Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Tình Tình không nói nên lời, cô ta chỉ xem trò vui thôi mà cũng bị đuổi ra ngoài?
Cô ta khó chịu liếc nhìn Tiệu Thác, tên này lại đứt gánh giữa đường, tuy anh ta không tham gia vào việc làm khó dễ Tần Minh, nhưng rõ ràng anh ta biết mọi chuyện mà chỉ hả hê nhìn người khác gặp họa, khiến người ta buồn nôn.
Thấy Tần Minh phớt lờ cô ta, cô ta liền nổi cáu.
Trương Tình Tình bừng bừng khí thế, hai tay chống nạnh xách túi hàng hiệu, chất vấn: "Chờ một chút, Tần Minh, cậu cũng muốn đuổi tôi ra ngoài luôn sao?"
Lúc này Tần Minh mới nhớ ra, Trương Tình Tình đi cùng với Tiệu Thác.
Nhiếp Hải Đường kéo Tần Minh, nói: "Tần Minh, để Tình Tình vào đi, cậu ấy vô tội."
Tần Minh cười nói: "Chao ôi, sao tôi dám đuổi cậu ra ngoài chứ? Tôi cũng không phải người phụ trách hội trường."
Trương Tình Tình có chút khó chịu, nói: "Nhìn bộ dạng đắc ý của cậu kìa, còn dám giả vờ không biết gì à? Trước đây tôi đối xử với cậu như thế nào? Tôi từng đối xử không tốt với cậu à? Cậu cố tình làm tôi xấu mặt đúng không?"
Tần Minh vừa dứt lời, nhân viên bên cạnh cũng rất phối hợp, nói thẳng: "Cô ơi, kiểm tra an ninh của cô không có vấn đề gì cả, mời cô vào."
Sau khi Trương Tình Tình bước vào, cô ta nói: "Cho Triệu Thác vào luôn đi.
Tuy rằng anh ấy hả hê nhìn người khác gặp họa, nhưng anh ấy cũng không làm việc đó.
Hơn nữa, cậu xem váy và túi xách của tôi đều do anh ấy tặng.
Món nợ này cũng phải trả chứ."
Tần Minh mất liếc nhìn nhân viên ban tổ chức, người đó hiểu ý để cho Triệu Thác đi vào.
Triệu Thác buồn bực, khó chịu như ăn phải cứt, nhưng anh ta không thể không nhận ơn huệ này của Tần Minh bằng một khuôn mặt tươi cười, nếu không thì anh ta thật sự không vào được, anh ta đã cảm thấy đủ mất mặt lắm rồi, không thể mất mặt thêm lần nữa.
Tạ Quảng Khôn vội vàng: "Tiểu Tần, cậu cũng cho chúng tôi vào đi.
Chúng ta còn từng cùng nhau ăn cơm nữa mà."
Tần Minh hoàn toàn coi như không nhìn thấy, anh không hề quên chuyện giễu cợt của hai người tại bàn ăn lần trước.
Cả nhà Triệu Đông Lương và cả nhà Tạ Quảng Khôn nhìn nhau, đều trở thành trò cười, cho dù họ có quan hệ dây mơ rễ má gì đều có đủ loại lý do không cho vào, khiến hai nhà tức giận bỏ đi.
Tần Minh có thể coi là đã trút giận cho bạn bè.
Trương Tiểu Nghiên, Triệu Lập Ngưu và những người khác cũng đang đợi anh, Trần Minh bước tới, giới thiệu: "Đây là Thích Minh Huy, cậu hai nhà họ Thích.
Anh ấy đã đưa về vào cửa cho tôi.
Anh ấy còn là đồng nghiệp của anh trai tôi.
Đây là Chu Vũ, chủ tịch câu lạc bộ và Triệu Thác chắc mọi người đều đã biết.
Anh ấy là ông chủ của công ty chứng khoản Thiên Thành, tuổi trẻ tài cao."
Trần Mục Linh và những người khác rất kinh ngạc, Tần Minh lại quen biết cậu hai nhà họ Thích, thực sự khiến người ta phải bất ngờ.
Tuy Trần Mục Linh không phải con gái nhà tài phiệt, nhưng cũng là con gái của một gia đình giàu có, đương nhiên biết sức ảnh hưởng của nhà họ Thích tại thành phố Quảng, không hề thua kém nhà họ Hầu và nhà họ Mộc, họ đều là những dòng họ có thể lực.
Nhà họ Nhiếp cũng phải cúi đầu trước nhà họ Thích, càng không cần nói đến nhà họ Trần của cô.
Trần Mục Linh đột nhiên cảm thấy Tần Minh càng ngày càng khác, cũng không giẻ rách như vậy.
Trương Tình Tình kinh ngạc đến chết đi sống lại.
Sắc mặt của Triệu Thác càng thêm khó coi, vì ba mẹ Triệu Thác bận việc, nhưng có đến thì cũng phải chịu chung số phận phải cúi đầu như bác của anh ta Triệu Đông Lương.
Anh ta không thể hiểu nổi tại sao Tần Minh lại quen biết nhiều người quyền thế và giàu có như vậy?
Có tiền không có gì đáng sợ, đáng sợ là có tiền lại có quyền, nhưng đó cũng không phải là điều đáng sợ nhất, nếu như vừa có tiền, có quyền lại lớn mạnh thì quá khủng khiếp.
Triệu Thác nhìn Chu Vũ càng thêm gượng gạo, lúc này mới nhớ tới ngày đó Chu Vũ đã chế nhạo anh ta ở suối nước nóng Nam Sơn, anh ta quen biết Tần Minh à.
Triệu Thác muốn bợ đỡ Thích Minh Huy, nhưng Thích Minh Huy đánh giá mối quan hệ ở đây, Tần Minh chỉ quan tâm đến người bạn là Trương Tiểu Nghiên và ba anh em trong ký túc xá của anh thôi.
Thích Minh Huy khách sáo nói vài câu, tuy rằng chỉ cho có lệ, nhưng lại cho người ta cảm giác vẫn rất lịch sự.
Thích Minh Huy thấy Trương Tiểu Nghiên vẫn đang giơ điện thoại livestream, cười nói: "Người đẹp, kênh live stream của cô tên là gì? Tôi sẽ vào thưởng quà."
Trương Tiểu Nghiên sửng sốt, mới nói: "Cái này...!thật ngại quá?"
Thích Minh Huy cầm điện thoại, cười nói: "Không sao, thỉnh thoảng tôi cũng xem live stream để thư giãn.
Được rồi, lát nữa nếu có phiền phức gì, có thể tìm đến tôi."
Tặng thưởng xong, Trương Tiểu Nghiên nhìn thấy kênh live stream của mình có năm trăm siêu tên lửa bay vút lên, vô số siêu tên lửa bay loạn xạ trong mục bình luận khiến mọi người choáng váng.
Một siêu tên lửa có giả hai nghìn tệ đấy, tùy tiện ném luôn một triệu? Đại gia quá.
Trương Tiểu Nghiên kinh ngạc lắp bắp: "Cảm, cảm ơn, cảm ơn năm trăm siêu tên lửa...!hụ hụ...!của anh Minh Huy, anh Minh Huy đã chi nhiều quá rồi."
Đừng nói đến Trương Tiểu Nghiên, ngoại trừ Tần Minh ta, tất cả mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc.
Kể cả Chu Vũ, dù sao Chu Vũ cũng chỉ mới tiếp nhận công ty chứng khoán, mới dùng tháng lương đầu tiên để mua trả góp một chiếc BMW Series 7.
Kỳ thực, lúc này Chu Vũ rất nghèo, anh ta ngưỡng mộ ganh tỵ việc Thích Minh Huy vung tiền.
Chỉ có Tần Minh, cứ như không có chuyện gì, dù sao thì lợi nhuận trong quý một của Hoa Hạ của anh đã là mấy chục tỷ đô la rồi, một triệu tệ thực sự chỉ như một tệ.
Mọi người trong khu bình luận livestream đều kinh ngạc.
"Đại gia quá, tôi cũng muốn kết bạn với đại gia."
"Lần đầu tiên gặp mặt đã thưởng nhiều như vậy? Đại gia muốn tán tỉnh Tiểu Nghiên của chúng ta à?"
"Tiểu nghiên, cầu xin cô đêm nay về ký túc xá ngủ."
"Tiểu Nghiên bị cướp mất rồi à? Tất cả những nữ streamer xinh đẹp mà tôi theo đuổi đều bị con nhà giàu cướp đi mất rồi."
"Tiền là gốc rễ của mọi điều xấu xa, người không có tiền chính là người viết lên câu này."
"Vệ sĩ kia có thể diện lớn như vậy à? Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài được."
"Hờ hờ, những người vừa chế giễu đâu rồi? Tiểu Nghiên của chúng ta quen biết rất nhiều người lợi hại đấy."
Thích Minh Huy nói với Trương Tiểu Nghiên: "Cô là bạn của Tần Minh thì cũng là bạn của tôi.
Đây chỉ là chút tiền nhỏ ủng hộ kênh live stream của cô thôi.
Ồ, tôi có việc, phải đi trước rồi."
Thích Minh Huy rất thông minh, không muốn làm phiền Tần Minh và bạn bè vui chơi, điều này khiến Tần Minh có rất nhiều thiện cảm với anh ta.
Còn về việc tại sao không tặng quà cho Nhiếp Hải Đường, tất nhiên là không muốn nịnh bợ quá đà, người phụ nữ của sếp cần anh ta tặng quà à? Phải đợi thời điểm thích hợp mới được, nếu làm mất lòng sếp thì tương lai của mình cũng bị hủy luôn.
Còn Trương Tiểu Nghiên là bạn tốt của Tần Minh, anh ta cho Trương Tiểu Nghiên chút ân huệ sẽ không khiến Nhiếp Hải Đường phản cảm, ngược lại còn để Tần Minh nhớ kỹ, đây là một nước cờ rất hợp lý, một mũi tên trúng hai đích.
Ngay khi anh ta rời đi, mấy người Triệu Lập Ngưu, Trương Tình Tình vô cùng phấn khích, đồng loạt tiến tới vây quanh Tần Minh, hỏi Thích Minh Huy là ai, anh ta làm gì, còn độc thân không, lương hàng năm có đến tiền triệu không, giới thiệu một công việc tốt cả ngày không phải làm gì cả v.v...
Điều này khiến Tần Minh cảm thấy hơi choáng váng, kiếm cớ không ngừng giải thích rằng người ta chỉ là đồng nghiệp của anh trai mình.
Trong phút chốc, Tần Minh đã trở thành trung tâm của đám đông, dường như biết Tần Minh là một chuyện rất có thể diện, dù sao Tần Minh thực sự quen biết những nhân vật lớn trong giới thượng lưu tại thành phố Quảng.
Nhiếp Hải Đường ở bên cạnh rất tự hào, khoác tay Tần Minh, đẩy mọi người ra, hừ nói: "Được rồi, được rồi, đây là bạn trai của tôi, mấy người đừng nghĩ nhiều nữa.
Chẳng qua chỉ vài người thôi, nhìn cái bộ dạng quen thèm khát của mấy người kìa, đó còn không phải là ông chủ của Tần Minh, ông chủ của Tần Minh còn giỏi hơn nữa, cho anh ấy một số thông tin nội bộ về cổ phiếu, anh ấy đã giúp tôi kiếm một triệu trong vòng một ngày đấy."
Phụt !
Tần Minh suýt chút nữa nghẹn nước bọt mà chết, sao Nhiếp Hải Đường vẫn lỗi chuyện trước đây ra chứ, cô ấy thật sự không biết hay là giả vờ không biết vậy, chuyện này rất dễ dàng bị bại lộ
Trần Mục Linh, Trương Tình Tình và những người phụ nữ khác nhìn dáng vẻ hạnh phúc và tự hào của Nhiếp Hải Đường, đúng vậy, có người phụ nữ nào không muốn người đàn ông của mình có được thể diện chứ? Phụ nữ đều thích hư vinh.
Nhất là Trần Mục Linh, sau khi cô ta càng ngày càng hiểu Tần Minh, cô ta càng cảm thấy khó chịu, cô ta cảm thấy Tần Minh mà cô ta biết trước đây là Tần Minh giả?
Tần Minh rất khiêm tốn nói: "Được rồi, được rồi, đừng hô hào nữa.
Người ta chỉ nể mặt anh trai tôi thôi, tôi cũng chỉ được thơm lây nên mới được vào!"
Đột nhiên, lại có người gọi Tần Minh, nói: "Chờ một chút."
Tần Minh khó chịu, lần này lại là ai nữa? Anh quay đầu lại nhìn, ôi, không phải anh rể Nhiếp Chính Minh đây sao?.