Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Minh cầm lễ phục rồi gọi điện thoại, chỉ một lát sau đã có một chiếc Rolls-Royce dài hơn chờ anh trên giao lộ.
Tống Dĩnh hơi khom người, mở cửa xe giúp anh.
Cô ta mặc một bộ váy dài công sở, trong lúc khom lưng đã để lộ ra hai ngọn núi da thịt trắng nõn, còn có khe rãnh thật sâu.
Tần Minh chớp mắt, lập tức dời tầm mắt đi, thầm cảm khái thảo nào các ông chủ công ty khác đều thích nữ viên chức khom lưng, hóa ra mỗi ngày đều được ngắm phong cảnh xinh đẹp.
Sau khi Tần Minh lên xe, trêu ghẹo nói: “Tiểu Dĩnh, gần đây tôi không gặp cô, những chuyện phiền toái toàn giao lại cho Thích Minh Huy làm, cô có nhớ tôi không?”
Tần Minh chỉ trêu đùa vậy thôi, nhưng lọt vào tại Tống Dĩnh lại thành ý nghĩa khác.
Cô ta ngồi vào trong xe, khép đôi chân dài đi tất màu đen lại dựa vào một bên, mắt to ngập nước nhìn Tần Minh, nói: “Lúc nào tôi cũng nhớ cậu chủ hết, có đôi khi rảnh rỗi đi ngang qua trường học, cũng sẽ trộm đi ngắm cậu chủ học bài.
Tần Minh sửng sốt, anh chỉ thuận miệng nói đùa một chút thôi, không ngờ Tống Dĩnh lại nghiêm túc như vậy.
Cơ mà được một đại mỹ nữ nhớ thương như vậy, Tần Minh cũng vui vẻ lắm.
Tần Minh nói: “Thích Minh Huy cũng không tệ lắm, tôi định sắp xếp cho anh ta làm cấp dưới của cô, để tránh đêm nào cô cũng phải thức khuya làm việc như vậy.
Cô có thể giao cho anh ta làm một số việc, thế nào? Cộng thêm A Long nữa, một văn một võ, vậy là cấp dưới của cô cũng có những vị tướng đắc lực rồi.”
Tống Dĩnh bất ngờ lắm, nhớ lại lần trước ở trong trang viên biệt thự, cô ta làm việc đến rạng sáng rồi ngủ gục ở trên bàn, cuối cùng lại được Tần Minh ôm về phòng.
Từ sau chuyện đó, Tần Minh vẫn nhớ rõ ngày nào cô ta cũng thức làm việc quá muộn, còn tìm người giúp đỡ cho cô ta.
Tống Dĩnh mỉm cười, nói: “Vâng, tôi nghe theo sắp xếp của cậu chủ.
Tuy nhiên Tống Dĩnh vẫn còn hơi lo lắng nói: “Nếu cậu chủ muốn thu phục Thích Minh Huy về cạnh mình, chờ sau này cậu chủ kế thừa tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ, thân phận của Thích Minh Huy cũng sẽ thuận thế tăng lên theo.
Chỉ sợ điều này sẽ làm nhà họ Thích biến thành nhà giàu chạm tay là bỏng trong nháy mắt, liệu như vậy có tốt với nhà họ Thích quá không?”
Tần Minh cười mỉa, không ngờ anh cũng có chút khí phách của một vị Thái Tử Đông Cung cơ đấy.
Sau này những người đi theo anh đều phải trở thành trọng thần trong triều, à không, là các quản lý cấp cao của xí nghiệp.
Tần Minh nghĩ một chút, nói: “Không sao, tôi cũng cần có một vài nhân tài trẻ tuổi lại có năng lực, hoàn toàn do tôi nâng đỡ mới được.”
Nếu đã quyết định như vậy rồi, Tống Dĩnh cũng không nói nhiều nữa, cô ta ngồi tựa lưng xuống bên cạnh Tần Minh.
Thật ra không gian trong thùng xe Rolls Royce khá rộng rãi, có rất nhiều chỗ ngồi, nhưng Tống Dĩnh cứ ngồi bên cạnh Tần Minh.
Trên người cô ta tỏa ra mùi hương mê người, là mùi hoa quả nhàn nhạt nhưng thơm mát, hơn nữa còn thêm sức sống tuổi trẻ của Tống Dĩnh, khiến Tần Minh không khỏi có chút thỏa mãn.
Chỉ cần Tần Minh hơi nghiêng mặt là có thể thấy rõ khuôn mặt trắng nõn không tì vết của Tống Dĩnh.
Nó trắng hồng mà non mềm, gần như là không nhìn thấy lỗ chân lông vì quá nhỏ, có thể nói khuôn mặt trắng mịn như lòng trắng trứng.
Tống Dĩnh chỉ trang điểm nhẹ do làn da đã đẹp sẵn rồi, không cần vẽ rắn thêm chân.
Cho dù có cắn lên mặt cô ta một miếng, cũng không sợ ăn phải đồ trang điểm.
Tần Minh bỗng nhớ tới chuyện trước kia từng hôn trộm Lý Mộng, cuối cùng miệng thì đầy phấn nền, còn chọc giận Lý Mộng nữa.
Anh thầm nghĩ chắc mặt Tống Dĩnh sẽ không xảy ra tình huống này đâu.
Nhưng trong lòng Tần Minh lại lắc đầu: “Ai dà, Tiểu Dĩnh quá xinh đẹp, còn dán sát mình như vậy, không hổ là thư ký bên cạnh mình.
Mình sợ sẽ không kiềm chế được mất.”
Anh âm thầm dùng tay véo mạnh lên đùi mình một cái, cảm giác đau đớn làm anh tỉnh táo hơn, tránh để mình mất kiểm soát.
Dù sao thì anh cũng không thể làm chuyện có lỗi với Nhiếp Hải Đường được.
Tống Dĩnh hỏi: "Giờ cậu chủ có muốn đi ăn trưa không ạ?”
Tần Minh lắc đầu nói: “Đến Mộng Chi Phường ở quảng trường Vạn Đạt lấy hai bộ lễ phục mà Hầu Khánh đưa đã, lấy cả trang sức nữa.
Tôi cũng không có nhiều bạn tốt là nữ cho lắm, nên tặng bộ lễ phục và trang sức kia cho cô nhé? Cô cũng tham dự buổi tiệc từ thiện cuối tuần mà đúng không?”
Tống Dĩnh cười nói: "Ban tổ chức có mời tôi, nhưng tôi nghĩ cậu chủ cũng sẽ đi nên không định tham dự hoạt động tiệc tối đó, bởi vì tôi phải thảo luận phương pháp bản đảm an toàn với tiểu đội trưởng Tất Nguyên của đội ám sát nữa."
Vừa nói đến bảo vệ an toàn, Tần Minh lập tức nhớ tới tên Thường Hoan kia, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho Tần Minh.
Tần Minh nói: “Chuyện này cứ giao cho Tất Nguyên và Thích Minh Huy làm là được.
Từ khi trở thành thư ký của tôi, cô cũng không được nghỉ ngơi hẳn hoi một lần, cuối tuần cho cô nghỉ phép một ngày đấy.”
"Hả? Chuyện này.
Tống Dĩnh có vẻ không kịp đề phòng, bởi vì cô ta cảm thấy vận mệnh của mình được thay đổi kể từ khi Thường Hồng Hi chọn cô ta cho Tần Minh.
Nếu không thì giờ cô ta vẫn còn sống khổ sở ở trong doanh trại huấn luyện kia mất.
Có thể nói tất cả những gì mà hiện giờ cô ta có được đều là do Tần Minh cho.
Mà Tống Dĩnh cũng hiểu rõ nhiệm vụ và sử mệnh của mình là phải bảo vệ an toàn cho Tần Minh, không được lơ là cảnh giác.
Tần Minh cho Tống Dĩnh nghỉ ngơi đi tham gia hoạt động, hạnh phúc tới quá đột nhiên nên cô ta vẫn chưa thích ứng lại được.
Bỗng nhiên, điện thoại của Tần Minh rung lên, là em gái Tần Tố Tố gọi điện thoại đến.
Tần Tố Tố vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã đòi tiền: “Anh, anh có tiền không?”
Lúc trước Tần Minh mới cho em gái hai mươi nghìn tệ, anh biết em gái mình không phải loại người tiêu xài phung phí, bây giờ em gái lại đòi tiền thì khả năng cao là lại liên quan đến Lý Mộng.
“Cũng không cần nhiều lắm đâu, chỉ cần năm mươi nghìn tệ là được.
Chẳng phải anh ta nói trúng thưởng đó sao? Năm mươi nghìn tệ cũng không nhiều, đúng lúc đủ để mua quần áo và trang điểm cho em, đừng ăn mặc quê mùa như vậy nữa.”
Tần Minh còn nghe thấy giọng nói của Lý Mộng ở đầu dây bên kia.
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng có lẽ là ở bên cạnh em gái của anh.
Lý Mộng đang xúi giục Tần Tố Tố đòi tiền Tần Minh.
Tần Minh cười nói: “Đương nhiên là có tiền rồi, sao anh lại không có tiền được? Em đang ở đâu thế?”
Tần Tố Tố mím môi, nắm chặt tay, lại nhìn sang Lý Mộng ở bên cạnh, cô ấy nói: "Em, em đang ở quảng trường Vạn Đạt.
Muốn, muốn mua, mua vài bộ quần áo mới xinh đẹp, nhưng mà đắt lắm, một bộ tận, tận ba nghìn tệ.
Em...!thôi anh, không có việc gì đâu.”
Rõ ràng Tần Tố Tố càng nói càng căng thẳng và hoảng loạn, không dám đòi tiền Tần Minh nữa.
“Ai ui, sao em lại như vậy?”
“Chị Lý Mộng, năm mươi nghìn tệ thì nhiều quá, anh trai em còn phải giữ tiền cưới vợ nữa.”
“Em nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Chờ sau này chị với anh của em quay lại với nhau, anh của em còn phải sợ không có vợ sao?”
“Chị Lý Mộng, chị nói thật chứ? Chị đồng ý quay lại với anh của em sao?”
“Được rồi, giờ em cứ đòi anh ta năm mươi nghìn tệ trước đi đã.
Chị thích một bộ quần áo lâu lắm rồi, bây giờ lại đang giảm giá để đẩy mạnh tiêu thụ, ba đến năm nghìn tệ một bộ là quá rẻ luôn, bỏ lỡ là tiếc lắm”
Đầu bên kia điện thoại, mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng do chưa tắt điện thoại nên Tần Minh vẫn nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Tần Minh thầm cười lạnh, cô giỏi lắm Lý Mộng, nghiện chơi trò chị em tốt rồi đúng không?
Tần Minh nói thầm: “Cũng đến lúc phải xử lý cô ta, để em gái mình có một bài học trước khi vào đại học rồi, tránh để sau này em gái bị người lừa.
Còn may mà có Lý Mộng làm người ác.”
Chỉ chốc lát sau, Tần Tố Tố còn nói thêm: “Alo, anh, lần trước anh nói trúng vé số giải độc đắc, có mấy trăm nghìn đúng không?”
Tần Minh nói: “Ừ đúng."
“Có thể cho em năm mươi nghìn tệ không, em, em...”
Cho dù là cách điện thoại, Tần Minh vẫn có thể cảm nhận được em gái mình đang hoảng loạn và tim đập gia tốc.
Tần Minh do dự một lát rồi mới nói: “Ừ, chờ anh chút, anh lấy tiền cho em, chúng ta không thể để người khác xem thường được.”
Tần Minh tắt điện thoại, xoa trán rồi hỏi: “Tiểu Dĩnh, trình độ diễn kịch của cô thế nào?"
Tống Dĩnh hỏi: “Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, không biết cậu chủ muốn diễn cho ai xem?”
Tần Minh mở điện thoại ra tìm ảnh chụp chung với Lý Mộng trước kia, phần lớn đều bị xóa hết rồi, chỉ chừa lại một chút làm kỷ niệm mà thôi.
Tần Minh tự giễu nói: “Người này là bạn gái cũ của tôi, tên là Lý Mộng, bây giờ suốt ngày cô ta đều mơ mộng trở thành một bà chủ nhà giàu.
Nếu lúc trước cô ta không ngoại tình để tôi bắt được, nói không chừng giờ ước mơ của cô ta đã sắp thành sự thật rồi.
Bởi vì tôi sẽ nói tin tức mình được kế thừa di sản của bố nuôi cho cô ta biết.”
Tống Dĩnh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong ảnh, khuôn mặt dần dần hiện ra sự tàn nhẫn lạnh lùng và phẫn nộ.
Cô ta nói: “Xin cậu chủ yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu.”
Tần Minh ừ một tiếng, nói: “Chờ lát nữa cô diễn như thế này...".