay vén màn lên.
Tần Minh cuống lên: "Không cần, không cần đâu cô Vương, thật sự không cần đâu!
em thế này rất tốt, khụ khu!
Xoẹt một tiếng, màn bị kéo ra, chăn phông lên rất rõ ràng.
Cô Vương cười thần bí, lại giơ tay vỗ nhẹ lên chăn, sờ được một thứ mềm mại thì cười càng tươi hơn.
Cô ấy nói: "Em Tần Minh, em bị bệnh thì đừng làm bừa, không tốt cho sức khỏe đâu.
Khụ khụ, cô đi đây" Tần Minh rất xấu hổ.
Đây là chủ nhiệm đã phát hiện nhưng bỏ qua cho anh.
Sau khi cửa đóng lại, Tần Minh vén chăn lên và phát hiện Trương Tiểu Nghiên đè trên ngực anh.
Lý Mộng co người trong vòng tay phải của anh, em gái Tần Tố Tố ôm lấy tay trái của anh, một chân gác qua, làm anh không chịu nổi gánh nặng.
Vừa trốn như vậy, mỗi người đều đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng tất cả đều là người đẹp cùng lúc nhìn về phía Tần Minh, bầu không khí cám dỗ lạ thường.
"A! Tần Minh, không ngờ cậu lại!
Trương Tiếu Nghiên đột nhiên ngồi dậy, mông dịch qua và mặt đỏ bừng.
Cô ấy mới bị thứ gì đó cứng rắn chọc phải.
Tần Minh cũng vô cùng khó xử, nhưng anh là đàn ông bình thường cơ mà.
Một người mặt đẹp ngực bự như Trương Tiểu Nghiên nằm trên người anh, sao anh chịu được chứ? Đây là phản ứng sinh lý rất bình thường.
Tần Minh và Trương Tiểu Nghiên nhìn nhau, cả hai đều rất xấu hổ.
Tần Minh chỉ có thể mặc kệ, giục: "Tôi nói này, các cô đủ rồi đấy, nhanh xuống đi" Bọn họ lần lượt đi xuống.
Trương Tiểu Nghiên xuống cuối cùng.
Cô ấy đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Nếu để cho fan hâm mộ của tớ nhìn thấy, bọn họ chắc chắn sẽ ăn cậu đấy" Tần Minh cười ha hả: "May là bọn họ không nhìn thấy" Trương Tiểu Nghiên để lại vé rồi rời đi.
Tần Minh nhìn mình em gái và Lý Mộng, trong lòng tự nhiên thấy rầu rĩ.
Anh nói: "Lý Mộng, có phải cô quên cô nợ Nhiếp Chính Minh một trăm nghìn, chính tôi đã giải quyết cho cô không hả? Cô chú ý thái độ của cô đi.
Lý Mộng bực bội nói: "Thái độ của tôi làm sao chứ? Tần Minh, anh có được mấy đồng dơ bẩn thì tưởng mình giỏi lắm chắc? Điển hình là tâm lý nhà giàu mới nổi, kẻ có tiền thật sự đều vô cùng khiêm tốn, chẳng bao giờ suốt ngày nhắc tới chuyện giúp đỡ người khác.
Tôi đã nói rồi, tiên thì không có nhưng người có một, có thể đền thịt" Tần Minh cạn lời.
Sao cô gái này bây giờ lại biến thành như vậy? Cô nợ tiền còn thành đại gia à? Anh kéo em gái qua dạy dỗ: "Em gái, em xem cách nghĩ của cô ta lệch lạc thế nào.
Em tuyệt đối đừng học theo cô ta nữa" Tân Tố Tổ kéo cánh tay Tần Minh, kích động nói: "Em thấy rất tốt mà.
Chị Lý Mộng và anh quay lại với nhau thì tuyệt, sẽ giống như trước kia.
Anh, chị Lý Mộng muốn ám chỉ với anh đấy.
Nếu chị ấy không thích anh thì sẽ không cho anh đâu.
" Trong lòng Tần Minh cười ha hả.
Em gái à, em tưởng phụ nữ trong thiên hạ đều bảo thủ như em sao? Lần trước Tần Minh được tám mươi tám nghìn, Lý Mộng vì số tiền này mà bán thân lừa anh.
Mãi đến khi anh quyên tiền cho Bạch Ngọc Thuần, cô ta mới lộ ra bộ mặt thật.
Nhưng để em gái bị Lý Mộng lừa, chịu khổ một lần rồi hiểu ra lòng người khó lường hình như cũng không tệ.
Dù sao đây chỉ là va vấp nhỏ, phải trả giá thì mới lớn được, mới trưởng thành nhanh hơn được.
Tần Minh chợt nhìn Lý Mộng với ánh mắt khác.
Không ngờ cô ta còn có tác dụng như vậy? Anh có cảm giác cô ta dường như đã thành "người thầy trong trường đời" của em gái mình.
Lý Mộng cảm nhận được ánh mắt của Tần Minh thì rất hoảng sợ, căng thắng nói: "Làm gì vậy? Tôi cho anh biết, anh đừng mong đòi tôi một trăm nghìn đấy, tôi không có đâu" Tần Minh khẽ sờ cảm, nghĩ thầm: "Dưa xanh hái không ngọt, em gái cũng lớn rồi, có suy nghĩ riêng của mình.
Mình không thể cố ngăn con bẻ đi cùng với Lý Mộng, bằng không con bé sẽ ghét mình.
Đúng lúc cũng để em gái rèn luyện một chút, tránh về sau bị lửa còn thảm hơn" Tần Minh cảm giác mình làm anh trai cũng thật nát tim vì em gái rồi.
Tần Minh lấy cái máy ảnh DSL cũ kia ra và nói: "Không phải hai người muốn chụp ảnh sao? Cho em mượn máy ảnh DSL này" Lý Mộng mừng rỡ cướp lấy.
Đây chính là máy ảnh chuyên dụng, rõ ràng chụp tốt hơn cái điện thoại Apple nhiều.
Tần Tố Tố vui mừng kéo tay Tần Minh: "Anh, anh thật tốt" Tần Tố Tố lại hỏi: "Ôi, không phải anh nói định kinh doanh chung với người ta à? Một tháng có thể kiếm được mấy trăm nghìn thật sao? Anh cũng có phần à?" Tần Minh nói: "Anh tham dự vào bên kỹ thuật cổ phần, chỉ là ông chủ nhỏ thôi.
Nhưng tiền là do người ta đầu tư, anh xem như người làm thuê.
Chẳng qua anh có thể tuyển dụng cho một số chức vụ béo bở như cửa hàng trưởng, nhân viên vật tư!
Nếu như siêu thị kinh doanh tốt, mỗi tháng hơn mười nghìn cũng không thành vấn đề.
Lý Mộng vừa nghe một tháng có thể kiếm hơn mười nghìn thì chấn động, trong mắt đầy đố kỵ.
Cô ta nuốt nước bọt, giả vờ thờ ơ tiếp tục quan sát ống kính của máy ảnh DSL, nhưng thật ra đang lắng tai nghe.
Cô ta nghĩ thâm: "Chắc chắn là tên giẻ rách Tần Minh này dựa vào quan hệ với Nhiếp Hải Đường đế bắt đầu phát tài rồi" "Ha ha, anh làm vậy thì có gì khác với tôi phát tài dựa vào mấy thằng con cháu nhà giàu chưa? Anh cười tôi là đứa con gái hám giàu, lẽ nào anh chẳng phải vua ăn bám à?" "Vấn là tôi thông minh còn giữ lại một chiêu, lôi kéo cô em gái chất phác của anh.
Nông dân rất dễ lừa gạt.
Bây giờ Tần Tố Tố khá thân với tôi, tôi có thể thông qua em gái anh tới đào tiên của anh.
Ha ha ha, tôi thật thông minh.
"Về sau, tiền của anh và tiền của Nhiếp Hải Đường sẽ không ngừng chảy vào túi tôi.
Chà chà, tôi sắp thành người phụ nữ giàu có rồi" Lý Mộng nhìn Tần Tố Tố.
Cô ta biết lần này mình đặt cược đúng rồi.
Cô ấy chính là lợi thế để cô ta xoay chuyển tình thế.
Cô ta nhìn về phía Tần Minh đang phân tích kế hoạch buôn bán, trong lòng vô cùng đắc ý: "Tần Minh, anh không ngờ được được nhỉ? Anh trước sau vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
Chờ tôi ăn sạch của anh, lấy hết tiền của anh, tôi sẽ bất anh phải quỳ xuống liếm trước mặt tôi.
Ha ha, ha ha ha".